Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ha ha ha..., Mộ tiểu tước gia đúng là khiêm tốn. Đan sư Linh cấp có thể may mắn trở thành, xem ra thiên phú luyện đan của Mộ tiểu tước gia thật sự khủng bố nha!" Hoa gia chủ cười duyên nói.
Mộ Khinh Ca cười không nói.
"Ngươi vậy mà là trưởng lão Dược Tháp? Cư nhiên gạt không nói! Quá đáng giận!" Khương Ly làm mặt quỷ nói Mộ Khinh Ca.
Bởi vì là bằng hữu, cho nên Khương Ly chưa bao giờ điều tra Mộ Khinh Ca.
Mà hiện tại Mộ Khinh Ca nhảy một phát trở thành trưởng lão tổng viện Dược Tháp. Miệng nàng thì nói tức giận, nhưng trong lòng thì rất cao hứng cho bạn tốt!
Mộ Khinh Ca co khóe miệng.
Nàng cũng không biết vì sao chuyện lại biến thành như vậy. Vừa rồi còn trách cứ nàng, sao hiện tại lập tức đã biến thành thổi phồng nàng?
Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân ông già viện trưởng Dược Tháp cố ý nói ra thân phận trưởng lão của nàng?
Mà ông lão có tính trẻ con cho nàng một nụ cười không phai, cộng thêm chớp mắt. Làm cho nàng buồn cười không thôi, đột nhiên cảm thấy ông lão cáo già xảo quyệt này cũng rất thú vị.
"Mộ Tiểu tước gia tuổi còn trẻ mà có thể trở thành trưởng lão tổng viện Dược Tháp. Cảnh Thiên con ta phải học tập ngươi nhiều rồi!" Cảnh gia chủ nói một câu, để Mộ Khinh Ca dừng ánh mắt nhìn hắn.
Cảnh gia chủ nho nhã tuấn mỹ, tướng mạo hao hao Cảnh Thiên. Nhưng trong mắt hắn ẩn chứa trí tuệ mà Cảnh Thiên không có.
Hoặc là nói, trong mắt Cảnh Thiên chỉ có kiêu căng không ai bì nổi.
Từ thái độ Cảnh Thiên không khó đoán ra giữa bọn họ có xích mích, mà Cảnh Thiên luôn được tôn sùng là đệ nhất thế hệ tuổi trẻ trên phương diện luyện đan.
Nhưng vô luận là loại nào, Mộ Khinh Ca cũng không muốn dính dáng quá sâu đến Cảnh gia.
Vì thế nàng chỉ cười nhạt: "Cảnh gia chủ quá khen."
Không có hàn huyên dư thừa, không có dựa theo lời Cảnh gia chủ dẫn đề tài tới Cảnh Thiên. Sau đó dùng thủ đoạn mưa thuận gió hòa triệt tiêu ân oán giữa bọn họ.
Phản ứng của nàng vượt ra khỏi Cảnh gia chủ đoán trước.
Hắn sửng sốt, nụ cười treo trên mặt cứng đờ, rồi lại khôi phục bình thường.
Cảnh gia, Hoa gia trước sau chào hỏi Mộ Khinh Ca, đủ cho Dược Tháp mặt mũi. Đương nhiên, càng nhiều hơn là bởi vì Mộ Khinh Ca tuổi trẻ đã là đan sư Linh cấp, trưởng lão Dược Tháp mang đến hiệu ứng.
Thẩm gia lấy kinh thương nổi danh. Làm thương nhân, ngoại trừ võ si Thẩm gia Thẩm Bích Thành thì đều là người khéo đưa đẩy.
Gia chủ Thẩm gia giơ chén rượu lên trước mặt, kính từ xa với Mộ Khinh Ca: "Không thể tưởng được Mộ tiểu tước gia cư nhiên có bản lĩnh như vậy. Ngày khác nhất định phải tới chơi Thẩm phủ, để Thẩm phủ làm tròn lễ nghĩa chủ nhà. Ly rượu này ta kính trước, xem như mượn rượu bệ hạ đón gió Tiểu tước gia!"
Dứt lời, hắn uống hết một ngụm ly rượu, không hề bưng giá gia chủ.
Hắn như thế, Mộ Khinh Ca dĩ nhiên không thể gạt mặt mũi hắn ra. Vì thế cũng bưng ly rượu trên bàn lên, một ngụm uống hết.
Gia chủ Thẩm gia nói, Nguyên hoàng nghe vào rất là thoải mái.
Tiếng cười vui vẻ của hắn truyền ra từ long ỷ, nói với viện trưởng Luyện Đúc Tháp đang lúng túng đứng đấy, sắc mặt âm tình bất định: "Yến hội đêm nay vốn nên tùy ý chút, Lâu viện trưởng không cần quá nghiêm túc."
Nguyên hoàng cho bậc thang, Lâu Huyền Thiết không tiện không xuống. Huống chi giờ phút này mọi người đều bị tin tức Mộ Khinh Ca là đan sư Linh cấp, trưởng lão Dược Tháp hấp dẫn. Hắn nói thêm nữa cũng chỉ làm tăng mất hứng: "Vâng, Nguyên hoàng."
Lâu Huyền Thiết phẫn hận ngồi xuống, Hắc Mộc mới nhân cơ hội nói: "Lâu viện trưởng, Mộ tặc tử này cực kỳ giảo hoạt, rất khó đối phó. Chúng ta trước tiên vẫn nên nhịn xuống, chờ qua tối nay rồi lại bàn bạc kỹ hơn."
Lâu Huyền Thiết mặt mũi âm trầm, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
Hắn nghe lọt lời Hắc Mộc, nhưng trong lòng không nuốt trôi khẩu khí này. Hắn biết đêm nay không thể gϊếŧ được Mộ Khinh Ca. Nhưng làm hắn xấu mặt là, muốn khiến hắn (Mộ Khinh Ca) cũng không làm được?
"Nếu mọi người đều nói, Lam gia ta cũng nên tỏ thái độ." Gia chủ Lam gia bưng ly rượu của mình lên, túy ý kính Mộ Khinh Ca, biểu tình kiêu căng.
Tiểu thư Lam gia đeo khăn che mặt, đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô cũng chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Khinh Ca, rồi thu hồi tầm mắt.
Phảng phất vị đan sư Linh cấp Mộ Khinh Ca này, không đáng để nàng tốn tâm tư lưu ý.
Thái độ tùy tiện của Lam gia chỉ là do thấy mọi người đều làm vậy nên không thể không làm. Kiểu không tình nguyện này, khiến Mộ Khinh Ca buồn cười.
Nhưng chỉ cầm ly rượu, lại uống một ly.
Một hồi lộn xộn, yến hội lại khôi phục không khí hài hòa.
Nhạc cổ đều vang, vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa, như trên tiên cung.
Mộ Khinh Ca ngồi xuống ghế, cảm thụ đủ loại ánh mắt oán độc bắn đến đây. Chủ nhân ánh mắt không phải cùng một người, nhưng hận ý với nàng đều giống nhau.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca cầm ly rượu thưởng thức trong tay, xa xa kính một ly với Lâu Huyền Thiết, Hắc Mộc, Thái Sử Cao, còn có phương hướng Cảnh Thiên. Nở nụ cười nghiền ngẫm, rồi uống hết ly rượu.
Hận đi hận đi, có bản lĩnh thì tới gϊếŧ nàng nha!
Nàng tiêu sái kính một ly từ xa, khiến mấy người hận đến nhe răng trợn mắt.
Thái Sử Cao phẫn nộ đập mặt bàn, lúc sắp đứng lên lại bị Hắc Mộc kịp thời giữ chặt: "Thiếu chủ bình tĩnh! Ngàn vạn không cần để ý tặc tử kia!"
Không thể không nói, vật dụng ở cung yến này cực kỳ rắn chắc.
Bị Thái Sử Cao đập một cái, cư nhiên không phát ra thanh âm cũng chẳng nứt ra, cho nên không khiến người khác chú ý.
Thái Sử Cao bị Hắc Mộc giữ chặt. Con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Đại trưởng lão, hắn kiêu ngạo như thế. Ngươi bảo ta làm sao nhẫn nổi? Tối nay, ta nhất định phải chính tay gϊếŧ hắn!"
"Việc nhỏ không nhịn được sẽ làm loạn việc lớn!" Hắc Mộc nhắc nhở nói.
Làm sao hắn không muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca? Nhưng, cũng phải có cơ hội mới được!
Nếu hắn chỉ là Tiểu tước gia ở tam đẳng quốc, vậy thì dễ làm, gϊếŧ thì gϊếŧ thôi. Nhưng cố tình thiên phú lại cực tốt, đan sư Linh cấp tiền đồ vô lượng, ngược lại không dễ làm.
Không nhìn thấy được hiện tại có bao nhiêu thế lực muốn mượn sức sao? Nếu tùy tiện hành động, mơ hồ đắc tội bao nhiêu gia tộc cũng không biết.
Đầu tiên lấy tính cách của lão già Dược Tháp kia, về sau Vạn Thú Tông đừng hòng muốn mua đan dược từ Dược Tháp!
"Không phải là không có cơ hội." Đột nhiên thanh âm Lâu Huyền Thiết truyền ra.
Hắc Mộc và Thái Sử Cao đồng thời nhìn về phía hắn.
Lâu Huyền Thiết cười âm lãnh: "Nếu luận võ quang minh chính đại. Dù có gϊếŧ hắn thật, cũng chỉ là đao kiếm không có mắt thôi. Ai có thể truy cứu nửa câu?"
Hắn nói, khiến mắt Thái Sử Cao sáng ngời. Nói với Hắc Mộc: "Chủ ý này không tồi. Ta lấy danh nghĩa luận bàn quyết đấu hắn. Sau đó gϊếŧ hắn, nhiều nhất chỉ là lỡ tay thất thủ mà thôi."
Hắc Mộc nhíu mày, nhìn về phía Thái Sử Cao, nhắc nhở: "Thiếu tông chủ, ngài có nắm chắc không?"
Nụ cười trên mặt Thái Sử Cao cứng đờ. Lời Hắc Mộc nói khiến trong lúc phẫn nộ hắn nhớ lại hồi ức từng bị thảm bại trong tay Mộ Khinh Ca, không thể không lấy phương thức giả chết giấu trời qua biển.
"Ta giao thủ với tặc tử kia hai lần, tu vi hắn ít nhất phải ở Tử cảnh trung giai. Thiếu tông chủ, ngài không phải đối thủ của hắn. Nếu thật sự lên lôi đài, chỉ sợ không có cơ hội gϊếŧ hắn, mà là cho hắn cơ hội gϊếŧ ngài." Hắc Mộc sợ là người tỉnh táo nhất, không bị phẫn nộ đến choáng váng trong mấy người họ.
Hắc Mộc nói, cũng khiến Lâu Huyền Thiết trầm mặc xuống.
Vừa rồi hắn có chút nóng lòng muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca, thiếu chút đã quên hai vị trưởng lão có chức vị quan trọng trong Tháp đã chết trong tay Mộ Khinh Ca, phân viện cũng bị hắn hủy chỉ trong chốc lát.
Nếu thực lực Mộ Khinh Ca đã ở Tử cảnh trung giai, thiên phú này chỉ sợ càng kinh người.
"Nếu không nhanh chóng diệt trừ hắn, sợ là sau này không có cơ hội." Lâu Huyền Thiết trầm giọng nói.
Hắc Mộc tán thành lời nói này.
Không ai như hắn (Hắc Mộc) có thể tự mình lĩnh hội sự đáng sợ của Mộ Khinh Ca. Nếu để hắn (Mộ Khinh Ca) tiếp tục trưởng thành, sợ rằng đã không phải là người mà bọn họ có thể đối phó được.
Nhưng nếu muốn động thủ ở yến hội, bọn họ với tư cách là lão không thể động, vậy trẻ tuổi ai là đối thủ Mộ Khinh Ca?
Đột nhiên, Lâu Huyền Thiết nhìn về phía ghế ngồi nhị đẳng quốc, nở nụ cười âm lãnh: "Xem ra không cần chúng ta động thủ."
"Lâu viện trưởng có ý gì?" Thái Sử Cao nhíu mày hỏi.
Lâu Huyền Thiết cười nói: "Xem ra có người càng hy vọng Mộ Khinh Ca xấu mặt."
Hắc Mộc và Thái Sử Cao nhìn về hướng Lâu Huyền Thiết chỉ, phát hiện trên ghế ngồi nhị đẳng quốc có ba đại biểu quốc gia đang có sắc mặt không thể nào đẹp. Đặc biệt là đại biểu Nhung quốc, cảm thấy bất mãn khi Mộ Khinh Ca được chú ý.