"Phù Sa Thành đúng là danh xứng với thực!" Mộ Lạc Phong che chắn miệng mũi, đầy vẻ ghét bỏ.
Mộ Thần đi sau gã, nhìn qua rồi thấp giọng cảnh cáo: "Lạc Phong, ăn nói cẩn thận."
Đáy mắt Mộ Lạc Phong xẹt qua tia lạnh lẽo không ai thấy. Gã quay đầu sang, thay đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận: "Tộc thúc, ta chỉ đang ăn ngay nói thật. Ngươi nhìn xem, gió thổi lẫn theo cát bụi, đúng là xứng với tên thành."
Mộ Thần nhàn nhạt nhìn gã, thầm thở dài. Vẫn là mở miệng giải thích: "Phù Sa Thành lấy Tang gia là chủ, Tang gia là Cổ tộc mang huyết mạch Luyện khí sư. Thành trì của bọn họ đương nhiên đều lấy luyện khí làm chủ. Trong Phù Sa Thành đa phần đều buôn bán tài liệu luyện khí, chế tạo binh khí, và bán binh khí ra. Bụi bặm đương nhiên nhiều hơn thành trì khác. Hơn nữa nằm ở phía tây nên gió cát nhiều, gió thổi cát bụi không có gì kỳ quái."
"Đã biết, Tộc thúc." Mộ Lạc Phong cười làm lành.
Nhưng Mộ Thần vừa thấy vẻ mặt gã là biết gã không nghe vào tai. Hoặc là nói, gã căn bản không có hứng thú nghe.
Mộ Thần âm thầm lắc đầu, nhắc nhở nói: "Ngài muốn cầu hôn Tang gia, nghênh thú đệ nhất mỹ nhân Tây châu, ngay cả việc tôn trọng Phù Sa Thành cũng không có, vậy ta thấy không cần giúp ngài đề việc hôn sự này."
"Tộc thúc không thể!" Mộ Lạc Phong lập tức nóng nảy. Gã chuyển tròng mắt, nói với Mộ Thần: "Ngươi đã đáp ứng ta, nếu ta đột phá sẽ giúp ta đính hôn. Lạc Phong không còn nhỏ, bên cạnh không có nữ tử nào chăm sóc, sao có thể tập trung tu luyện?"
"Nếu ngài có thể đột phá lên Ngân cảnh rồi nói với ta lời này, ta sẽ rất vui mừng." Mộ Thần bất đắc dĩ.
Cái gì mà không có nữ tử bên cạnh chăm sóc thì không thể chuyên tâm tu luyện? Rõ ràng chính là thiếu niên đ0ng tình, muốn cưới vợ! Mộ Thần không ngốc, sao lại không nhìn ra?
Chỉ là hắn không muốn tùy tiện tìm nữ nhân hầu hạ Mộ Lạc Phong khiến gã vô tâm tu luyện mới nói vậy. Nếu muốn cưới vợ, thì nhất định phải xứng đôi vừa lứa.
Không ngờ Mộ Lạc Phong lại tự mình chọn ra đệ nhất mỹ nhân Tây châu, Tang Tuyết Vũ của Tang gia là lựa chọn không tồi.
Lúc này mới dẫn tới chuyện bọn họ rời khỏi nơi ẩn cư, hành trình tới Tây châu.
"Tộc thúc, hiện giờ ta đang ở Hôi cảnh tầng sáu. Lên Ngân cảnh là chuyện sớm muộn, ngươi đã bảo tu luyện không thể nóng nảy, là việc nước chảy thành sông, trước mắt cần gì phải sốt ruột thế?" Mộ Lạc Phong không kiên nhẫn.
Trong lòng gã làm sao không nghẹn một hơi? Không biết Mộ Khinh Ca có ch3t trong tay Nghiêm gia và Tô gia ở An Mô Thành không, nếu không ch3t thì vừa vặn! Chờ gã đột phá lên Ngân cảnh, rồi lại tìm hắn (Mộ Khinh Ca), hung hăng nhục nhã rồi gi3t hắn. Cướp hai hầu nô tuyệt sắc như hoa như ngọc về, cho các nàng biết ai mới là chủ tử chân chính của các nàng!
"Đại trưởng lão, phía trước có khách đi3m." Mộ Bằng chợt nói chen vào, cắt ngang cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ giữa Mộ Thần và Mộ Lạc Phong.
Mộ Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khách đi3m bày trí rất giản dị nhưng không đơn sơ. Gật đầu, phân phó Mộ Bằng: "Dàn xếp đi, ngày mai tới Tang gia."
Hắn quyết định, Mộ Bằng vẫy tay bảo thị vệ sau lưng đi chuẩn bị.
Mộ Lạc Phong nhìn khách đi3m kia, đầy vẻ ghét bỏ thầm nghĩ: "Chỗ ở rách nát như vậy cũng để mình ở? Mình chính là Thiếu chủ Mộ tộc! Sao không đi tìm khách đi3m nào xa hoa chứ."
Chỉ là gã không dám ngỗ nghịch Mộ Thần, cho dù rất ghét bỏ, cũng chỉ đành căng da đầu đuổi theo.
Thị đồng nhận ra gã không vui, vội nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ, ngày mai là sẽ được gặp đệ nhất mỹ nhân Tây châu trong truyền thuyết rồi, đừng để ý chút chuyện vặt."
Mộ Lạc Phong sáng mắt, khó chịu vì khách đi3m cũng tan đi. Gã quay đầu bảo thị đồng: "Nếu ngày mai gặp Tang Tuyết Vũ, không xinh đẹp mỹ lệ như ngươi nói, xem ta xử lý ngươi thế nào."
Thị đồng đau khổ: "Thiếu chủ, ta... ta chỉ là nghe người ta nói thôi mà! Nàng được xưng đệ nhất mỹ nhân Tây châu, nói thế nào thì cũng không xấu đi."
"Hừ." Mộ Lạc Phong hừ lạnh, nâng cằm đi theo Mộ Thần vào khách đi3m.
Vào khách đi3m dàn xếp xong xuôi, Mộ Thần gọi Mộ Bằng tới phòng mình.
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Đại trưởng lão, chúng ta thật sự phải cầu hôn cho Thiếu chủ sao? Mộ Phong thiếu gia lớn hơn hắn vài tuổi còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân, vẫn chuyên tâm tu luyện." Mộ Bằng có chút bất mãn.
Mộ Thần yên lặng thở dài: "Hắn đưa ra yêu cầu, ta lấy việc tăng tu vi ra khó xử hắn. Bây giờ hắn đã đột phá, ta sao có thể nuốt lời?"
"Nhưng... Ngài không sợ sau khi thành thân hắn sẽ suốt ngày sa đọa, bỏ bê tu luyện sao?" Mộ Bằng lo lắng.
"Cho nên phải cẩn thận lựa chọn nữ tử thành thân. Cưới thê cầu hiền, nếu chọn sai thê tử, vậy sẽ hủy cả đời Lạc Phong." Mộ Thần trầm giọng.
Hai người trầm mặc, hắn tiếp tục nói: "Tang Tuyết Vũ nằm trên Phượng Hoàng Bảng Tây châu, thực lực và thiên phú không thể khinh thường. Hơn nữa nàng mang huyết mạch Luyện khí sư Tang gia, rất được Tang gia coi trọng. Nếu chúng ta thật sự có thể liên hôn với Tang gia, nói không chừng sẽ là trợ lực lớn. Hơn nữa ta nghe nói tính tình Tang Tuyết Vũ rất tốt, lại lấy đại cục làm trọng, biết ẩn nhẫn. Nữ tử như vậy đúng là người Lạc Phong cần. Ngày mai đi Tang gia tận mắt gặp xem, nếu giống như lời đồn, vậy Lạc Phong cưới nàng không sai."
"Tang gia là Cổ tộc, có thể nhìn trúng Thiếu chủ sao?" Mộ Bằng vẫn thấp thỏm.
Mộ tộc tuy có lịch sử sâu xa, nhưng hiện giờ Mộ gia vẫn đang khiêm tốn điệu thấp, không có thanh danh gì ở Trung Cổ Giới. Hơn nữa chỉ là một chi tách ra, lấy gì để Tang gia gả nữ?
Mộ Thần đăm chiêu: "Nếu là Tang gia trước kia thì chắc chắn không thể. Nhưng bây giờ Tang gia suy tàn tràn ngập nguy cơ, không còn vinh quang như trước, là thời điểm cần rót vào sức mạnh mới. Thiên phú Lạc Phong không tồi, cộng thêm chúng ta thì cũng không phải không thể."
Thấy tâm ý Mộ Thần đã quyết, Mộ Bằng không nói gì nữa.
Lát sau, Mộ Thần mới nói với Mộ Bằng: "Ra ngoài phái người đi Lưu Khách thị tộc tìm hiểu một chút, gần đây Trung Cổ Giới có phát sinh đại sự gì không. Mặt khác tra xem hành tung Khinh Ca thiếu chủ, bản đồ nằm ở chỗ hắn, chúng ta phải hợp tác với hắn bằng mọi giá. Nếu không cơ hội cho Lạc Phong rất xa vời."
Mộ Bằng rũ mắt cúi đầu: "Đúng vậy."
...
Phù Sa Thành, Tang gia.
Phủ đệ Tang gia không trang trí xa hoa, chỉ mang đến cảm giác bề dày lịch sử. Tùy tiện một thân cây bên trong cũng có số tuổi lớn hơn trưởng lão Tang gia.
Phủ đệ trầm ổn đại khí, ai có thể nghĩ đến nhân tài trong đó thưa thớt, huyết mạch đạm bạc?
Tiến vào Tang gia, khắp nơi đều là thanh âm luyện khí. Ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị tài liệu luyện khí.
Người ngoài tiến vào có lẽ sẽ thấy khó chịu. Nhưng đối với người Tang gia, hoàn cảnh như vậy mới khiến họ thoải mái.
Trở về từ Nhật Mộ thảo nguyên, Tam trưởng lão đi báo cáo gia chủ. Trước khi đi, hắn cố ý gọi Tang Tuyết Vũ.
Tang Tuyết Vũ đành phải giao Địa Hoàng Đan lấy được từ Vô Cực phủ cho Tang Dực Trần, bảo hắn về đưa cho nương trước. Còn chuyện Mộ Khinh Ca thì chưa nói vội, đợi nàng về rồi bàn sau.
Tang Tuyết Vũ đi theo Tam trưởng lão vào sân ngoại tổ phụ, đứng chờ ngoài cửa.
Một lúc sau, hầu nô trong tộc gọi triệu kiến.
Tang Tuyết Vũ hít sâu một hơi mới đi theo Tam trưởng lão bước vào phòng.
Thư phòng tộc trưởng Tang gia nghiễm nhiên chính là kho binh khí. Trên tường treo đủ loại kiểu dáng binh khí, nhưng đều là khuôn đúc không có lực sát thương.
Tang Tuyết Vũ biết trong gian phòng này, binh khí có thể gi3t được người chỉ có cây đao gãy được bày trên án thư của ngoại tổ phụ.
Lúc đi vào, Tang Thuấn Vương đang cẩn thận chà lau thanh đao gãy kia, dường như không hề phát hiện có thêm hai người.
Tam trưởng lão và Tang Tuyết Vũ an tĩnh chờ đợi, không lên tiếng quấy rầy.
Chừng một nén nhang, Tang Thuấn Vương mới thả thanh đao được chà lau lên giá, ngẩng đầu nhìn hai người đứng trong phòng.
Gương mặt anh tuấn bất phàm nhiễm sương khói, khắc sâu vào ký ức chính là đôi mắt sâu thẳm như ngọc bích.
Dưới ánh nhìn chăm chú, Tang Tuyết Vũ mở miệng gọi: "Ngoại gia gia."
Tang Thuấn Vương chậm rãi gật đầu, tu vi cường đại không thể phai đi dấu vết lưu lại trên người ông. Tương lai của Tang gia khiến lòng ông nặng trĩu.
Nếu không, từ bề ngoài ai có thể đoán ra ông đã một trăm lẻ tám tuổi, chỉ giống như người trung niên ba bốn mươi tuổi mà thôi.
"Tuyết Vũ vậy mà chạm mặt cùng lão Tam." Tang Thuấn Vương mở miệng. Thanh âm trầm ổn mang theo uy nghiêm gia chủ.
Tam trưởng lão hơi mỉm cười, cung kính nói: "Đại ca, Tuyết Vũ ở Vô Cực phủ nghe thấy tin tức đại vây săn, nên mới đi Lưu Hỏa Thành gặp phải chúng ta."
"Ừm." Tang Thuấn Vương gật đầu, thanh âm không nghe ra vui buồn. Chỉ hỏi: "Lần này thu hoạch thế nào?"
Tam trưởng lão cảm thán thở dài, cười phức tạp: "Đúng là có mạo hiểm, có kinh hỉ!"
"Ồ?" Tang Thuấn Vương ý hỏi.
Lập tức Tam trưởng lão kể từng chuyện phát sinh ở Nhật Mộ thảo nguyên.
Bao gồm Tang Tuyết Vũ chạm mặt Doanh Xuyên ở Vô Cực phủ, sau đó nổi tranh cãi. Tiếp đến Doanh gia gây khó dễ ở Nhật Mộ thảo nguyên, kể mãi đến lúc đại vây săn kết thúc.
Toàn bộ quá trình, Tam trưởng lão kể chuyện ước chừng hơn một canh giờ.
Nói xong hết lời, hắn đã sớm miệng đắng lưỡi khô. Tang Tuyết Vũ hiểu chuyện rót một tách trà đưa tới. Tam trưởng lão tiếp nhận, nói: "Vẫn là Tuyết Vũ ngoan ngoãn."
Sau đó uống cạn tách trà, mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
"Lão Tam, chuyến này vất vả cho đệ. Về nghỉ ngơi trước đi." Tang Thuấn Vương nghe xong, không biểu hiện ra thái độ gì đặc biệt, chỉ bảo Tam trưởng lão về nghỉ ngơi.
Tam trưởng lão sửng sốt, cười ngượng ngùng thả tách trà xuống, rời khỏi phòng.
Tang Tuyết Vũ định lui theo, thanh âm Tang Thuấn Vương lại truyền tới: "Tuyết Vũ ở lại."
Tam trưởng lão trấn an nàng, nhanh chóng rời đi. Tang Tuyết Vũ đành phải xoay người lại đối mặt ngoại tổ phụ.
Nói thực ra, Tang Tuyết Vũ vẫn thấp thỏm khi một mình đối diện Tang Thuấn Vương. Không chỉ khí thế ở Tang Thuấn Vương, mà còn sợ bị hỏi đến chuyện tỷ tỷ.
Quả nhiên Tang Thuấn Vương chậm rãi tới trước mặt nàng. Thân ảnh cao lớn đứng đối diện Tang Tuyết Vũ mang đến cho nàng áp bách cực lớn: "Mộ Khinh Ca?"
Tang Tuyết Vũ rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc.
Cặp mắt thâm thúy của Tang Thuấn Vương nhìn nàng thật lâu không nói. Mãi sau, mới chậm rãi gật đầu: "Có nghị lực và thực lực, từ Lâm Xuyên tìm tới, cũng là một hài tử tốt."
Tang Tuyết Vũ đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn ngoại tổ phụ.