Lông mi Tần Diệc Dao run rẩy, nàng quay mặt đi trốn ánh nhìn chăm chú của Tần Cẩn Thần: “Đi đâu? Ta còn chưa nghĩ đến. Lâm Xuyên lớn như vậy, sẽ có nơi ta thích. Mà hắn… hiện giờ ta nên đối mặt hắn thế nào?”
“Muội hận hắn?” Tần Cẩn Thần đi tới một bước, không muốn bỏ qua bất kì biểu tình gì trên mặt nàng.
Thân mình Tần Diệc Dao run lên, cắn cắn môi. Ánh mắt phức tạp nói: “Hận? Ta nên hận thế nào? Hận hắn, ta có thể giết hắn sao? Giết hắn, ta liền không còn hận?”
“Nếu muội không thể quên hắn, vì sao không ở lại. Hắn có thể vì hạnh phúc của muội cướp muội về, chứng minh trong lòng hắn có muội…”
“Ở lại, ta có thể coi như cái gì đều không phát sinh. Trong lòng không có khúc mắc cùng hắn ở chung sao?” Tần Diệc Dao đánh gãy lời Tần Cẩn Thần.
Ở lại, nàng thống khổ.
Không ngừng do dự giữa yêu và hận. Nàng tự biết mình vĩnh viễn không có khả năng tìm Mộ Khinh Ca báo thù, thực sự không có khả năng điềm nhiên như không có việc gì ở lại bên cạnh hắn.
Rời đi, là lựa chọn tốt nhất.
Vô luận đối với mình, hay là hắn.
Tần Cẩn Thần đưa mắt nhìn Tần Diệc Dao rời đi, bóng lưng lành lạnh kia làm cho hắn không phản bác được.
Hắn chưa bao giờ là một người thích xen vào việc người khác. Nhưng chỉ cần đụng đến chuyện liên quan đến Mộ Khinh Ca, hắn liền trở nên không còn là mình.
Nhíu mày, hắn quay người rời đi.
Chuyện Tân quân đăng cơ, còn có rất nhiều chi tiết cần hắn xử lý. Đến bây giờ, hắn cũng không rõ ràng tại sao mình trèo lên thuyền hải tặc Mộ Khinh Ca, thay hắn chỉnh đốn cục diện rối rắm.
…
Đồ quốc, quốc gia xa xôi nhất tây bắc Lâm Xuyên.
Nơi này gió cát đầy trời, thảo nguyên vô tận. Gặp lúc thời tiết không có gió cát, khắp nơi có thể thấy được cảnh đẹp dê bò, gió lướt qua cây cỏ lay động. Nhưng nếu gặp phải gió cát, sẽ có cảm giác thân lạc vào địa ngục.
Khí hậu nơi này, rất lạnh cũng rất nóng. Mỗi ngày đều trôi qua hai loại cực đoan.
Đồ quốc, trong mắt quốc gia khác, luôn luôn đều là danh từ dã man và ác liệt.
Dân nơi này đều ham thích chiến đấu, yêu thích bắt cướp. Lễ giáo đối với bọn chúng, giống như rắm chó.
Thủ đô Đồ quốc, xưng là Vương Đình.
Đêm khuya, trong Vương Đình vẫn phi phàm náo nhiệt. Các nam nhân Đồ quốc uống rượu hưởng thụ mỗi ngày, các nữ nhân cũng ưa thích vây quanh ngồi cùng một chỗ, khoe ra phong quang thu hút nam nhân.
Càng sâu, nếu ngươi tình ta nguyện, nam nữ Đồ quốc có thể tùy ý tìm một chỗ. Phát tiết tinh lực tràn đầy của mình.
Trong cung Thái tử Vương Đình, kiến trúc tục tằng. Ở trong đêm đen, giống như cự thú dữ tợn hung tàn phủ phục. Các loại đồ đằng thú trang trí điêu khắc trên xà nhà, càng tăng thêm phần khủng bố.
Giắt trên xà nhà, là chậu than dùng để chiếu sáng. Ngọn lửa lay động xua tan hắc ám trong cung, cũng ngăn cách rét lạnh bên ngoài.
Trong cung, da thú thật dày phủ dưới đất. Không khí tràn ngập một loại mùi tanh, xen lẫn mùi rượu nồng đậm.
Sau tấm bình phong da thú, truyền đến tiếng cười ái muội.
Khiến nhiệt độ không khí trong cung điện cũng lên cao vài phần, ánh lửa dẫn theo chút ít sắc kiều diễm.
Trong góc cung điện âm u, mười thiếu nữ quần áo đơn bạc cuộn rúc vào một chỗ. Ánh mắt các nàng chết lặng, mỗi khi từ trong điện truyền ra tiếng thở gấp mê người, ánh mắt các nàng đều tràn đầy sợ hãi. Thân thể không khỏi run rẩy, hai tay ôm chặt thân thể mình hơn.
“A!!!”
Đột nhiên, một tiếng kêu bén nhọn thê thỏm vang lên trong cung.
Các thiếu nữ toàn bộ biến sắc, hoảng sợ trong mắt mãnh liệt tăng gấp mấy lần. Chỉ chốc lát, tiếng khóc áp lực liền phiêu lãng bay ra. Không ít thiếu nữ đều chôn mặt mình giữa hai đầu gối, che giấu sợ hãi của bản thân.
“Hừ, thật vô dụng. Mới chơi vài lần đã chết.” Thanh âm thô bạo lãnh khốc truyền đến, ngữ khí bá đạo làm cho các thiếu nữ run rẩy càng lợi hại hơn.
Dường như người nói chuyện, chính là ma quỷ đáy lòng các nàng.
Rất nhanh một khối thi thể nữ, bị người kéo ra từ trong bình phong.
Thị vệ lãnh khốc xách một chân nàng ta, như kéo rác rưởi lôi nàng ra triển lộ trước mặt đám thiếu nữ.
Hai mắt mở to, giữa hai chân huyết nhục mơ hồ. Làm cho thân thể các thiếu nữ như lọt vào hầm băng, không ngừng co rụt ra sau.
Thi thể nữ trong tầm mắt các nàng, bị kéo vào một căn phòng hắc ám.
Trong phòng truyền đến tiếng dã thú cuồng bạo gào to, làm cho các nàng càng thêm sợ hãi và tuyệt vọng. Tựa như thi thể nữ tử kia là kết cục tương lai không xa của các nàng.
Âm thanh áo giáp vang lên, từ xa đến gần. Thanh âm này, như ác quỷ đòi mạng. Làm cho tiếng khóc các thiếu nữ càng lớn.
Thẳng đến khi bóng người phủ lên các nàng, trong các nàng có ít người giương mắt hoảng loạn liếc trộm.
Thị vệ lạnh lùng, chặn ánh sáng hơi yếu. Ánh mắt tàn nhẫn lệ khí, trong mắt các thiếu nữ giống ma quỷ ăn thịt làm người sợ hãi.
Hắn không chút biểu tình quét các thiếu nữ một vòng.
Đột nhiên hắn giơ tay lên chỉ góc trong cùng, một thiếu nữ run rẩy đến lợi hại, lạnh nhạt mở miệng: “Mang nàng ta vào.”
Lời này vừa nói ra, các thiếu nữ đồng loạt sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lúc thấy không phải là mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Đồng thời cũng nhanh chóng hoạt động thân thể mình đem thiếu nữ trong góc lộ ra.
Hai người sau lưng thị vệ đi ra, trực tiếp hướng tới cô gái kia.
Những thiếu nữ khác, trong mắt có may mắn, có sợ hãi, cũng có đồng tình. Nhưng tất cả mọi người, đều giữ vững trầm mặc.
“Không, không… Van cầu ngài…” Thiếu nữ góc trong cùng, lúc đầu vốn cho là mình an toàn. Không ngờ vẫn là bị chọn đi ra.
Nàng hoảng sợ nhìn về phía thị vệ lạnh lùng, hai tay lung tung giãy giụa, ngăn cản mình bị mang đi.
Đáng tiếc, phản kháng như vậy trong mắt bọn thị vệ là vô dụng. Hai người trực tiếp bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng ra khỏi đám người. Làm lơ nàng cầu xin, kéo nàng tới phía sau bình phong da thú khiến người sợ hãi.
Sau nửa canh giờ…
“A!!!”
Lại một tiếng kêu thê lương truyền đến, làm các thiếu nữ trong góc càng thêm sợ hãi và lo lắng vận mệnh chính mình.
Các nàng chờ mong trời sáng đến.
Chỉ có lúc kia, ác mộng mới có thể chấm dứt. Các nàng mới có thể kéo dài hơi tàn thêm một ngày.
Thế nhưng, thi thể thiếu nữ bị đẩy vào lúc trước sau khi bị mang đi, lại không ai đến chọn người. Các nàng không biết chuyện gì xảy ra, thay đổi thói quen của Thái tử.
Nhưng có thể nhạy bén cảm nhận được, không khí trong cung Thái tử lúc trước càng khủng bố hơn. Tựa như tùy thời đều sẽ bùng nổ, đè trên đầu mọi người.
Trong bình phong da thú, cũng được vô số da thú phủ thật dày trên đất.
Chính giữa có một hố lửa hình vuông, bên trong đốt đống lửa, làm ấm áp nhiệt độ trong phòng.
Ở bên cạnh có một cái giường tròn thật lớn, trên đó một mảnh lộn xộn. Phía trên còn lưu lại vết máu. Có chút đã tối màu, có chút thì tươi.
Mà giờ khắc này trên giường tròn ngồi một người, người gã khắc đồ án dữ tợn. Toàn thân bộc lộ cơ bắp, kinh mạch nảy lên. Tóc tết thành vô số bím tóc nhỏ, dùng sợi dây màu vàng trang trí khô lâu cố định bím tóc.
Ánh sáng đống lửa hắt lên người gã, làm cho nửa thân thể giấu dưới bóng râm. Một nửa khác lộ ra, làm cho người ta có cảm giác lăng lệ ác liệt.
Ngũ quan gã không xuất sắc, lãnh ngạnh như đao tước rìu gọt.
Giữa lông mày hiện đầy lệ khí và tàn nhẫn.
Giống như kẻ ăn thịt người, ác ma uống máu người.
Quỳ gối trên thảm thú, còn có một bóng người khoá lại trong bóng đêm.
Hắn một tay chống trên mặt đất, đem đầu vùi càng sâu. Tựa hồ hận không thể biến mất trước mắt nam nhân đáng sợ này.
“Ngươi nói, Hách Liên Bạt và Tần quốc công chúa kia không thấy?” Thanh âm trầm thấp từ miệng Hách Liên Chiến truyền đến, phảng phất như mỗi từ đều ẩn chứa sát ý.
“Vâng.” Người quỳ trên đất vùi đầu càng thấp.
Hách Liên Chiến nhíu lại hai tròng mắt lập loè hung quang, khoé miệng gợi lên cười lạnh thị huyết: “Dựa theo hành trình, bọn họ hẳn đã tiến vào lãnh thổ Đồ quốc mấy ngày.”
“Vâng. Dựa theo kế hoạch, Man Vương hẳn là đã về nước bảy tám ngày. Nhưng mấy ngày trước đây thuộc hạ đến biên thành tìm hiểu, lại phát hiện Man Vương căn bản không có xuất hiện. Thuộc hạ vốn tưởng có thể trên đường xuất hiện chuyện gì trì hoãn, lại đợi thêm mấy ngày. Nhưng vẫn không thấy Man Vương. Thuộc hạ điều tra trên đường đi, ở ngoài rừng cây cách biên thành không xa xuất hiện dấu vết đánh nhau kịch liệt.” Nói xong lời này, mồ hôi lạnh trên đầu hắn đã làm ướt khăn đen trùm đầu.