Trong mắt Cơ Nghiêu Họa thần quang sáng láng, thân ảnh nhanh như chớp tránh trái tránh phải, không ngừng tránh khỏi mũi thương.
Mỗi kích đều thất bại, Mộ Khinh Ca bất giác nhụt chí.
Nàng liên tục công kích, nhưng đều bị Cơ Nghiêu Họa dễ dàng tránh đi. Cảm giác dùng hết toàn lực nhưng vẫn không sờ được góc áo đối thủ. Đám đông vây xem lập tức nhìn ra cao thấp.
Nháy mắt, bốn mươi chiêu đã qua.
Mộ Khinh Ca dừng tư thế công kích, mà Cơ Nghiêu Họa cũng dừng lại.
Hắn đạp bước linh động, thân ảnh mơ hồ như lá cây phiêu lãng, đứng đối diện Mộ Khinh Ca cười nói: "Nếu ngươi chỉ có bản lĩnh này, vậy trong ba trăm chiêu ngươi không thể đả thương được ta."
Hắn nhắc nhở Mộ Khinh Ca.
Doanh Trạch nhìn kỹ bốn mươi chiêu vừa rồi, mày chơi chau. Chiêu thức quá mức đơn giản, không giống như thực lực của Mộ Khinh Ca.
Kẻ có thể đỡ được ba chiêu của hắn mà không ch3t, tối thiểu không thể chỉ có chút bản lĩnh ấy.
"Gấp cái gì." Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh, nhàn nhạt nói.
Lại phát động tập kích, nàng dùng Tinh Thủy Bộ.
Không dùng linh lực, nàng trực tiếp dùng Linh Lung Thương pháp tấn công Cơ Nghiêu Họa.
Cơ Nghiêu Họa cũng không dùng linh lực, chỉ phòng ngự, vẫn chưa công kích.
"Năm mươi sáu chiêu..."
"Năm mươi bảy!"
"Năm mươi tám!"
"Năm mươi chín!"
"..."
"Bảy mươi hai!"
"..."
"Một trăm lẻ năm chiêu!"
Ba trăm chiêu, đã qua một phần ba.
"Mau nhìn! Hắn cư nhiên đuổi kịp bước chân Cơ thiếu chủ!"
"Sao có thể?"
Có người mắt tinh, phát hiện Cơ Nghiêu Họa đã không còn tránh thoát đơn giản, giữa hai người đã có va đụng.
Mà mỗi lần va đụng, đều đao quang kiếm ảnh.
Phát hiện này khiến người vốn đang ngồi đều không tự chủ thẳng người ra trước, năm ngón tay nắm chặt trên ghế vịn.
Ánh mắt Doanh Trạch hiện lên tia tinh quang, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Trận doanh Long Nha Vệ, Bạch Li khoanh tay trước ng.ự.c, cười nói: "Khinh Ca đang lấy tiểu tử kia làm vật bồi luyện kìa."
"Lấy tính tình Khinh Ca, tuy bị động phải chấp nhận tỷ thí, nhưng cũng sẽ ép khô giá trị mà trận tỷ thí mang đến." Ngân Trần nhàn nhạt nói.
Hai người đi theo Mộ Khinh Ca đã lâu, sớm hiểu rõ tính nàng.
Cơ hội có thể lấy đệ nhị Thanh Anh Bảng ra bồi luyện không nhiều, hơn nữa không phải ai cũng có vinh hạnh này.
"Một trăm hai mươi chiêu!"
Có người kinh hô!
Giọng hắn hạ xuống, chiến đấu hai bên cuối cùng tách ra.
Ngũ quan Cơ Nghiêu Họa mang ý cười không nhìn thấu, nói Mộ Khinh Ca: "Ta bồi luyện thế nào?" Hắn đã nhìn ra dụng ý của Mộ Khinh Ca.
"Cũng không tệ lắm." Mộ Khinh Ca trả lời bình thường.
Ánh mắt Cơ Nghiêu Họa hơi rũ, cười tủm tỉm: "Bồi luyện kết thúc, kế tiếp phải động thật đấy." Nói xong, quanh thân hắn dâng lên hơi thở cường hãn.
Linh lực phóng lên cao, màu bạc xen lẫn kim sắc nhàn nhạt.
"Oa! Đúng là Ngân cảnh tầng sáu, một chân bước vào Kim cảnh!"
"Tuổi trẻ như vậy đã sắp lên Kim cảnh, này bảo chúng ta phải sống sao?"
"Cơ thiếu chủ quá lợi hại! Đúng là thiên tài trong thiên tài!"
Tiếng khen ngợi liên tiếp vang lên khiến mặt mũi người Cơ gia đều hếch lên kiêu ngạo.
Linh lực vàng bạc sáng rọi chiếu lên mặt Mộ Khinh Ca, thần sắc nàng vẫn bình đạm như cũ, không hề bị ảnh hưởng.
Dưới ánh nhìn chăm chú, hơi thở Cơ Nghiêu Họa phát sinh biến hóa.
Từ Ngân cảnh tầng sáu, bắt đầu hạ xuống.
Ngân cảnh tầng năm.
Ngân cảnh tầng bốn.
Ngân cảnh tầng ba.
Ngân cảnh tầng hai!
Tuy màu sắc linh khí không đổi, nhưng cảm giác áp bách không còn mạnh như trước.
"Nếu ta đoán không lầm, tu vi ngươi hiện giờ hẳn ở Ngân cảnh tầng hai đi." Cơ Nghiêu Họa cười nói.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, mím môi không nói.
"Mặc dù Cơ Nghiêu Họa áp chế cảnh giới, nhưng thiếu chủ vẫn không thể là đối thủ." Ánh mắt Huyễn Nhã có chút ngưng trọng.
Tuyết Gia cắn môi: "Ta tin tưởng thiếu chủ."
Huyễn Nhã quay đầu nhìn nàng, con mắt có chút phức tạp, cuối cùng đành giữ im lặng.
Theo lý trí, nàng không xem trọng trận tỷ thí này. Nhưng nàng cảm thấy Mộ Khinh Ca cần cơ hội tôi luyện bản thân, cần phải cường đại, không ngừng cố gắng, mới chứng minh nàng lựa chọn không sai!
"Mộ Khinh Ca, ta sắp bắt đầu rồi!" Cơ Nghiêu Họa nói xong, vọt tới Mộ Khinh Ca.
Cơ thể Mộ Khinh Ca cũng dâng lên hơi thở giống hắn, linh lực màu bạc phủ kín toàn thân, bước lên đón.
Thân ảnh hai người nhanh như nhau, nhanh đến mức khó bắt giữ được quỹ đạo, chỉ có thể thấy màn chiến đấu kịch liệt tóe lửa, và hư ảnh biến hóa không ngừng.
Mấy người ban đầu còn muốn đếm chiêu số, bây giờ không thể nhìn thấy rõ chiêu thức nữa.
"Thật đúng là Ngân cảnh tầng hai!"
"Mộ công tử nhỏ hơn Cơ thiếu chủ mấy tuổi đi. Độ tuổi như vậy đã lên Ngân cảnh tầng hai, rất là không tệ! Nếu cho thời gian, nhất định có thể lưu danh trên Thanh Anh Bảng, đáng tiếc! Ngay lúc này gặp Cơ thiếu chủ."
"Thì có sao? Vô luận thắng thua, trận chiến hôm nay đã đủ để hắn nổi danh."
"Đúng đúng! Cộng thêm trận chiến đã thắng với Doanh thiếu chủ trước đó."
"Hắc hắc, không nghĩ tới đại vây săn lần này, trên Nhật Mộ thảo nguyên xuất hiện thiên tài ngang trời xuất thế!"
Tiếng bàn luận sôi nổi rơi vào tai vô số người.
Tang Dực Trần kích động, ánh mắt đều là kiêu ngạo tự hào!
Nếu có thể, hắn ước gì được tuyên bố ra toàn thế giới, Mộ Khinh Ca chính là tỷ tỷ của hắn! Một thiên tài yêu nghiệt đi lên từ Xích cảnh, từ Lâm Xuyên giới!
Doanh Trạch cái gì, Cơ Nghiêu Họa cái gì, đều không thể so sánh với nàng!
Nếu Mộ Khinh Ca sống ở Trung Cổ Giới, xuất phát từ Tử cảnh, nàng chắc chắn sẽ là đệ nhất Thanh Anh Bảng!
Hắn không biết, thời điểm Mộ Khinh Ca không phải Mộ Khinh Ca, chỉ là một phế vật không thể tu luyện! Thời gian nàng bắt đầu chân chính tu luyện, cũng chỉ mới bảy tám năm, ngắn hơn đám thiên tài siêu cấp Trung Cổ Giới nhiều.
Hàn Thải Thải nhìn hai người chiến đấu kịch liệt. Hắn không nghĩ tới Mộ Khinh Ca tiến bộ nhanh đến vậy, nhưng vẫn cảm thấy nàng không thể thắng được trận đấu này.
"Không ngờ hắn lợi hại như vậy!" Ánh mắt Hàn Y Nhân lập lòe, khói mù bao phủ.
Mộ Khinh Ca lợi hại, khiến nàng ta cảm thấy nguy cơ.
Nếu ca ca vướng sâu vào vũng lầy, hai người thật sự làm ra chuyện vi phạm luân lý. Sợ rằng một Hàn gia không thể ngăn cản được.
Ca ca nàng, nàng ta biết.
Một hài tử bị gia tộc vứt bỏ, bị ném ở Lâm Xuyên giới tự sinh tự diệt, lại có thể dựa vào sức mình trở về Trung Cổ Giới, còn chiến thắng những kẻ cạnh tranh khác, đoạt được vị trí Hàn gia thiếu chủ.
Một người như vậy, cộng thêm Mộ Khinh Ca không đơn giản. Nếu hai người liên thủ, tuyệt đối là tai nạn cho Hàn gia!
Hàn Y Nhân không mong huynh trưởng bởi vì một nam nhân mà phản bội gia tộc, càng không hy vọng nhị ca vất vả trở về lại bởi vì nam nhân mà mất đi tất cả.
Cho nên nàng ta cần phải kết thúc trước khi mọi chuyện phát sinh!
Lúc này, ánh mắt Hàn Y Nhân nhìn Mộ Khinh Ca đã tràn ngập sát ý.
Cho dù nàng ta che giấu sát ý rất cẩn thận, nhưng vẫn khiến Hàn Thải Thải cảm giác được. Hắn quay đầu nhìn muội muội mình, đôi mắt hẹp dài mang theo áp bách.
Hàn Y Nhân thầm cả kinh, nhanh chóng thu liễm, cười trừ: "Nhị ca, ca nhìn gì vậy?"
"Hàn Y Nhân, đừng tự cho mình thông minh." Hàn Thải Thải nhàn nhạt cảnh cáo.
Vô luận Hàn Y Nhân nhắm sát ý vào ai, hắn đều sẽ không cho nàng ta làm bậy.
Đinh -!
Tiếng ma sát vang lên chói tai, hai bóng người chiến đấu kịch liệt lại tách ra.
Rốt cuộc nhìn thấy bóng người, vô số tầm mắt dừng lên Cơ Nghiêu Họa, tựa hồ muốn xem có phát sinh kỳ tích không. Nhưng ngoại trừ y phục Cơ Nghiêu Họa hơi lộn xộn ra, thì không bị cắt xé, cũng không bị thương.
Thần sắc Mộ Khinh Ca vẫn bình tĩnh, tựa hồ không bị ảnh hưởng.
"Đã hai trăm mười lăm chiêu, chỉ còn tám mươi lăm chiêu." Cơ Nghiêu Họa tươi cười nhắc nhở.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại chợt khép mắt, nắm Linh Lung Thương vọt tới Cơ Nghiêu Họa lần hai.
Ánh mắt Cơ Nghiêu Họa đột nhiên co rụt lại, hơi khiếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Doanh Trạch cũng đột nhiên đứng bật dậy nhìn cuộc tỷ thí... Không, hẳn là nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Không chỉ hắn, ngay cả ba tên thống lĩnh Lưu Khách giới cũng đứng lên.
Xảy ra chuyện gì!
Vô số người nghi hoặc, nhưng không ai giải thích cho họ.
Chiêu thức Mộ Khinh Ca càng ngày càng hung ác, góc độ xảo quyệt phong bế đường lui của Cơ Nghiêu Họa, buộc hắn không thể không nâng tay chống đỡ.
Mặt quạt không ngừng xẹt qua, b4n r4 hàn quang đường cung trên không trung.
Cơ hồ mỗi lần ra tay, đều sẽ lưu lại một vết thương trên người Mộ Khinh Ca. Chỉ lát sau, trên người Mộ Khinh Ca đã giăng kín mười mấy hai mươi vết thương nhỏ.
Miệng vết thương không sâu, nhưng khiến người ta cảm thấy chật vật.
Mà Mộ Khinh Ca lại hồn nhiên chưa phát giác, vẫn nhắm mắt không ngừng múa Linh Lung Thương.
Chợt hơi thở nàng đột biến. Khí thế Ngân cảnh tầng hai có cảm giác phá tan giam cầm.
"Khinh Ca sắp đột phá!" Bạch Li cả kinh.
"Cư nhiên đột phá trong lúc đấu!"
"Quá bi3n thái đi! Ai đột phá mà không phải tìm nơi an tĩnh, chuyên tâm đột phá. Sao lại có kẻ bi3n thái đột phá ngay khi đang tỷ thí, đánh đánh một cái là đột phá!"
"Móa nó! Đột phá như vậy quá nguy hiểm, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma thì sao giờ?"
"Điều ta lo lắng là sau khi hắn đột phá, có thể chuyển bại thành thắng không? Ta dốc hết toàn bộ gia sản cược Cơ thiếu chủ thắng rồi!"
"Ngươi yên tâm đi, Cơ Nghiêu Họa áp chế khắp chốn. Cho dù hắn đột phá thành công, cũng không phải đối thủ của Cơ thiếu chủ."
"Mộ Khinh Ca!" Bàn tay dưới tay áo rộng đã gắt gao nắm chặt, Hàn Thải Thải căng gương mặt yêu nghiệt.
Hắn khẩn trương, dẫn tới Hàn Y Nhân và Nguyễn Thanh Liên ghé mắt.
Ầm!
Một cỗ khí thế cường hãn phóng lên cao.
Trên người Mộ Khinh Ca nổi lên ngân quang lóa mắt.
Đột phá!
Ngân cảnh tầng ba!
"Cái đêm Khinh Ca múa thương đã có điều lĩnh ngộ, cộng thêm bế quan tu luyện ba ngày, hôm nay đột phá chẳng qua chỉ là cơ duyên xảo hợp thôi." Ngân Trần nhàn nhạt nói.
"Đột phá! Thật sự đột phá!"
"Mịa! Thế cũng quá mạnh đi, cứ vậy lên Ngân cảnh tầng ba?"
"Trời ơi! Lão tử thăng cấp cũng nhẹ nhàng như vậy thì tốt rồi!"
"Đây là thiên tài!"
Mộ Khinh Ca đột phá trong trận chiến, có người khiếp sợ, có người vui sướng, cũng có người bất mãn.
Nhưng đối với người quan tâm Mộ Khinh Ca mà nói, nàng thăng cấp, thực lực tăng nhiều, chính là chuyện cực kỳ vui vẻ. Tối thiểu tăng thêm mấy phần bảo đảm cho nàng.
Cơ Nghiêu Họa rốt cuộcthu hồi ánh mắt hài hước, hắn mím môi bắt đầu chuyên tâm ứng phó.
Thương pháp của Mộ Khinh Ca rất nhanh, lại còn rất sắc bén. Hắn nhìn trúng tay Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương, đột nhiên ra chiêu. Linh lực sắc bén đánh vào cổ tay Mộ Khinh Ca, rớt bay Linh Lung Thương ra ngoài.
Thần thương rời tay, cảnh này khiến mọi người nín thở.
Tựa hồ Mộ Khinh Ca đột nhiên thăng cấp, cũng không thay đổi được kết cục bị thua.
Đôi mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, thấu triệt trong suốt, không gợn sóng, chỉ có ngân quang nhàn nhạt nổi lên: "Hai trăm tám mươi chiêu."
Mộ Khinh Ca không triệu hồi Linh Lung Thương, mà tay không đấm một quyền vào Cơ Nghiêu Họa.
Cận chiến!
Nắm đấm mới là kỹ năng áp dưới đáy hòm của nàng!
Những điều được học từ kiếp trước và kiếp này đều dung hợp!
Không hiểu sao cuối cùng Mộ Khinh Ca vẫn dùng đấu pháp trực tiếp nhất kết thúc trận chiến này.
Linh lực trong cơ thể nàng lặng lẽ biến hóa, phương thức vận chuyển cư nhiên dựa theo Thần Sách quyển Thượng. Mộ Khinh Ca đắm chìm trong thế giới của mình, nàng cảm thấy trong cơ thể chứa lực lượng bất tận, có thể cho nàng hủy thiên diệt địa.
Nàng cuộn nắm đấm, phá không sức gió, trực tiếp đấm vào mặt Cơ Nghiêu Họa.