______________________
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám thế gia đệ tử lập tức lạnh xuống, không để ý trường hợp liền uy hiếp nói: "Thiệu mập mạp, ngươi chán sống rồi hả? Có muốn trước mặt Thánh Vương bệ hạ và Hoàng đế bệ hạ, cùng ta làm một trận quyết đấu công bằng?"
Người mở miệng, đã là cam cảnh đỉnh phong. Nếu muốn đối phó Thiệu mập mạp xích cảnh, quả thực chính là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa trên lôi đài, sinh tử có số.
Hắn rõ ràng chính là muốn lấy tính mạng Thiệu mập mạp.
"Ngươi nghĩ ta không dám!"
"Mập mạp."
Mộ Khinh Ca kịp thời mở miệng, ngăn cản Thiệu mập mạp xúc động chịu chết.
Nàng vốn định không đếm xỉa tới, nhưng lại không thể để Thiệu mập mạp bị liên lụy vì mình.
Chậm rãi đứng dậy, nàng đem ly rượu trong tay hướng lên miệng thưởng thức, hồng bào di động, tóc đen nhẹ phất, phong lưu tiêu sái nói không hết.
Uống xong rượu trong chén, Mộ Khinh Ca dưới ánh mắt đám đông, tùy ý đem ly rượu ném ra sau, đối với Tư Mạch cao cao tại thượng nói: "Có đi hay không?"
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người đại biến.
Sợ nàng một hoàn khố ngu dốt nói năng lỗ mãng, chọc giận Thánh Vương bệ hạ làm liên lụy Tần quốc.
"Mộ Khinh Ca, ngươi là thân phận gì? Cư nhiên dám nói chuyện kiểu đó với Thánh Vương bệ hạ?"
"Lớn mật! Mộ Khinh Ca, còn không quỳ xuống hướng Thánh Vương bệ hạ thỉnh tội?"
"Ta nói, các ngươi đủ rồi?" Thanh âm Mộ Khinh Ca cực lạnh, chậm rãi, tức khắc che lấp tất cả.
Toàn trường đột nhiên im lặng, cơ hồ tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn nàng, tựa như đang nhìn nàng đi chịu chết. Ngay cả Mộ Hùng và Mộ Liên Dung trong ánh mắt cũng lộ ra một tia nôn nóng. Phía chỗ ngồi hoàng thất, Tần Diệc Dao trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Chỉ có một người, trong mắt mang theo ý cười.
Chính là Tư Mạch ngồi trên cao.
Đáy mắt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo nhàn nhạt nhìn chung quanh, khóe miệng châm biếm càng sâu: "Bất quá là một đám ra vẻ đạo mạo, có tư cách gì nói ta? Không tồi, ta ở ngoài đường đánh người, thì như thế nào? So với kẻ chỉ dám âm thầm hạ độc thủ mà nói, cũng được tính là quang minh lỗi lạc đi? Ta lưu luyến thanh lâu, thì thế nào? Bất quá chỉ nghe chút khúc, thưởng chút vũ. Ta đối với kỹ nữ là thật sự tôn trọng, coi như chiếm chút tiện nghi, cũng là trả tiền đàng hoàng. Không giống một số người, biểu hiện chính nhân quân tử, lại âm thầm cưỡng đoạt dân nữ, khi dễ nha hoàn trong phủ. Còn chưa cập quan (*), đã có một đám nha đầu ấm giường, như ngựa giống khắp nơi động dục. Ta không thể tu luyện, nhưng Thánh Vương bệ hạ thích, các ngươi rảnh rỗi đánh rắm? Đem những cái tâm tư ghen tỵ hận giấu kỹ cho gia, đừng để gia nhìn thấy. Nếu không, thấy một lần, bổn tước gia dẫm một lần. Muốn tụ tập cả đám đi tìm ngược? Bổn tước gia phụng bồi đến cùng!"
(*) Cập quan: nghĩa giống "cập kê", nhưng dành cho nam nhân.
Dứt lời, không để đến những ánh mắt kinh hãi xung quanh. Mắt nàng như đao bay về phía Tư Mạch trên đài cao: "Ngươi có đi hay không!"
Ngôn từ càn rỡ, biểu tình điên cuồng, cơ hồ dọa cả đám sợ mất mật.
Khóe miệng Tư Mạch giương lên, bộ dáng tiểu nhân nhi tức giận, tựa hồ lấy lòng hắn. Thân ảnh cao lớn chợt lóe, hắn mang theo Mộ Khinh Ca biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chỉ để lại cả đám ngây ra như phỗng.
Người nào cũng sẽ không nghĩ tới, phế vật hoàn khố Mộ gia lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này.
Chủ yếu nhất là, cư nhiên không có chọc giận Thánh Vương bệ hạ, ngược lại khiến Thánh Vương bệ hạ mang theo hắn rời đi?
Nhìn qua long ỷ bạch ngọc trống rỗng, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đầu Tật Phong Long Báo cũng cùng biến mất, tựa hồ biến thành một trận gió mát qua đi.
Đột nhiên, trong bóng tối phía sau long ỷ bạch ngọc, một bóng dáng cao gầy đi ra. Hắn một thân đen tuyền, trong ngực ôm kiếm, mặt như băng sương, không chút biểu tình.
Hắn chậm rãi đi ra, từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống mọi người. Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở Mộ Hùng.
"Mộ công gia, chủ tử nhà ta sai ta chuyển cáo, tiểu tước gia sẽ tự động hồi phủ. Ngươi không cần lo lắng."
Trong lòng lại buồn bực.
Thiên hạ, cư nhiên còn có người có thể khiến chủ tử suy xét chu toàn, giải quyết tốt hậu quả như thế?
Nếu để cho những người kia biết được hết thảy chuyện phát sinh ở đây, chỉ sợ sẽ khiến đất rung núi chuyển, vô số người rớt tròng mắt.
Mộ Hùng bị điểm tên, tâm tình trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Cung kính ôm quyền hành lễ, cảm tạ Cô Nhai chuyển cáo.
Dựa vào cường quyền, trái ngược với ngạo cốt Mộ gia.
Nhưng, Mộ Khinh Ca có thể được Thánh Vương bệ hạ ưu ái, lại để trong lòng ông nhẹ nhàng thở ra. Phảng phất, cho dù có một ngày, ông vô pháp bảo hộ đích tôn huyết mạch duy nhất, cũng không đến mức trở thành thịt cá mặc người chém giết.