"Dực Trần, ta là tỷ tỷ ngươi." Tang Tuyết Vũ trầm mặt, rất bất đắc dĩ nhìn nam tử kia.
Cẩn thận nhìn mới thấy ngũ quan giữa nàng và nam tử kia vậy mà có bảy tám phần tương tự. Nhưng đường nét gương mặt Tang Tuyết Vũ nhu hòa hơn, mà khuôn mặt nam tử được nàng gọi là Dực Trần thì cứng cỏi hơn.
"Vấn đề này ngay cả nương còn không rõ, ngươi cần gì cứ thích tự cho mình thân phận tỷ tỷ chứ?" Tang Dực Trần lắc đầu, tới bên cạnh Tang Tuyết Vũ vươn ngón tay ra chọc chọc vai nàng.
"Nương đã nói là ta ra đời trước." Tang Tuyết Vũ đau đầu.
"Ta cứ không thích gọi ngươi là tỷ tỷ đấy." Tang Dực Trần cãi cùn.
Dáng vẻ ấu trĩ của hắn y như đệ đệ.
Tang Tuyết Vũ thở dài bất đắc dĩ, lại nói: "Có phải ngươi giấu nương lén ra ngoài hay không?"
"Hai tỷ đệ các ngươi vừa gặp mặt đều là vậy. Tuyết Vũ, không phải con đi Vô Cực phủ sao? Vì sao lại tới Lưu Hỏa thành?" Một nam tử trung niên bước ra từ đội ngũ Tang gia, cười hòa ái hỏi Tang Tuyết Vũ.
"Tam trưởng lão." Tang Tuyết Vũ hành lễ với nam tử kia, tầm mắt đảo qua bảy tám người Tang gia đi theo, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: "Con xong việc ở Vô Cực phủ rồi, nghe nói đại vây săn tổ chức sớm nên mới qua đây xem."
"Ra là vậy, chúng ta cũng tới vì chuyện này, con đi theo chúng ta đi. Hiện giờ các thế lực khắp nơi đều chạy tới Lưu Hỏa thành, không nên đi loạn một mình." Tam trưởng lão quan tâm.
"Hừ, trưởng lão. Nàng ta không phải là người giỏi nhất thế hệ trẻ chúng ta sao? Người ta có bản lĩnh tự chiếu cố mình, cần gì đi theo chúng ta?" Đột nhiên trong đội ngũ Tang gia bay ra một thanh âm quái gở.
Tang Tuyết Vũ giương mắt đón nhận. Con ngươi băng tuyết trực tiếp nhìn nữ tử mang giọng điệu hàm chứa ghen ghét.
"Này! Tang Chỉ Lan ngươi đừng có giở giọng điệu đấy ra nói." Tang Tuyết Vũ còn chưa mở miệng, Tang Dực Trần đã làm ồn trước.
Nam tử đứng bên cạnh Tang Chỉ Lan cũng bất mãn nói: "Tang Dực Trần, tỷ tỷ ngươi là đệ nhất thiên tài Tang gia không sai, nhưng không phải ngươi, ngươi dựa vào cái gì gân cổ kêu la ở đây."
"Đều im miệng! Ra bên ngoài, cãi cọ ầm ĩ còn ra thể thống gì!" Tam trưởng lão lên tiếng, ngăn cản cuộc tranh cãi vô vị.
Ánh mắt hắn nghiêm khắc đảo qua một nam một nữ, quở mắng: "Tang Dã, Tang Chỉ Lan hai người các ngươi nếu không muốn ở lại Lưu Hỏa thành thì ta đây sẽ phái người đưa các ngươi về Phù Sa thành."
"Tam trưởng lão, chúng con sai rồi."
"Tam trưởng lão, thực xin lỗi."
Tang Dã và Tang Chỉ Lan lập tức cúi đầu nhận sai.
Nhìn ra được, vị Tam trưởng lão Tang gia này rất có uy tín.
"Biết sai là tốt, sau này đừng có gây gổ với Tuyết Vũ, Dực Trần. Các ngươi đều là đệ tử Tang gia, phải hỗ trợ nhau, có nghe hay không? Cả các ngươi nữa." Tam trưởng lão răn dạy Tang Dã và Tang Chỉ Lan, cũng nhân tiện đảo mắt nhìn qua ba hậu bối Tang gia vẫn chưa mở miệng.
Hai người còn lại trong đội là chấp sự Tang gia, bọn họ đều trầm mặc không lên tiếng.
Tam trưởng lão nói xong bên này, lại quay đầu lời lẽ thấm thía với hai tỷ đệ Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần: "Các ngươi cũng vậy. Đặc biệt là Dực Trần, mẫu thân con đã rất vất vả rồi, đừng để nàng hao tâm vì con. Hãy học hỏi Tuyết Vũ."
"Bọn chúng tính là người Tang gia gì chứ?"
Thời điểm Tam trưởng lão răn dạy, Tang Chỉ Lan không phục nói thầm.
Lời này bay vào tai Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần. Người sau muốn tức giận tại chỗ, lại bị Tang Tuyết Vũ gắt gao túm lại, ánh mắt lạnh băng đảo qua đối diện.
Tam trưởng lão đột nhiên quay đầu lại nhìn Tang Chỉ Lan, cảnh cáo trong mắt không cần nói cũng hiểu.
Tang Chỉ Lan vội ngậm chặt miệng, cúi thấp đầu không nói.
"Tuyết Vũ, đừng để ý. Tâm bọn họ không xấu, chỉ có chút tính háo thắng bướng bỉnh. Con ưu tú khiến họ luôn muốn soi xét, sau này ta sẽ quản giáo bọn chúng." Tam trưởng lão đi tới an ủi Tang Tuyết Vũ.
Tang Tuyết Vũ gật đầu, tỏ vẻ mình không để bụng.
Lúc này, Tam trưởng lão mới mặt mày hớn hở: "Vô Cực phủ truyền đến tin tức, nghe nói con lại thăng hạng trên Phượng Hoàng Bảng? Bây giờ đang xếp thứ bao nhiêu rồi?"
"Thứ chín mươi bảy, Tuyết Vũ vẫn cần nỗ lực." Tang Tuyết Vũ bình tĩnh trả lời, giữa trán không hề có điểm kiêu ngạo. Thậm chí nàng còn không vừa lòng với thành tích của mình.
Nàng không hài lòng, nhưng lại khiến Tam trưởng lão hưng phấn. Nói liên tục ba chữ "tốt", rồi khen: "Hài tử ngoan, thành tích này đã rất tốt, đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình."
Tang Dực Trần cũng kích động không thôi, biểu tình kiêu ngạo hệt như người xếp thứ chín mươi bảy là hắn vậy. Thậm chí còn đắc ý nhướng mày tới Tang Chỉ Lan và Tang Dã.
Nghe thành tích mới nhất của Tang Tuyết Vũ, Tang Chỉ Lan và Tang Dã liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù không cam lòng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ai bảo bọn hắn không bằng Tang Tuyết Vũ chứ?
"Đi, chúng ta ở Lưu Hỏa thành chuẩn bị, rồi tiến vào Nhật Mộ thảo nguyên." Tam trưởng lão nói, rồi dẫn mọi người vào khách đi3m.
Khách đi3m phải đặt phòng sớm, không cần khách đi3m tốt, chỉ cần sạch sẽ thoải mái, tránh một số đấu đá vô nghĩa.
Mới vừa dàn xếp xong, Tang Tuyết Vũ đã bỏ lại Tang Dực Trần luôn lải nhải hỏi nàng tình huống Vô Cực phủ, một mình tới phòng Tam trưởng lão.
Đăm chiêu một lát, cuối cùng Tang Tuyết Vũ gõ cửa phòng.
"Ai." Trong phòng có tiếng Tam trưởng lão hỏi.
Tang Tuyết Vũ trả lời: "Tam trưởng lão, là con. Tuyết Vũ."
"Ồ, Tuyết Vũ à, vào đi." Vừa nghe là Tang Tuyết Vũ, ngữ khí Tam trưởng lão thân thiết hơn.
Tang Tuyết Vũ đẩy cửa vào. Lúc nàng đóng cửa trùng hợp bị Tang Chỉ Lan nhìn thấy, nàng ta tò mò muốn nghe lén, nhưng sợ bị phát hiện, đành phải hậm hực tránh ra.
"Tuyết Vũ, tìm ta có việc?" Tam trưởng lão khoanh chân ngồi trên giường, hình như đang đả tọa.
Tang Tuyết Vũ rũ mắt, nói với Tam trưởng lão: "Quấy rầy Tam trưởng lão tu luyện."
Tam trưởng lão xua tay: "Không sao, ta chỉ đang đả tọa điều tức. Được rồi, có chuyện gì. Hôm nay vừa gặp ta đã cảm thấy con tâm sự nặng nề."
Tang Tuyết Vũ mím môi nói với Tam trưởng lão: "Tam trưởng lão, con gặp phải Doanh Xuyên ở Vô Cực phủ."
"Cái gì!" Tròng mắt Tam trưởng lão đột nhiên co rụt lại, cả kinh nhảy xuống giường, hai ba bước vọt tới trước mặt Tang Tuyết Vũ, dò xét trên dưới nàng, biểu cảm khẽ biến: "Hắn có làm gì con không?"
Doanh Xuyên khuynh mộ Tang Tuyết vũ, đã sớm không phải là bí mật gì ở Tang gia.
Nhưng Tang Tuyết Vũ là hy vọng của Tang gia, sao có thể gả cho một tên ăn chơi?
"Không có, nhưng con đã cắt lưỡi hắn, còn đánh hắn một trận." Tang Tuyết Vũ ôm trách nhiệm về mình.
"Con cắt lưỡi hắn?" Thần sắc Tam trưởng lão đại biến: "Sao con lại xúc động như vậy?" Hắn nôn nóng đi lại trong phòng, lo lắng cho Tang Tuyết Vũ.
Doanh Xuyên gặp được Tang Tuyết Vũ, điều đầu tiên hắn lo là Tang Tuyết Vũ bị thương tổn gì không.
Biết nàng không sao, lại còn cắt lưỡi đánh Doanh Xuyên một trận, điều này làm hắn lập tức đau đầu.
Chuyện này không cẩn thận xử lý, sẽ có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ Tang gia.
Thần sắc Tang Tuyết Vũ nhàn nhạt: "Hắn hạ dược con, muốn ép con. Con không còn cách nào, đành phải ra chiêu tàn nhẫn mới thoát thân được."
"Hắn cư nhiên hạ dược con? Hỗn đản đê tiện vô sỉ!" Tam trưởng lão vừa nghe có chi tiết này, sắc mặt lập tức đen thui, hiểu vì sao Tang Tuyết Vũ luôn lấy đại cục làm trọng mà lần này lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Ánh mắt Tang Tuyết Vũ hơi lóe, nhẹ giọng: "Con cũng biết mình lỗ mã.ng, cho nên mới tìm Tam trưởng lão nghĩ cách đền bù."
Tam trưởng lão thở dài, thần sắc có chút thê lương: "Tang gia ta lúc trước là huy hoàng cỡ nào? Nếu uy Tang gia còn tại, gặp chuyện này, cho dù con một kiếm chém ch3t tên hỗn đản đó, Tang gia chúng ta cũng không bị gì. Nhưng bây giờ..."
Hắn lắc đầu cười khổ, ánh mắt nhìn Tang Tuyết Vũ tràn ngập áy náy: "Thiệt thòi cho con rồi, hài tử."
Lời nói ẩn chứa nghẹn khuất và buồn khổ, sợ rằng chỉ có người Tang gia mới hiểu.
Không bằng người khác, chỉ có thể cúi đầu!
"Tam trưởng lão không cần áy náy, Tang gia nuôi con khôn lớn, con vốn không nên chọc phải đống phiền toái này, là Tuyết Vũ sai." Tang Tuyết Vũ tràn đầy xin lỗi.
"Không, không phải con sai. Con làm rất đúng, dưới tình huống này, trong sạch của con là quan trọng nhất. Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách giải quyết." Tam trưởng lão ngăn cản Tang Tuyết Vũ áy náy.
Hắn bình tĩnh lại, trầm tư rồi nói với Tang Tuyết Vũ: "Lần đại vây săn này tổ chức vì một đội ngũ Lưu Khách ngang trời xuất thế. Đội ngũ này rất cường hãn, cũng rất thần bí, không ít gia tộc đều muốn đánh chủ ý lên bọn họ, muốn lén kết giao xem có thể mượn sức được không. Doanh gia cũng nằm trong số đó. Chúng ta tới Nhật Mộ thảo nguyên, sợ rằng sẽ gặp phải người Doanh gia. Lúc trước ta nghe nói, người dẫn đội Doanh gia lần này là Doanh Trạch. Chỉ là không biết, chuyện Doanh Xuyên bị thương đã truyền đến tai hắn chưa."
"Doanh Trạch?" Tang Tuyết Vũ biến sắc, lo lắng trong mắt càng đậm.
Nếu dẫn đội Doanh gia là người khác, có lẽ còn đường sống cứu vãn. Nhưng nếu là Doanh Trạch...
"Doanh Trạch tự phụ, tuổi trẻ vô địch thủ, trước giờ đều không chịu thỏa hiệp. Chuyện này nếu hắn muốn xử lý, sợ là khó xử lý êm đẹp." Tang Tuyết Vũ thấp giọng.
Tam trưởng lão gật đầu đồng ý: "Đúng vậy. Nếu là trưởng lão Doanh gia khác, ta sẽ kéo mặt già chuẩn bị thần binh lợi khí đi hòa giải, nói không chừng chuyện này sẽ cho qua. Nhưng là Doanh Trạch... Ai, bất kể thế nào, chúng ta cũng phải đi thử xem, chuyện này dù sao cũng là đệ đệ hắn không đúng. Doanh Trạch tuy ngạo, nhưng vẫn là người biết phải trái."
"..." Tang Tuyết Vũ trầm mặc không nói. Trong lòng lại bổ sung: "Doanh Trạch biết phân rõ phải trái là thật. Nhưng đạo lý này, phải là đạo lý của hắn."
Nhớ rõ có lần, một tên Lưu Khách nổi xung đột với người Doanh gia, Doanh Trạch gặp trên đường.
Bởi vì do gia nô Doanh gia gây sự, nên hắn chém đầu gia nô xuống. Sau đó lập tức khiêu chiến Lưu Khách, một chiêu gi3t ch3t.
"Tuyết Vũ đừng lo lắng, chuyện có lẽ không tệ như chúng ta nghĩ." Tam trưởng lão thấy Tang Tuyết Vũ trầm mặc, an ủi.
Tang Tuyết Vũ hơi hơi mỉm cười với Tam trưởng lão: "Chuyện này, sau khi Tuyết Vũ trở về gia tộc sẽ bẩm báo với trưởng tộc, gánh vác trách nhiệm tuyệt không đùn đẩy."
"Đứa nhỏ này, tích cực như vậy làm gì?" Tam trưởng lão làm bộ không vui.
Tang Tuyết Vũ cười bình đạm, không nói.
Tam trưởng lão nói với nàng: "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt. Đợi mấy ngày nữa chúng ta tới Nhật Mộ thảo nguyên dàn xếp tốt, ta sẽ đi tìm Doanh Xuyên chủ động giải quyết chuyện này đỡ khiến con bị tâm bệnh."
Hắn cho rằng tâm trạng Tang Tuyết Vũ không tốt là do bởi chuyện này.
Mà Tang Tuyết Vũ cũng không giải thích, đa tạ rồi rời khỏi phòng Tam trưởng lão, về phòng mình.