Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Hách Liên Thoát Thoát tỏ thái độ xong, sắc mặt Phượng Vu Quy đã rất khó coi.

Lúc trước hắn đi tìm Hách Liên Thoát Thoát, hứa hẹn nếu hắn làm trữ quân, sẽ đáp ứng xuất binh cùng Đồ quốc giáp công Tần quốc. Lúc ấy tuy Hách Liên Thoát Thoát từ chối, nhưng vẫn có chút chần chờ. Không thể tưởng được hôm nay lại làm trò trước mặt Mộ Khinh Ca, thái độ tên này còn chắc như đinh luôn!

Tần quốc và Đồ quốc tỏ thái độ làm cho những người trong đám quan viên ủng hộ Phượng Vu Phi đều không khỏi ngồi thẳng lưng.

Triệu Nam Tinh hơi mỉm cười, nói với Phượng Lan: "Ngu quốc ta cũng cảm thấy, so với hạng người trộm cắp lên làm trữ quân một nước, còn không bằng để Đại công chúa lên làm trữ quân. Tuy Đại công chúa rời cung mười năm, nhưng sự tích năm đó ta cũng có nghe nói, rất là bội phục. Nếu Đại công chúa kế vị, ta nghĩ Ly quốc và Ngu quốc có thể trở thành bang giao hữu hảo."

Triệu Nam Tinh chọc một đao không thấy máu vào Phượng Vu Quy. Quả thực là vờ vịt vạch trần vết sẹo của hắn trước mặt văn võ bá quan và sứ giả các nước.

Sắc mặt Phượng Lan bởi vì bốn chữ 'hạng người trộm cắp' mà trở nên khó coi.

Phượng Vu Quy đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng nhìn Triệu Nam Tinh, hận không thể gϊếŧ hắn.

"Nghiệt tử ngồi xuống!" Phượng Lan quát: "Bản thân gây ra chuyện mất mặt, còn sợ người ta nói sao?"

"Phụ hoàng, nhi thần không trộm đan! Tất cả đều do tiểu nhân âm mưu tính kế!" Phượng Vu Quy nắm chặt tay thành đấm, hung tợn nhìn chằm chằm Triệu Nam Tinh, và Mộ Khinh Ca.

Nhưng Phượng Lan lại không muốn nghe hắn giải thích, trực tiếp giận dữ hét: "Mặc kệ là thật hay giả, chung quy ngươi vẫn cõng danh xấu rời khỏi Dược tháp. Cho dù là tính kế, ngươi bị trúng kế đã nói lên kỹ không bằng người! Ngươi ngồi xuống cho trẫm!"

Hai mắt Phượng Vu Quy đỏ đậm, nhìn Phượng Lan, giận dữ rời tiệc. Hoàn toàn không để ý bây giờ là trường hợp gì.

Phượng Lan bị thái độ của Phượng Vu Quy làm cho giận run người. Lúc này Đại Vu Ba quốc vẫn luôn ít nói, chậm rãi mở miệng: "Tính tình Tam điện hạ như thế... Xem ra, Đại công chúa càng thích hợp trở thành trữ quân hơn."

Bốn quốc gia, đều không ngoại lệ đứng về phía Phượng Vu Phi.

Tuy Phượng Vu Phi đã sớm đoán được, nhưng vẫn khiếp sợ như cũ. Nàng không khiếp sợ kết quả hiện tại, mà khiếp sợ bản lĩnh của Mộ Khinh Ca.

Hai năm trước hắn ở Tần quốc chỉ là hoàn khố mang xú danh. Hiện giờ lại trở thành nhân vật phong vân có thể nhấc lên sóng gió trong tam đẳng quốc.

Bản thân hắn kinh tài tuyệt diễm như thế, khiến người không thể nhìn lên.

Cung yến kết thúc viên mãn.

Ngày thứ hai, có sứ đoàn bốn nước ủng hộ và hứa hẹn. Hơn nữa nhìn biểu hiện của Phượng Vu Quy trong yến hội, Phượng Lan không chút do dự tuyên bố ra bên ngoài Phượng Vu Phi là Thái nữ. Hai ngày sau cử hành nghi thức sắc phong.

Tin tức này được truyền ra, trong phủ đệ Phượng Vu Quy đều bao phủ bởi u ám, tràn ngập khí âm trầm.

Trong phòng, y phục hắn hỗn độn. Một thi thể nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên sàn nhà lạnh băng. Dung mạo kia là sủng cơ Chu Mị Nhi.

Thân thể Chu Mị Nhi dày đặc vết roi, da thịt bung bét, máu chảy đầy đất.

Trong tay Phượng Vu Quy đang cầm một cây roi, loang lổ vết máu.

Hắn ngồi trong phòng, sắc mặt âm trầm khủng bố. Hơi thở thô bạo như điên cuồng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Phượng Vu Quy không lên tiếng, người ngoài cửa cẩn thận nói: "Điện hạ, bệ hạ đã ban bố ý chỉ, phong Đại công chúa làm Thái nữ."

Tin tức này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phượng Vu Quy.

Hắn đột nhiên phất tay, một đạo thanh mang nhắm tới cửa lớn.

Cửa lớn lập tức chia năm xẻ bảy, nổ toang.

Người ngoài cửa kịp thời né sang, mới tránh được một kiếp.

"Cút! Cút hết cho ta!" Trong phòng truyền đến thanh âm thô bạo.

Người ngoài cửa sợ tới mức chạy trốn ra xa.

Đột nhiên lại có người từ ngoài kinh hoảng thất thố chạy vào, còn chưa tới gần đã hô to: "Điện hạ, điện hạ không tốt! Bệ hạ phái đội quân bao vây phủ đệ, cấm mọi người ra vào. Có một số cao thủ tới từ trong cung, canh giữ các nơi trong phủ."

Ánh mắt Phượng Vu Quy hung lệ, cười lạnh: "Phụ hoàng à phụ hoàng, ngài thật là có thủ đoạn! Đã gấp gáp muốn dẹp bỏ mọi trở ngại cho tiện nhân kia rồi sao?"

Thanh âm lưỡi mác truyền đến.

Một đội Ngự lâm quân uy phong lẫm lẫm trực tiếp bước vào phủ đệ Phượng Vu Quy, giơ cao thánh chỉ trong tay, hô: "Thánh chỉ đến, Tam điện hạ Phượng Vu Quy tiếp chỉ!!"

Phượng Vu Quy ngồi bất động tại chỗ.

Người tuyên chỉ nhíu mày trừng mắt, giọng nói càng nặng hơn: "Thánh chỉ đến, Tam điện hạ Phượng Vu Quy tiếp chỉ!"

Đồng thời hắn cũng phóng xuất ra uy áp cường đại nghiền áp Phượng Vu Quy.

Phượng Vu Quy là tu vi thanh cảnh sơ giai, mà thống lĩnh Ngự lâm quân là thanh cảnh cao giai. Một giây nghiền áp hắn!

Phượng Vu Quy cảm giác hai vai bị tảng đá lớn đè xuống, ép hắn không thể không uốn gối, từ trên ghế quỳ xuống đất.

Thấy hắn quỳ xuống rồi, thống lĩnh bỏ qua ánh mắt đầy hận ý của Phượng Vu Quy, mở thánh chỉ ra đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Sau khi kết thúc kế vị trữ quân, Tam hoàng tử Phượng Vu Quy và gia quyến lập tức rời khỏi Ly quốc. Vĩnh viễn không được bước vào biên giới nửa bước. Làm trái chiếu này, trực tiếp xử chém! Khâm thử!"

Phượng Vu Quy mãnh liệt ngẩng đầu, khó tin nhìn Ngự lâm quân tuyên chỉ, chống lại ánh mắt lạnh lùng của đối phương.

Hắn lạnh giọng hô: "Phụ hoàng! Ngài thật tàn nhẫn!"

Thống lĩnh Ngự lâm quân lạnh nhạt nói: "Tam điện hạ, hai ngày nay mời ngài ở trong phủ. Đến giờ, chúng ta sẽ tự mình hộ tống Tam điện hạ rời khỏi lãnh thổ."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Phượng Vu Quy quỳ dưới đất, ngửa đầu rống to: "Ta không phục! Ta không phục! Ta không cam lòng a a a a a!!!"

...

Hai ngày sau, Phượng Vu Phi thuận lợi được sắc phong làm Thái nữ Ly quốc. Sau khi Ly hoàng băng hà, sẽ kế vị trở thành nữ hoàng.

Thánh chỉ sắc phong, phát ra cả nước.

Mộ Khinh Ca tận mắt nhìn Phượng Vu Phi đội quan Thái nữ, nàng không cảm thấy cục diện ngày hôm nay do một tay mình tạo thành. Theo nàng thấy, quan hệ ngoại giao vào trong tay Phượng Vu Phi, so với giao cho Phượng Vu Quy thì tốt hơn.

Phượng Vu Quy một lòng muốn ngôi vị Hoàng đế, cuối cùng không chiếm được. Đây là cách trả thù Mộ Khinh Ca dành cho hắn, nhưng trả thù vẫn chưa xong...

Thời điểm cả nước chúc mừng Phượng Vu Phi được sắc phong làm Thái nữ, một cỗ xe ngựa điệu thấp chậm rãi đi ra từ phủ đệ Phượng Vu Quy, bị áp ra khỏi Hoán Đô dưới đầy trời pháo hoa.

Phượng Vu Quy mặc áo vải ngồi trong xe ngựa. Đôi mắt nhắm chặt, hai tay đặt lên đầu gối không cam tâm nắm thành quyền.

Thanh âm pháo hoa bên ngoài, lửa khói hoa tươi, vốn hẳn nên thuộc về hắn mới đúng!

Hắn không tiếp thu được, mình khổ tâm tính toán nhiều năm, cứ bại như thế?

Không sợ, hắn còn có mẫu phi!

Chỉ cần mẫu phi còn ở đó, sớm muộn có một ngày hắn sẽ trở về Hoán Đô, đoạt lại mọi thứ thuộc về hắn!

Trong hoàng cung, ca múa mừng thái bình. Phượng Lan thoải mái, cũng nhiễm chút men say.

Phượng Vu Phi đỡ Phượng Lan trở về tẩm cung, hầu hạ ông nằm xuống nghỉ ngơi. Rồi đi tới một toà cung điện khác.

Toà cung điện kia, là nơi mẫu phi Phượng Vu Quy ở.

Cũng là kẻ đầu sỏ khiến mẫu hậu thương tâm khổ sở, biên soạn lời nói dối kíƈɦ ŧɦíƈɦ mẫu hậu nàng. Hại mẫu hậu nàng một mạng quy thiên!

Tối nay, nàng phải báo thù thay mẫu hậu!

Phượng Vu Phi tới toà cung điện tráng lệ huy hoàng, chủ nhân cung điện còn đang nổi trận lôi đình. Phạt quỳ cung nữ thái giám trong cung, tùy ý ngược đánh.

"Dừng tay!" Phượng Vu Phi lạnh giọng quát ngưng.

Lan phi ngẩng đầu, nhìn Phượng Vu Phi cười lạnh: "Ồ, Thái nữ không uống rượu mừng trong điện, chạy đến chỗ bổn cung làm gì?"

Phượng Vu Phi không nhìn bà ta, chỉ đảo qua cung nữ thái giám run rẩy quỳ đầy đất, nói: "Các ngươi đi xuống trước đi."

Mọi người như được đại xá, đang muốn rời đi, Lan phi lại lạnh lùng nói: "Bổn cung xem kẻ nào dám đi? Đừng quên ai mới là chủ tử các ngươi!"

Lập tức nhóm thái giám cung nữ lại khóc thút thít đứng tại chỗ.

Sắc mặt Phượng Vu Phi lạnh buốt, cất cao giọng nói: "Ta là Thái nữ Ly quốc, cũng chính là Hoàng đế tương lai. Ta cho các ngươi đi, ai cũng không thể kháng chỉ gây phiền toái cho các ngươi."

Nhóm cung nữ thái giám cảm kích không thôi. Không dám trì hoãn nữa, vội vàng ra khỏi cung điện chạy tứ tán.

Nụ cười Lan phi đầy hận ý và âm độc: "Quả nhiên là Thái nữ, mới vừa lên làm Thái nữ, đã chạy tới đây ra oai với bổn cung?"

Phượng Vu Phi không đấu khẩu với bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Phượng Vu Quy bị trục xuất khỏi nước, phụ hoàng sẽ quét sạch hoàn toàn thế lực của hắn. Ngươi hẳn rất rõ, con ngươi xong đời, ngươi cũng xong rồi."

Lan phi cười lạnh: "Ngươi đừng đắc ý quá sớm. Chỉ cần bệ hạ còn sống một ngày, tất cả đều sẽ có biến số. Vu Quy đi rồi, nhưng nó sẽ về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK