Edit: Diệp Lưu Nhiên
Xe, rẽ vào trang viên.
Có lẽ vì phòng ngừa có người nghe lén, trang viên cơ hồ không có bóng người.
Sau khi xuống xe, ba người Mộ Khinh Ca được Lệ Vân Đào tự mình dẫn đường, hướng tới phòng khách nghị sự.
Lúc họ tới, trong phòng khách đã có hai người ngồi.
Dáng vẻ hai người có mấy phần tương tự, tuổi tác kém nhau hai mươi mấy tuổi. Không khó nhận ra đây là hai cha con.
Thấy Lệ Vân Đào tiến vào, hai người đều đứng dậy. Sau khi nhìn thấy ba người Mộ Khinh Ca, biểu tình khó che giấu một tia khinh miệt, rồi ngồi xuống.
Tựa hồ căn bản chướng mắt ba người Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không thèm để tâm, chỉ dẫn theo Kinh Hải và Tuyết Gia tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, đã cảm thấy hai tầm mắt hướng tới bọn họ.
Nàng hơi nâng mi, thấy ánh nhìn vị thiếu gia Bạch gia kia cực nóng chằm chằm vào Tuyết Gia. Mà Tuyết Gia lại không kiên nhẫn nhăn mày, hơi nghiêng người tránh khỏi tầm mắt nóng rực.
"Tới, ta giới thiệu cho mọi người. Hai vị này là Bạch gia chủ Bạch Kính Đình, thiếu chủ Bạch Tiêu. Vị này chính là Mộ Khinh Ca, Mộ công tử..."
"Bạch thiếu chủ cảm thấy hứng thú với nữ nhân bên cạnh ta?" Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời Lệ Vân Đào.
Lời vừa ra, đã mang theo mùi thuốc súng tranh giành tình cảm của người trẻ tuổi.
Lệ Vân Đào có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, trước đó khi tiếp xúc hắn không phát hiện Mộ Khinh Ca là một người vì sắc đẹp, tranh giành tình cảm.
Mà Bạch Tiêu, Bạch thiếu chủ nghe thế, chỉ hơi sửng sốt, gật đầu không hề che giấu: "Không sai. Bản thiếu chủ nhìn trúng nàng ta. Thế nào? Mộ công tử nguyện ý bỏ thứ yêu thích?"
Mà Lệ Vân Đào không đoán ra dụng ý của Mộ Khinh Ca, chỉ có thể im lặng. Hắn chỉ có thể chờ đợi trong lòng, Mộ Khinh Ca đừng vì một nữ nhân mà làm hỏng chuyện đại sự của mình.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói với Bạch Tiêu: "Bạch thiếu chủ hiểu sai ý. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, đồ của ta, người của ta, nếu có kẻ dám mơ ước, vậy ta sẽ móc mắt hắn, cứa đứt yết hầu hắn."
Lời vừa nói ra, Bạch Tiêu và Bạch Kính Đình đồng thời biến sắc.
Đặc biệt là Bạch Tiêu, không có kẻ nào dám nói như vậy với hắn trong Hải Tự Thành. Sắc mặt hắn lạnh xuống, ánh mắt hung ác nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ngươi!"
Câu nói khiến hai cha con Bạch gia khó chịu.
Một đường tím xám đột nhiên bất ngờ phóng tới mặt Mộ Khinh Ca.
Bạch Tiêu ra tay không hề cố kỵ, thề muốn hung hăng giáo huấn Mộ Khinh Ca.
Một chiêu bất ngờ, khiến Kinh Hải đại kinh thất sắc, muốn ngăn cản phía trước. Lại bị Tuyết Gia bắt lại cánh tay, ngăn hắn tùy tiện hành động.
Công kích sắp đột phá Hôi cảnh, Bạch Kính Đình và Lệ Vân Đào muốn ngăn cản đều dư dả.
Nhưng bọn hắn đều ăn ý không ra tay.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca hiện lên một đường cung cực nhạt. Khi công kích sắp tới mặt nàng, nàng vẫn không chút sứt mẻ.
Khi Bạch Tiêu cho rằng nàng bị công kích dọa ngốc. Công kích sắc bén cư nhiên cứ vậy vô thanh vô tức vỡ vụn trước mặt Mộ Khinh Ca.
Linh quang màu tím xám vỡ vụn như sao trời, chậm rãi rơi xuống.
Mà khi chúng nó sắp tiêu tán, Mộ Khinh Ca lại vung tay áo cuốn lấy tinh quang nhỏ vụn, ngưng tụ thành quả cầu, ném tới Bạch Tiêu.
Một màn này, nằm ngoài mọi người dự kiến.
Công kích hướng tới Bạch Tiêu, càng nhanh hơn.
Nhanh đến mức Bạch Kính Đình muốn ra tay ngăn cản, nhưng chỉ làm bàn tay mình bị trầy da.
Quang cầu lập tức phóng tới trước mặt Bạch Tiêu, nổ tạc ở ngực hắn.
Phanh!
Một tiếng vang lớn nổ ra trong phòng khách. Bạch Tiêu kêu lên thảm thiết, bay khỏi vị trí, đánh mạnh vào vách tường phía sau, đột nhiên phun ra búng máu.
"Tiêu nhi!!!" Bạch Kính Đình đại kinh thất sắc, vội chạy tới kiểm tra thương thế nhi tử.
Lệ Vân Đào nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lặng lẽ gật đầu, đi qua đó.
Mộ Khinh Ca vẫn ngồi bình yên bất động. Đối với tình huống bên kia, nàng không hề thấy lo lắng, phảng phất mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
Thong dong bình tĩnh, thảm trạng Bạch Tiêu khiến Kinh Hải xem đến cảm xúc phập phồng, cực kỳ kích động.
Khi ánh mắt Bạch Tiêu đầy tính xâm lược chiếu tới Tuyết Gia, hắn cũng đã rất muốn nói gì đó. Nhưng biết mình thấp cổ bé họng, lại không có bản lĩnh, căn bản không làm được chuyện gì. Mạnh mẽ ra mặt có khi còn làm liên lụy sư phụ, cho nên mới luôn chịu đựng.
Có thể nói, hành vi cường thế của Mộ Khinh Ca khiến trong lòng hắn nhổ được ngụm ác khí. Sự sùng bái với Mộ Khinh Ca quả thực muốn bay tận trời.
"Ngươi! Con ta chỉ mới nói hai câu, ngươi cư nhiên ra tay nặng như thế?" Bạch Kính Đình kiểm tra thương thế Bạch Tiêu, hắn lạnh giọng mắng Mộ Khinh Ca vô pháp.
Mộ Khinh Ca cười cười không hề thấy chột dạ: "Những lời này của Bạch gia chủ, hẳn là nên nói ra khi Bạch thiếu chủ ra tay, có lẽ còn chút uy tín đáng nói. Hiện tại nói ra, không cảm thấy quá mất mặt sao? Đánh không lại còn chưa tính, thua không nổi khiến người ta khinh thường."
"Ngươi... ngươi..." Bạch Kính Đình tức giận không biết nên nói gì.
Vốn hẳn phải ra oai phủ đầu Mộ Khinh Ca. Muốn cho nàng biết, người ngoài không thể chia một chén canh lợi ích trong Hải Tự Thành.
Nhưng cảnh đột nhiên tới này, khiến tình thế đảo lộn tất cả.
Bị giáo huấn không phải Mộ Khinh Ca, mà là Bạch gia bọn họ.
Bạch Kính Đình tức giận đến xanh mặt, Bạch Tiêu ngã xuống không dậy nổi.
Mộ Khinh Ca lại nhìn về phía Lệ Vân Đào, nói thẳng: "Lệ gia chủ, ngươi tính khi nào động thủ?"
Lệ Vân Đào không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ mượn từ một chuyện nhỏ này, khiến người Bạch gia không thể nói lời nào. Nghe thấy Mộ Khinh Ca nói, hắn mới lên tiếng: "Đại khái đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần tìm một cơ hội, Đậu gia..."
Mộ Khinh Ca có chút không kiên nhẫn đứng lên: "Hai gia tộc đối phó một gia tộc, cần phải cẩn thận tính kế sao? Trực tiếp đánh nhau là được."
Hít!!!
Bạch Kính Đình ngây ngẩn cả người.
Lệ Vân Đào cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn không ai ngờ tới, sẽ nghe được câu nói bá đạo cường thế đến tùy hứng như vậy từ miệng Mộ Khinh Ca!
Cái gì gọi là trực tiếp đánh nhau?
Đệt! Có cần đơn giản thô bạo vậy không?
Đứa nhỏ này cho rằng đang đi dạo chơi sao? Tuy nói hai nhà đánh một nhà, thế lực dư dả. Nhưng cũng không thể không cân nhắc đến tổn thất!
Bạch Kính Đình oán hận nhìn về phía Lệ Vân Đào, trực tiếp quát: "Lệ Vân Đào ngươi từ đâu tìm ra một vị gia vênh váo như vậy? Cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao?"
Lời nói mang theo châm chọc không chút lưu tình.
Lệ Vân Đào nghe đến mặt trắng mặt đỏ, hắn không biết hôm nay Mộ Khinh Ca sao thế này.
Hôm qua gặp nàng, rõ ràng còn cảm thấy tuổi còn trẻ đã tâm tư kín đáo. Sao hôm nay trở nên lỗ mãng như thế?
Mộ Khinh Ca cười lạnh nói: "Thế lực kém hơn mưu đồ gọi là ổn trọng, thế lực vượt qua mưu đồ gọi là dư thừa. Đã có đủ thực lực nghiền áp, thì trực tiếp đánh là được, hà tất bàn đến vài miếng tổn thất?"
Nàng nói lời cuồng vọng, nói đến Bạch Kính Đình và Lệ Vân Đào đều sửng sốt.
Mộ Khinh Ca vào lúc này cười khẩy: "Lệ gia chủ không phải đệ nhất cao thủ Hải Tự Thành sao? Cao thủ Lệ gia và Bạch gia, cộng thêm Lưu Khách chiêu mộ được, cơ hồ là cục diện hai đánh một, vậy mà sợ đầu sợ đuôi với một Đậu gia? Thế cục rõ ràng như thế, cần phải tính kế chi li sao?"
"Cái này... Mộ công tử, coi là thế, nhưng chúng ta cũng cần phải có kế hoạch tỉ mỉ chứ?" Lệ Vân Đào cảm thấy trán đổ mồ hôi lạnh.
Dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca quét về phía hắn, cười nói: "Kế hoạch tỉ mỉ, chậm rãi chờ, chờ đến Đậu gia có điều phòng bị mới ra tay? Các ngươi đều đã nói, Đậu gia đột nhiên tuyển gia đinh là bởi động thái của hai nhà các ngươi, thuyết minh chúng đã nổi lên lòng nghi ngờ. Các ngươi không nắm lấy cơ hội, đánh hắn trở tay không kịp, cư nhiên còn để địch nhân có thời gian chuản bị, thật sự là buồn cười."
Ánh mắt nồng đậm khinh bỉ, làm Lệ Vân Đào và Bạch Kính Đình đều không phản bác được.
Bọn hắn đột nhiên cảm thấy, Mộ Khinh Ca nói phải.
Bọn hắn còn tính tính toán toán nữa, chẳng lẽ thật chờ đến lúc Đậu gia có phòng bị, mới ra tay sao? Vậy còn đánh cái méo gì?