Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đột nhiên, thanh âm Tần Diệc Dao bay ra từ trong phòng...

Hình như nàng đang đối thoại với người nào đó.

"Đêm nay ta giúp ngươi báo thù, Tưởng Thiên Nhất đã hại ngươi ra nông nỗi này, ta cũng đã giúp ngươi gϊếŧ hắn. Vậy ngươi có thể nhắm mắt an giấc ngàn thu hay không? Cũng không uổng công ân ngươi cứu ta một mạng." Giọng nói Tần Diệc Dao bình tĩnh, sự bình tĩnh do đã trải qua vô số tuyệt vọng mà ra.

Cho dù bây giờ nàng sử dụng từ ngữ mang sắc thái cảm tình phong phú, nhưng giọng điệu bình tĩnh kia lại làm suy yếu mấy phần thật lòng trong đó.

Phảng phất người nói ra lời này là người máu lạnh lãnh khốc. Nàng làm những chuyện như vậy chẳng qua là vì ngươi đã cứu ta, nên ta mới giúp ngươi báo thù.

Tần Diệc Dao như vậy khiến Mặc Dương lạ lẫm. Hắn cố gắng liên hệ nữ tử có giọng điệu đấy với công chúa Trường Nhạc trong ấn tượng, nhưng vẫn không thành công.


Mặc Dương hơi nhíu mày. Hắn muốn biết, là ai đáng giá để vị công chúa điện hạ mạo hiểm như thế.

Một đường theo dõi, Mặc Dương đã sớm phát hiện ra tu vi của Tần Diệc Dao, chỉ là Lam cảnh đỉnh. Một người còn không phải là Tử cảnh, cư nhiên xuất hiện trong Trung Cổ Giới, lại còn xuất hiện ở nơi ong bướm trăng hoa.

Từ trong câu nói của nàng khiến hắn biết được, người Tần Diệc Dao gϊếŧ đêm nay không phải người đơn giản.

'Tưởng Thiên Nhất' Mặc Dương không bỏ qua cái tên này từ miệng Tần Diệc Dao. Tên này không phải lần đầu hắn nghe thấy. Từ ngày đầu tiên hắn bước chân vào Dư Thủy Thành, đã biết cái tên này chính là nhị công tử Tưởng gia trong năm đại gia tộc ở Dư Thủy Thành.

Tần Diệc Dao cư nhiên gϊếŧ Tưởng Thiên Nhất?

Sau khi Mặc Dương nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là lập tức báo cho Tiểu tước gia. Miễn cho chuyện phát sinh này ảnh hưởng đến kế hoạch của Tiểu tước gia.


Nhưng tình huống bên Tần Diệc Dao còn chưa tìm hiểu rõ ràng, hắn không thể lập tức rời đi.

Ánh mắt Mặc Dương chớp động mấy lần, tiếp tục quan sát động tĩnh trong phòng Tần Diệc Dao.

Tần Diệc Dao đã dừng nói chuyện với người trên giường. Nàng đứng lên, đi tới chỗ hộc tủ. Kéo ngăn lấy ra một tay nải đã sửa soạn xong.

Sau đó lại lấy ra một y phục bình thường, chuẩn bị thay.

Thấy vậy, Mặc Dương chỉ có thể tạm thời thu hồi tầm mắt, tránh khỏi một màn tế nhị.

Trong phòng sau khi có âm thanh sột soạt, thì an tĩnh lại.

Mặc Dương nhíu mày, lại dòm vào cửa sổ. Hắn cẩn thận nhìn, sợ trông phải cái gì không nên xem. Khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tần Diệc Dao đã hóa thân trở thành một gã sai vặt dung mạo thanh tuấn. Nàng đội quan mũ, xách tay nải lên, rồi quay đầu nhìn thoáng qua người trên giường, mới nói: "Thực xin lỗi, ta cần phải rời khỏi."


Những lời này, đã biểu lộ thái độ của nàng.

Ân đức của người trên giường, nàng đã báo đáp. Nhưng bởi nàng báo thù thay người trên giường, vì tránh để mình bị cuốn vào trong đó, nàng cần phải rời khỏi Dư Thủy Thành trước khi Tưởng gia có hành động.

Cho nên nàng chỉ đành xin lỗi người trên giường. Sống chết của người trên giường đã không còn quan hệ đến nàng!

Tần Diệc Dao thổi tắt đèn dầu, lại kéo cửa phòng chạy ra ngoài.

Mặc Dương thu liễm hơi thở của mình, ẩn nấp vào bóng tối, căn bản không lo bị Tần Diệc Dao phát hiện.

Mà Tần Diệc Dao xác thật không phát hiện ra dị thường, chỉ nhanh chóng rời khỏi tiểu viện hoang tàn.

Sau khi nàng rời khỏi, Mặc Dương nghĩ nghĩ, lắc mình tiến vào phòng nhỏ, tới gần mép giường. Mặc Dương nương theo ánh trăng thấy rõ người nằm trên giường...
Con mắt hắn bỗng chốc co rụt lại, đầy vẻ khϊếp sợ.

Người nằm trên giường trước mặt hắn đã không thể gọi là 'người', tứ chi đều bị chém chỉ còn lại đầu và thân thể.

Vết thương chồng chất trên gương mặt có thể mơ hồ nhìn ra người này trước đây là một mỹ nhân.

Mà lúc này nàng đang dùng cặp mắt tràn đầy thù hận và không cam lòng, mở lớn nhìn chằm chằm Mặc Dương.

Trong một khắc, Mặc Dương không phân rõ được thù hận trong mắt nàng là nhắm vào kẻ thù Tưởng Thiên Nhất của nàng, hay là Tần Diệc Dao bỏ nàng lại đây chờ chết.

Hắn chỉ nhận ra sau khi mình xuất hiện, đôi mắt nữ tử câm lặng bốc cháy lên hy vọng.

Nàng há miệng thở dốc, như muốn cầu cứu Mặc Dương. Nhưng lại không phát ra âm thanh, trái lại khiến Mặc Dương nhận ra đầu lưỡi nàng bị cắt.
Mặc Dương bỏ qua sự hy vọng và cầu cứu trong mắt nàng. Hắn không phải thánh nhân, càng không có nghĩa vụ ra tay.

Liếc mắt nhìn nữ nhân trên giường, hắn rút bội đao của mình ra. Đao ảnh chợt lóe, để lại chút 'chu sa' giữa trán nữ nhân. Mà hy vọng trong mắt nữ nhân cũng hoàn toàn tan rã.

Có lẽ cái chết, là trợ giúp tốt nhất với nữ tử.

Sau khi Mặc Dương làm xong, nhanh chóng rời khỏi phòng. Nhưng khi hắn dạo quanh trong 'xóm nghèo', lại phát hiện mình cư nhiên mất dấu Tần Diệc Dao. Hơi thở của nàng giống như thoắt cái đã biến mất.

'Sao lại thế này?' Mặc Dương đứng trên mặt đất bẩn thỉu, nhăn mi.

...

Trong bóng đêm, một chiếc xe linh thú như u linh du đãng khắp Dư Thủy Thành.

Mỗi lần phát hiện ra một 'du hồn' lẻ loi, nó sẽ vươn cự trảo ra bắt lấy vai 'du hồn' không kịp phòng bị, ném vào trong xe. Sau đó ngăn cách mọi hơi thở, rời đi như chưa có chuyện gì.
Không gian trong xe rất lớn, nhưng áp lực nặng nề.

Bên trong chứa không ít người, có nam có nữ, tuổi đều rất trẻ. Sau khi bị bắt vào, không lâu sau sẽ mơ màng muốn ngủ. Đầu thú dữ tợn được khảm ở vách xe sẽ phun khói lượn lờ, có hiệu quả 'thôi miên'.

Tần Diệc Dao rơi vào trong xe, bả vai vẫn còn đau đớn.

Chuyện phát sinh, khiến lòng nàng ngã xuống đáy cốc.

Nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng lại rơi vào một hang hổ mới? Trong mắt nàng mang theo một tia tuyệt vọng, nhưng rất nhanh bốc cháy lên ý chí chiến đấu cầu sinh.

Khói tỏa lượn lờ chung quanh nàng. Ý thức nàng cố chống đối, nhưng không cách nào chống được bản năng của con người.

'Không thể ngủ! Không thể ngủ! Ta phải rời khỏi!' Nàng không ngừng hạ lệnh cho mình. Nhưng cuối cùng vẫn khép lại mí mắt nặng nề, ngã vào trong xe.
Mà sau khi nàng hôn mê, cửa xe lại mở ra. Một thân ảnh yểu điệu duyên dáng bị ném vào bên cạnh nàng...

Chiếc xe u linh xuất quỷ nhập thần trong Dư Thủy Thành, Mặc Dương cũng đang tìm kiếm tung tích Tần Diệc Dao.

Hắn rất khó hiểu, lấy sức chạy của Tần Diệc Dao, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn hoàn toàn biến mất trong cảm giác của hắn. Nhưng chuyện không có khả năng xảy ra, lại cố tình xảy ra.

Âm thanh bánh xe từ đằng xa truyền đến, dần tới gần đây.

Mặc Dương lập tức ẩn nấp, lặng yên tránh vào chỗ tối.

Khi hắn vừa núp xong, phát hiện trong bóng đêm có một chiếc xe linh thú khổng lồ ẩn dưới màn sương dày đặc, chậm rãi chạy đến.

Người kéo xe linh thú bị bịt kín mắt, lỗ tai treo một cái lục lạc. Trên lục lạc có nối một sợi dây nhỏ, hoàn toàn dựa theo âm thanh lục lạc chỉ huy.
Toàn bộ xe đều kín mít, nhìn qua không cửa và cửa sổ, mặt trên khắc đồ đằng thần bí quỷ dị.

Xe linh thú cổ quái như vậy đột nhiên xuất hiện khắp phố lớn ngõ nhỏ Dư Thủy Thành, khiến Mặc Dương nghi hoặc.

Hắn nấp trong tối, âm thầm gắt gao nhìn chằm chằm xe linh thú.

Lúc này từ trong xe linh thú bỗng nhiên bay ra một tiếng như có như không: "Ý?" Thanh âm không nghe ra nam nữ, càng không nghe ra già trẻ. Duy nhất có thể nghe ra, là sự khó hiểu.

"Vừa rồi rõ ràng ở đây, sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi!" Một tiếng nói khàn khàn truyền ra.

Thanh âm khàn khàn khó nghe, như bị rót kịch độc khiến dây thanh quản bị ăn mòn, mất đi sự êm tai vốn có.

Những lời này như chỉ lẩm bẩm, cũng không có ai trả lời.

Xe linh thú ngừng lại nơi Mặc Dương vừa đứng, sương mù chung quanh càng dày hơn, càng thêm thần bí khủng bố.
Trong lòng Mặc Dương đột nhiên dâng lên cảm giác quỷ dị. Hắn cảm giác được, xe linh thú này đang tìm mình.

Hắn thu liễm hơi thở, mím chặt môi cố nén hô hấp trở nên bằng phẳng, không nhúc nhích nhìn chăm chú chiếc xe linh thú quỷ dị.

Một lát sau, xe linh thú như từ bỏ, lần nữa chậm rãi chạy đi, dần biến mất trước mắt Mặc Dương.

Sau khi nó rời khỏi, Mặc Dương lại kiên nhẫn chờ thêm một lát.

Sự yên tĩnh xung quanh bao vây lấy hắn. Đúng lúc này, chiếc xe linh thú lại vòng trở về, lần nữa xuất hiện.

Ánh mắt Mặc Dương trầm hơn, yên lặng nhìn chằm chằm nó.

"Đúng là không thấy." Thanh âm khàn khàn lại truyền đến.

Sau đó xe linh thú quay đầu, lại biến mất trước mắt Mặc Dương.

Chờ nó rời khỏi, Mặc Dương mới đứng ra từ bóng đêm, nhìn chằm chằm phương hướng xe linh thú rời đi như suy tư điều gì.
...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK