Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Nói xong, lão nhìn về phía Cô Dạ, cẩn thận nói: "Vị đại nhân này, thi đấu sắp bắt đầu. Không bằng Thánh Vương bệ hạ trước tiên vào cùng chúng ta?"
Cô Dạ nhìn về phía Tư Mạch, thấy hắn nhẹ gật đầu, mới nói với Hoa Thương Truật: "Vào thôi."
Hoa Thương Truật lập tức xoay người dẫn đường. Hơn một ngàn người đều nhường ra một lối đi lớn, cung Tư Mạch bước đi.
Mãi cho tới khi thân ảnh Tư Mạch biến mất ở cửa viện, Vệ Kỳ mới thở dốc nói: "Các ngươi nói xem, Thánh Vương bệ hạ và biểu ca Mộ Ca là cùng một người sao? Sao ta cảm giác, bọn họ chỉ có cái mặt giống nhau thôi?"
Vệ Quản Quản cũng thấp thỏm nói: "Ta cũng cảm thấy, biểu ca Mộ Ca tuy không thích nói chuyện, nhưng vẫn dễ ở chung. Nhưng Thánh Vương bệ hạ... Ta cảm giác ngài ấy với chúng ta không cùng một thế giới."
"Vô nghĩa. Thánh Vương bệ hạ là nhân vật như thần, đương nhiên không giống với chúng ta." Thủy Linh không nhịn được nói.
"Vậy bọn họ rốt cuộc có phải cùng một người không?" Vệ Kỳ vò tóc mình, bực bội nói.
Phục Thiên Long chợt nói: "Vấn đề này chờ tới lúc gặp Mộ Ca, hỏi là biết."
...
Nơi ở Lâu Xuyên Bách, Mộ Khinh Ca vừa ra khỏi phòng đã cảm thấy bốn phía rất an tĩnh.
Khoảng thời gian nàng bế quan, cũng không phải như mọi người cho rằng mình trong phòng, mà là trong không gian của nàng. Hơn tháng nay nàng không phân tâm đi làm chuyện khác, mà ở trong phòng luyện đan không ngừng tập luyện.
Gần về cuối, nàng bỗng nhiên tiến vào một trạng thái thực huyền diệu. Làm nàng có rất nhiều lĩnh ngộ mới trên con đường đan đạo.
Nếu không phải nhớ rõ hôm nay là ngày thi đấu, chỉ sợ nàng sẽ vẫn luôn luyện tiếp.
"Người đâu rồi?" Mộ Khinh Ca cảm giác xung quanh vắng tanh, hơi kinh ngạc.
Tìm kiếm khắp nơi, nàng nhìn thấy lời nhắn Triệu Nam Tinh để lại ở cửa phòng.
Mở ra xem, mới biết bọn họ bị gọi đi nghênh quỳ đại nhân vật ở ngoài cửa tháp.
Trong lòng Mộ Khinh Ca rất may mắn. 'May là mình ra muộn, bằng không chẳng phải là đi chịu tội?'
Mộ Khinh Ca mới buông tờ giấy ra, đã nhìn thấy Triệu Nam Tinh vội vàng chạy tới.
"Mộ sư đệ, đệ rốt cuộc xuất quan!" Triệu Nam Tinh thấy Mộ Khinh Ca đứng trong sân. Khuôn mặt khẩn trương lập tức tan đi.
"Làm sao vậy?" Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Triệu Nam Tinh lại thúc giục nói: "Mau đi cùng ta, không là không kịp đâu."
"Rốt cuộc là sao?" Mộ Khinh Ca nhíu mày. Gia hoả này không phải đi nghênh quỳ đại nhân vật sao?
"Vừa đi vừa nói." Triệu Nam Tinh thúc giục Mộ Khinh Ca lên đường. Thấy nàng đi theo mình, mới giải thích nói: "Bởi vì Thánh Vương bệ hạ tới, cho nên viện trưởng quyết định bắt đầu thi đấu trước nửa canh giờ. Đệ tử nào không tới sau một nén nhang sẽ toàn bộ hủy bỏ tư cách."
"Từ từ, huynh nói là ai tới?" Mộ Khinh Ca bỗng dừng lại, đôi mắt mở to nhìn về phía Triệu Nam Tinh.
Triệu Nam Tinh cho rằng Mộ Khinh Ca kinh ngạc là bởi vì biết Thánh Vương bệ hạ tới, bị chấn động. Tự hào nói: "Ta giống đệ, lúc biết Thánh Vương bệ hạ tới phân viện Dược tháp chúng ta, cũng hoảng sợ. Còn tưởng mình đang mơ, không nghĩ tới ngài ấy thật sự đến! Đáng tiếc đệ không thấy lúc ngài ấy xuất hiện. Bộ dáng ngài giáng từ trên trời xuống, quả thực như vị thần! Ta cảm giác ngài chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ đại lục Lâm Xuyên đều sẽ run rẩy ba phần."
Mộ Khinh Ca nghe đến nhíu chặt mày. Thầm nghĩ: Lão yêu quái kia sao lại đột nhiên xuất hiện?
Triệu Nam Tinh nói xong, thấy bộ dáng Mộ Khinh Ca nhíu mày trầm mặc. Cho rằng nàng không được tận mắt thấy thần tư (tư thái vị thần) của Thánh Vương bệ hạ nên tiếc nuối, vội an ủi: "Mộ sư đệ đừng lo lắng. Lát nữa đi thi đấu là có thể nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ."
Má nó ai muốn gặp hắn!
Mộ Khinh Ca nội tâm rít gào!
Từ lần trước tên nam nhân đáng chết này bỗng thổ lộ một đống từ ngữ sởn da gà, nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy nam nhân kia.
Mộ Khinh Ca mạnh mẽ xoay cổ, tựa như muốn dùng động tác này biểu đạt thái độ nội tâm mình.
Nàng, thật, không, muốn, thấy, hắn!
"Ơ? Mộ sư đệ sao vậy? Sao trông mặt mũi kỳ quái thế?" Triệu Nam Tinh nhìn Mộ Khinh Ca âm tình bất định, khó hiểu hỏi.
Mộ Khinh Ca theo bản năng sờ mặt mình, buột miệng thốt ra: "Ai kỳ quái!"
Triệu Nam Tinh nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mộ sư đệ, đệ có chút khác thường. Có phải bế quan quá mệt mỏi không?"
Mộ Khinh Ca vội thả tay xuống, dung nhan tuyệt mỹ bịt kín một tầng lạnh giá: "Không có."
"Đệ xác định sao? Thi đấu lôi đài không phải chuyện dễ. Trong luyện đan càng không chấp nhận nửa điểm phân tâm. Nếu đệ không có tinh lực, hoặc là có gì không thoải mái, nhất định phải nói ra. Nhanh chóng tuyệt quyết, miễn ảnh hưởng phát huy." Triệu Nam Tinh nghiêm túc nói.
Mộ Khinh Ca nói trong lòng: 'Vấn đề duy nhất của đệ là muốn đá lão hỗn đản Tư Mạch đi.' Nhưng, nàng có thể nói sao?
"Đệ không sao, đi thôi. Huynh không phải nói thời gian không còn sớm sao?" Mộ Khinh Ca tránh nặng tìm nhẹ nói.
Triệu Nam Tinh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục miễn cưỡng. Gật đầu, nói với nàng: "Đệ phải nhớ kỹ, nếu có gì không thoải mái, nhất định phải nói ra."
"Đệ biết rồi." Mộ Khinh Ca nói.
Hai người đi tới nơi thi đấu, mới phát hiện trên quảng trường đã bố trí xong mười lôi đài cao. Mặt trên dựng cờ xí, phân biệt viết các số thứ tự một hai ba bốn.
Xung quanh lôi đài có khán đài cao cao, có thể cho người ở trên ngồi, nhìn thấy không sót gì tình huống dưới lôi đài.
Mà vị trí tốt nhất trong khán đài được chia làm ba bậc. Ngồi trên cùng là một người mặc thân bạch y, Mộ Khinh Ca không cần nhìn cũng biết là ai. Huống chi còn có Cô Nhai và Cô Dạ đứng hai bên hắn.
"Mộ sư đệ xem kìa, vị kia chính là Thánh Vương bệ hạ, là người đứng đầu mà Lâm Xuyên chúng ta công nhận." Triệu Nam Tinh thấy Mộ Khinh Ca phóng tầm mắt nhìn lên khán đài, thấp giọng giới thiệu.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tư Mạch. Mà người sau như có cảm giác được, nhìn lại nàng. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Mộ Khinh Ca lạnh nhạt nhìn sang một bên, phảng phất như không thấy hắn.
Đuôi lông mày Tư Mạch hơi nhướng, khoé miệng nhẹ cong. Xem ra, Tiểu Ca nhi không hy vọng mình nhìn đến nàng.
Mộ Khinh Ca nhìn phía khán đài, thấy bốn người xa lạ mặc trường bào xám trắng.
"Bốn vị kia là trưởng lão chấp sự của tổng viện Dược tháp." Triệu Nam Tinh thay Mộ Khinh Ca giải thích nghi hoặc.
Bậc thứ ba không cần giới thiệu, chính là các vị trưởng lão trong viện mình. Hoa Thương Truật và Lâu Xuyên Bách cũng ở trong đó.
Mộ Khinh Ca phát hiện nơi này tụ tập hơn ngàn người, nhưng lại an tĩnh như không có người.
Nàng nhíu nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết là nguyên nhân do ai.
Nhìn đi, trận đấu đang tốt đẹp, tự nhiên nhảy vào làm cho không khí như tử khí âm trầm, cục diện buồn hiu không hề có sinh khí.
Người nào đó không biết lạc thú, còn ngồi thản nhiên ở trên như thế.
Trước mặt Hoa Thương Truật đặt một lư hương, cắm lên một cây hương dài. Lúc này cây hương vừa lúc đốt đến cuối còn một đoạn ngắn.
Đến khi ánh lửa dập tắt, Hoa Thương Truật đứng lên, nói với người xung quanh lôi đài: "Được rồi, thời gian đã đến. Nếu có đệ tử không tới, hủy bỏ tư cách thi đấu. Kế tiếp, ta muốn tuyên bố cách thức cuộc thi đấu tuyển chọn. Giống như những lần trước, lần này tiến hành theo phương thức thủ lôi (thủ vững lôi đài). Mười người có tên trên bảng xếp hạng nhân khí, dựa theo xếp hạng của mình đứng trên đài thủ lôi. Người khác tùy ý khiêu chiến, thắng năm trận liên tiếp. Thi đấu liên tục đến khi chọn ra được ba mươi người mới thôi."
Mộ Khinh Ca nghe hiểu. Nói cách khác người thủ lôi ở vòng một là mười người trên nhân khí bảng.
Không thủ được lôi đài, tức thì người thắng sẽ tiếp tục đảm nhiệm chủ lôi (chủ nhân lôi đài). Thắng liên tục ba trận sẽ tự động thăng hạng. Sau đó những người còn lại phải tranh đoạt vị trí chủ lôi trống, tiếp tục trận đấu.
Sau khi chọn ra ba mươi danh ngạch, thi đấu sẽ kết thúc.
Nhưng nàng còn có một nghi vấn. Nàng trực tiếp ngắt ngang lời Hoa Thương Truật: "Hoa viện trưởng, không biết người thủ lôi có thể khiêu chiến với người thủ lôi khác không?"
Sắc mặt Hoa Thương Truật trầm xuống, lão không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ ngay lúc này, cư nhiên dám cả gan ngắt lời lão...
Danh Sách Chương: