"Cơ Nghiêu Họa đã đến, Mộ Khinh Ca ở đâu?"
Âm thanh được rót linh lực vang khắp Nhật Mộ thảo nguyên. Lấy Cơ Nghiêu Họa làm trung tâm, sóng khí phả ra bốn phía.
"Tu vi Cơ thiếu chủ qua thêm hai năm nữa là có thể vượt xa ta." Thống lĩnh Huyền Nguyệt thở dài, chậm rãi lắc đầu.
Thiên tài tuổi trẻ, khiến hắn có cảm giác già đi.
Nhớ năm đó bọn họ cũng khí phách hăng hái. Tuy bây giờ bọn họ chưa già, nhưng tâm trạng bị hậu bối vượt qua khiến hắn rất cảm thán.
Thống lĩnh Bách Luyện và Cự Linh nhìn nhau, cảm xúc trong mắt đều không khác mấy so với thống lĩnh Huyền Nguyệt.
Ba người họ là thủ lĩnh của ba đoàn đội Lưu Khách Thiên cấp. Lúc ở tầm tuổi như Cơ Nghiêu Họa mới chỉ ở Ngân cảnh tầng một.
"Cơ thiếu chủ thật mạnh!"
"Đúng vậy! Lại còn rất soái!"
"Cơ thiếu chủ chính là siêu cấp thiên tài xếp thứ hai Thanh Anh Bảng, Mộ Khinh Ca sao làm đối thủ được?"
"Trận thi đấu này không nên chậm trễ."
"Hiện tại ta chỉ quan tâm Mộ Khinh Ca sẽ thua trong mấy chiêu, xem ta kiếm chác được bao nhiêu. Khà khà."
Tiếng bàn tán sôi nổi rơi vào tai những người có quan hệ với Mộ Khinh Ca, đều đặc biệt hụt hẫng.
Cơ Nghiêu Họa đứng giữa Nhật Mộ thảo nguyên. Y phục tùy tiện, bàn tay cầm quạt xếp chắp ra sau lưng. Trong lúc chờ đợi, mái tóc hắn tung bay theo gió, khóe miệng luôn nở nụ cười như có như không. Đôi mắt luôn luôn cong như trăng khuyết, tạo cảm giác ôn hòa.
Đột nhiên trong lúc mọi người ngẩng đầu chờ đợi, một cỗ khí thế lập tức b4n r4 từ nơi xa.
Khí thế tan đi, thân ảnh Mộ Khinh Ca xuất hiện đối diện Cơ Nghiêu Họa.
Nàng mặc huyết bào phi y, nhuyễn giáp tinh xảo, anh tư hào sảng. Linh Lung Thương cầm trong tay, thân thương thẳng tắp, mũi thương bén nhọn sắc bén lộ ra khí phách bền gan vững chí.
Ngũ quan tuyệt mỹ không nhìn ra cảm xúc gì. Ngoại trừ bình tĩnh, còn ẩn chứa một tia chờ mong.
"Oa! Thật ngầu!"
"Thật sự quá soái! Nếu so về dung mạo, ta chắc chắn Mộ công tử nhỉnh hơn."
"Đúng vậy đúng vậy! Quá ngầu! Thật muốn gả cho hắn!"
"Cơ thiếu chủ và Mộ công tử, ngươi muốn gả cho ai?"
"Ta muốn cả hai làm sao bây giờ?"
"Mịa! Một đám hoa si, đẹp trai có thể lấy ăn cơm không? Thực lực mới là quan trọng nhất!" Có nam tử nào đó thật sự không nghe nổi nữa, lên tiếng phản bác.
Lập tức bị rước về đống con mắt căm tức.
"Ngươi có thực lực sao? Muốn diện mạo không diện mạo, muốn thực lực không thực lực, còn ở đây nói ẩu nói tả! Xéo cho bà!"
Nhóm nữ Lưu Khách đều không biết ôn nhu là thứ gì.
Nam Lưu Khách kia lập tức bại trận.
"Mộ Khinh Ca ngươi vẫn tới!" Hàn Thải Thải thấy Mộ Khinh Ca xuất hiện, đáy lòng trầm xuống. Cảm xúc lo lắng thấu ra từ đôi mắt hẹp dài.
Hàn Y Nhân đứng bên cạnh hắn, mày đẹp hơi chau. Rồi nhìn về phía huynh trưởng mình, thu hết sự lo lắng của hắn vào mắt.
Chậm rãi dời mắt, nàng ta lại nhìn Mộ Khinh Ca. Nàng ta hy vọng Mộ Khinh Ca hoàn toàn thua trận, tốt nhất là Cơ thiếu chủ có thể gi3t ch3t người này.
Không có người này, có lẽ huynh trưởng của nàng ta sẽ không đi nhầm lạc lối, tham luyến nam sắc.
Hàn Y Nhân che giấu tâm tư rất khá, ngay cả Hàn Thải Thải đều chưa phát hiện ra.
Trong trận doanh Tang gia, Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đều mang vẻ mặt ngưng trọng. Bọn họ đứng sau Tam trưởng lão, không thể che giấu lo lắng trong lòng.
Tam trưởng lão quay đầu nhìn hai người, mở miệng hỏi: "Tuyết Vũ đang lo lắng cho Mộ công tử?"
Tang Tuyết Vũ giật mình, nhìn về phía Tam trưởng lão, gật đầu.
Tam trưởng lão khuyên nhủ: "Đây chỉ là tỷ thí, không phải đấu sinh tử. Mộ công tử cùng lắm chỉ là thua trận, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, con không cần quá khẩn trương." Nói xong, hắn nhìn nàng đầy thâm ý.
Cái liếc mắt đầy hàm nghĩa kia, Tang Tuyết Vũ nhạy bén nhận ra Tam trưởng lão đang hiểu lầm. Nhưng nàng không giải thích, chỉ gật đầu cam chịu.
"Hừ, còn nói mình không thích Mộ công tử." Tang Chỉ Lan đứng bên cạnh luôn chú ý đến Tang Tuyết Vũ, không nhịn được lạnh giọng châm chọc.
"Chỉ Lan, sao ngươi cũng để ý gia hỏa họ Mộ kia?" Tang Dã bất mãn nói thầm.
Tang Chỉ Lan trừng mắt: "Mộ công tử tuấn mỹ lại có đảm đương, còn có thực lực, đương nhiên đáng để ta quan tâm!" Nàng ta phớt lờ Tang Dã phẫn nộ, ánh mắt phiêu tới Tang Tuyết Vũ, hừ lạnh trong lòng: Chỉ cần Tang Tuyết Vũ muốn, nàng ta đều muốn tranh!
Nàng ta không ưa Tang Tuyết Vũ lộ vẻ băng thanh ngọc khiết.
"Thật coi mình là thánh nữ Tang gia sao?" Tang Chỉ Lan lạnh giọng châm chọc.
"Chỉ Lan ngươi nói cái gì?" Tang Dã hỏi.
"Chả nói gì cả." Tang Chỉ Lan tức giận trả lời.
Một bên khác, Thịnh Dục Ly vẫn luôn không rời mắt khỏi Tần Diệc Dao. Trông thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, chỉ có thể cố nén chua xót, khuyên bảo: "Tần cô nương, Mộ công tử không phải người phàm, tất có phương pháp bình yên vượt qua, nàng đừng quá lo lắng."
Tần Diệc Dao chậm rãi gật đầu, nhẹ ừm một tiếng.
Mộ Khinh Ca xuất hiện, chỉ là nháy mắt.
Trong lòng đám đông vây xem đều hiện đủ mọi suy nghĩ.
Doanh Trạch không cảm xúc nhìn hai người đứng đối nhau, không biết đang nghĩ gì.
"Ngươi đã đến rồi." Cơ Nghiêu Họa nở nụ cười xán lạn. Dáng vẻ ấm áp kia quả thực không giống như tới tỷ thí.
Mộ Khinh Ca nhẹ nhếch khóe miệng: "Nếu đáp ứng Cơ thiếu chủ, vậy sẽ không thất tín."
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Cơ Nghiêu Họa cười hài lòng, tay đang chắp sau lưng đổi sang trước ng.ự.c, mở quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy.
Lúc tầm mắt Mộ Khinh Ca đảo qua quạt xếp, lập tức dừng tại đó.
Quạt phiến nhìn như bình thường, nhưng Mộ Khinh Ca vẫn cảm nhận được một cỗ hơi thở Thần khí.
"Đó là binh khí của Cơ Nghiêu Họa!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, lập tức hiểu ra.
Cơ Nghiêu Họa triển lộ binh khí, đồng nghĩa hắn đã chuẩn bị xong.
Mộ Khinh Ca xoay cổ tay, Linh Lung Thương theo đó ngân rung, phát ra tiếng ngân thanh thúy.
Anh --!
Thanh âm vang bên tai mọi người, tựa như tiếng trống chiều chuông sớm, giúp thần trí thanh tỉnh.
"Đúng là thần binh!" Tam trưởng lão Tang gia chợt thảng thốt tán thưởng.
Người Tang gia, là thế gia luyện khí.
Thân là Tam trưởng lão, nhân vật trung tâm, hắn nói một câu đủ khiến vô số người chú ý tới Linh Lung Thương. Có thể khiến Tang gia khen ngợi binh khí, tuyệt đối không đơn giản!
Người nghe thấy câu ấy đều không tự chủ nhìn Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca.
Thân thương tinh xảo, đầu thương tạo hình độc đáo, từng chi tiết trên cây thương màu bạc đều tinh tế.
Cơ Nghiêu Họa nheo mắt, cười tủm tỉm: "Đúng là thần thương!"
"Quạt của Cơ thiếu chủ không tồi." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp lại.
Lời nói của nàng là qua loa theo đa số. Tuy cây quạt của Cơ Nghiêu Họa là Thần khí, nhưng trong mắt nàng, so sánh với Linh Lung Thương nhà mình, cây quạt này vẫn có nhiều khiếm khuyết.
Tam trưởng lão Tang gia không đánh giá gì về cây quạt, chính là chứng minh tốt nhất!
"Quạt này không dùng được, còn định khi nào rảnh bảo Tang gia giúp ta chế tạo lại đây." Ai ngờ, Cơ Nghiêu Họa đầy mặt ghét bỏ nhìn quạt trong tay mình, sau đó cười nhìn hướng Tang gia.
Dáng vẻ kia cứ như quên sạch bách chuyện mình bắt cóc Tang Tuyết Vũ vậy.
Hắn quên, nhưng người khác thì không.
Ánh mắt mọi người cổ quái, hoặc chế nhạo hoặc hài hước đều nhìn Tang gia, đặc biệt là Tang Tuyết Vũ. Người không biết rõ đều chỉ biết trận tỷ thí vì Tang Tuyết Vũ mà tạo nên, nhưng không biết Cơ Nghiêu Họa vốn nhắm vào Mộ Khinh Ca.
Tang gia trong mắt Cơ thiếu chủ, chỉ là một công cụ!
Đều là cổ tộc, mà địa vị lại kém nhiều đến thế.
Người Tang gia từ trên xuống dưới, sắc mặt đều rất khó coi. Nếu lúc này Tam trưởng lão Tang gia thể hiện thái độ cứng rắn hơn, trực tiếp từ chối Cơ Nghiêu Họa, có lẽ khiến mọi người cảm thấy Tang gia có cốt khí.
Nhưng sẽ dẫn đến kết quả Cơ Nghiêu Họa ghi hận Tang gia, xong việc sẽ nhắm vào Tang gia.
Tang gia bây giờ không thể gánh nổi hậu quả này.
Sắc mặt Tam trưởng lão biến hóa, vẫn cắn răng lựa chọn im lặng.
Không đáp lại, cũng không phản kích, khiến ánh mắt mỉa mai khinh miệt càng nhiều thêm.
Tang gia cơ hồ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Mộ Khinh Ca đứng đối diện Cơ Nghiêu Họa, nhìn thấu nét mặt hắn.
Nàng cười lạnh lùng: "Nghe nói thần binh Tang gia chế tạo đều là ngàn dặm mới tìm được một. Chỉ là không biết Cơ thiếu chủ có phúc khí được Tang gia chế tạo binh khí vì ngươi không."
Cơ Nghiêu Họa chớp mắt vô tội hỏi Mộ Khinh Ca: "Lấy thân phận Cơ gia thiếu chủ của ta còn chưa đủ sao?"
Lời lẽ đầy uy hiếp, khiến tập thể Tang gia khẩn trương.
Mộ Khinh Ca câu môi cười lạnh: "Ta không biết Tang gia lựa chọn thế nào. Nhưng nếu là ta, ta sẽ không luyện khí cho Cơ thiếu chủ."
"Vì sao?" Cơ Nghiêu Họa tò mò hỏi.
Mộ Khinh Ca càng cười tươi, giọng nói cực chậm cực lạnh: "Bởi vì, ta không vui."
Hít!
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo!
"Quá mịa nó huyên náo!"
"Đủ gan nha! Cư nhiên dám từ chối Cơ thiếu chủ."
"Đây là sợ lát mình thua chưa đủ khó coi sao? Cư nhiên không biết sống ch3t như vậy!"
"Đáng tiếc hắn không phải người Tang gia, nếu vậy ta thật muốn nhìn xem hắn có dũng khí nói ra lời này hay không."
"Không thấy cả đám Tang gia đều như chim cút không dám ho he đấy sao?"
Câu nói của Mộ Khinh Ca như hòn đá nhỏ ném xuống hồ nước, gợn lên làn sóng lăn tăn.
Thậm chí đôi mắt luôn biết cười của Cơ Nghiêu Họa cũng hơi nheo lại.
"Tang Tuyết Vũ cũng không muốn luyện khí cho Cơ thiếu chủ." Đột nhiên, thanh âm thanh lãnh vang lên như sấm.
Tam trưởng lão chợt quay đầu khiếp sợ nhìn Tang Tuyết Vũ.
Thần sắc Tang Tuyết Vũ nhàn nhạt: "Tam trưởng lão, Tuyết Vũ đại biểu cá nhân, mà không phải Tang gia." Ý tứ là quyết định của nàng chỉ đại biểu cho chính nàng, không liên quan tới Tang gia.
Nói xong, tầm mắt nàng lướt qua mọi người, dừng lên Mộ Khinh Ca.
Nghe lời nàng nói, khóe miệng Mộ Khinh Ca chỉ hơi cong, không tỏ vẻ gì.
Nụ cười Cơ Nghiêu Họa trở nên trêu tức, hắn không để ý đến Tang Tuyết Vũ, mà nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Xem ra trận đấu hôm nay, ta phải nghiêm túc rồi."
Mộ Khinh Ca cười cực kỳ sáng rọi: "Chẳng lẽ trước đó Cơ thiếu chủ không định nghiêm túc sao? Nếu ta không nhớ lầm, là do Cơ thiếu chủ khởi xướng trận đấu này."
Bốn lạng đẩy ngàn cân khiến mọi người nhớ tới trận đấu cách xa thực lực là do Cơ Nghiêu Họa khơi mào, mà không phải Mộ Khinh Ca muốn bám lên thanh danh hắn!
Mọi người bừng tỉnh!
Ánh mắt Cơ Nghiêu Họa hơi lóe, cười nói: "Thật là giảo hoạt, thì ra mục đích của ngươi là đây."
Mộ Khinh Ca thẳng thắn: "Cơ thiếu chủ có phải nghĩ nhiều rồi không?"
Dứt lời, nàng rút Linh Lung Thương đang cắm trên mặt đất lên, ném thẳng tới Cơ Nghiêu Họa.
Bùn cát nhấc lên mang theo kình đạo giống như ám khí. Thân hình Cơ Nghiêu Họa như gió, mở quạt ra chắn hết bụi đất phóng tới hắn.
Khi hắn hạ quạt xuống, Mộ Khinh Ca đã giơ Linh Lung Thương đâm tới...