Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Đừng cao hứng quá sớm, mê dược chỉ có tác dụng với Cù Dục nhiều nhất là một nén nhang." Mọi người còn chưa kịp kích động vì mình tìm được đường sống khỏi miệng Cù Dục, Mộ Khinh Ca đã ném ra một câu kinh người.

Mặt ai nấy cứng đờ, mở to mắt nhìn chằm chằm nàng.

Mộ Khinh Ca sờ sờ mũi, nhún vai: "Đã là tác dụng mạnh nhất rồi." Nếu Cù Dục dễ đối phó, còn sống lâu vậy sao?

"Vậy chúng ta mau đi nhanh đi." Tuyết Gia đề nghị.

Thời gian một nén nhang cũng không thể đi được bao xa, nhưng vẫn hơn so với đứng đây chịu chết.

Nhưng mà...

"Tuyết Gia công chúa, linh thú phi hành của chúng ta đã bị rơi tan tác rồi." Một người Di tộc đứng ra nhắc nhở.

Tuyết Gia hơi nhíu mày.

Đây đúng là vấn đề khó giải quyết. Không có linh thú phi hành, bọn họ càng không thể đi xa. Mà Tiểu Thanh của nàng giờ đang suy yếu, căn bản không thể chở người phi hành.


Bất giác, nàng chuyển ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca.

"Các hạ đã có biện pháp hạ dược Cù Dục, chắc hẳn sẽ có biện pháp thoát thân." Tuyết Gia nói.

Mộ Khinh Ca câu môi cười: "Không có cách thoát thân, nhưng có một đường hiểm đáng giá thử một lần." Lời nói của nàng khiến tất cả mọi người đều không hiểu nhăn mày.

Mộ Khinh Ca không vội vàng động thủ, mà nói với Tuyết Gia: "Đương nhiên các ngươi không cần mạo hiểm theo chúng ta, bây giờ có thể rời đi. Có lẽ còn một đường sinh cơ."

"Nói thì nhẹ nhàng, bây giờ chúng ta rời đi thế nào?" Bên Di tộc có người lầm bầm lên tiếng.

Tuyết Gia dời mắt, liếc cảnh cáo.

Rồi mới quay đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mím môi nói: "Không dối gạt các hạ, bây giờ chúng ta đã mất linh thú phi hành, không có cách nào rời đi. Hải vực rộng lớn, trừ nơi này thì không có hòn đảo nào có thể tạm thời đặt chân. Chỉ bằng linh lực phi hành sợ là không đi được bao xa. Cho dù tránh được Cù Dục truy đuổi, cũng sẽ vì hao hết linh lực mà rơi xuống biển."


Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, đột nhiên nói: "Xem ra Di tộc và tộc Hải yêu vẫn có khác nhau."

Tuyết Gia sửng sốt, không rõ ý nàng.

Nhưng Bạch Li lại nghe hiểu.

Ý Mộ Khinh Ca chính là, Di tộc tuy sinh sống ở hải vực, nhưng không tiến hóa giống tộc Hải yêu có thể tự do hành tẩu kể cả chiến đấu dưới nước.

"Cũng được, nếu đã thế, chúng ta đánh cược một lần." Mộ Khinh Ca mỉm cười, cầm cục than đen thưởng thức trong tay.

"Đây là cái gì? Than đen sao?" Tầm mắt Bạch Li dừng trên khối than đen trong tay Mộ Khinh Ca.

Tuyết Gia nhìn qua, trong mắt cũng có nghi hoặc.

Mộ Khinh Ca không giải thích cho các nàng, mà cầm cục than đen đi từng bước tới gần Cù Dục.

Cù Dục ngủ rất sâu, hô hấp đều đều. Đến gần còn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, cho người ta cảm giác mơ màng muốn ngủ. Nếu không phải Mộ Khinh Ca đã ăn giải dược trước đó, cộng thêm thể chất biến hóa, sợ là còn chưa tới trước mặt Cù Dục thì đã ngủ rồi.


"Bạch Li." Mộ Khinh Ca tới chỗ Cù Dục, đột nhiên dừng lại hô.

Bạch Li sửng sốt, lập tức xuất hiện trước mặt nàng.

Mộ Khinh Ca nhìn chăm chú Cù Dục, hỏi: "Yếu hại của gia hỏa này ở đâu? Ta muốn một chiêu chí mạng!" Nàng nói, chuyển mắt lạnh lùng nhìn Bạch Li.

Bạch Li kinh hãi nhìn nàng, thất thanh kêu: "Ngài điên rồi! Không có Tinh Sa Huyền Ô Kim, chúng ta căn bản không phá được phòng ngự của nó. Nếu tùy tiện ra tay, chắc chắn sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó tỉnh lại tức thì, đến lúc đó rắc rối càng lớn hơn."

Mộ Khinh Ca không cho là đúng: "Có lẽ chúng ta có thì sao?"

Biểu cảm Bạch Li cứng lại, tầm mắt dừng xuống cục than đen trong tay nàng, khóe miệng co lại: "Ngài sẽ không nói với ta, cục than đen thui này là Tinh Sa Huyền Ô Kim đấy chứ?"

Mộ Khinh Ca nhướng mi, không tỏ ý kiến.

Bạch Li chậm rãi lắc đầu: "Tuy bề ngoài thứ này đúng là rất giống Tinh Sa Huyền Ô Kim, nhưng ngài phải biết rằng Tinh Sa Huyền Ô Kim rất hiếm có. Huống chi còn dài một đoạn như vậy? Ta khuyên ngài đừng mạo hiểm!"
"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết yếu hại của nó ở đâu?" Mộ Khinh Ca lên tiếng, tầm mắt lại dừng lên thân thể khổng lồ của Cù Dục.

"Ngài thật sự muốn làm thế?" Ánh mắt Bạch Li có chút phức tạp, xác định lại lời Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hơi gật đầu.

Bạch Li cắn môi: "Ngài phải biết rằng, ta thức tỉnh nhờ máu ngài. Một khi ngài chết, ta sẽ tự do, có thể kết thúc mối ràng buộc này. Nếu ngài không muốn chết, ta có thể mang ngài rời đi. Dù cho Cù Dục tỉnh lại, cũng không nhất định có thể đuổi được. Hơn nữa chúng ta còn có thể trốn vào không gian ngài. Chờ ba tháng, đợi Cù Dục ngủ say rồi chúng ta trở ra. Ngài thật sự không cần phải mạo hiểm."

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt xẹt qua một tia lạnh nhạt: "Bạch Li, ta chưa nói với ngươi sao, ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai?" Thanh âm nàng mang theo mấy phần tức giận.
"Ngài có nói!" Bạch Li không hiểu: "Nhưng thiên phú ngài tuyệt hảo, cộng thêm vận khí quanh thân, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật khó lường. Vì người khác, ngài cam nguyện mạo hiểm sao? Kể cả có ném mạng tại đây?"

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, bỗng nở nụ cười. Ngưng cười, nàng dùng thanh âm kiên định nói cho Bạch Li biết: "Nếu đứng trước nguy hiểm, ta vứt bỏ người đi theo ta, thì còn có thể là một cường giả sao?"

Bạch Li chấn động, ngực như bị hung hăng đụng phải.

"Nói cho ta, điểm trí mạng của nó." Mộ Khinh Ca trầm giọng.

Ánh mắt Bạch Li cực kỳ phức tạp, cuối cùng đành thỏa hiệp chỉ vào đầu phẳng lì của Cù Dục: "Thú hạch của nó ở trong đầu. Chỉ cần ngài có thể đào ra, nó chắc chắn phải chết."

Mộ Khinh Ca nhìn về phía đầu Cù Dục...

Đầu Cù Dục to chừng một trượng. Thú hạch cuối cùng ở vị trí nào?
"Giữa hai mắt nó." Bạch Li mím môi bổ sung.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, đọc được sự lo lắng trong mắt nàng, cười nói: "Không cần lo lắng, phải tin tưởng ta."

Dứt lời, nàng đi tới trước đầu Cù Dục, đứng ở vị trí giữa hai mắt nó.

Mộ Khinh Ca tập trung nhìn chỗ mi tâm, cầm chặt cục than đen, giơ lên cao.

"Nếu ngài thật sự gϊếŧ nó lấy được thú hạch, chỉ cần hấp thu năng lượng trong đó, tất sẽ là chỗ tốt cực lớn với ngài." Bạch Li đột nhiên nói.

Chỗ tốt sao?

Mộ Khinh Ca nheo mắt, khe hở xẹt qua một tia tinh quang.

Bỗng chốc, nàng rót linh lực tiến vào cục than đen, đôi tay giơ cao hung hăng đâm xuống.

Phụt!

Máu bắn ra!

Thanh âm đâm thủng truyền tới, khiến Bạch Li đứng gần nhất mãnh liệt trợn mắt, khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Không, chính xác mà nói, là khϊếp sợ nhìn về phía khối than đen trong tay Mộ Khinh Ca.
"Thật là Tinh Sa Huyền Ô Kim?!" Bạch Li cực kỳ kinh hãi.

Đồng thời ở phía sau, người Di tộc cũng kinh ngạc: "Hắn muốn gϊếŧ Cù Dục!"

"Gào --!!!"

Đau đớn khiến Cù Dục tỉnh giấc.

Nó vừa tỉnh, khí thế xung quanh đột nhiên gia tăng. Áp lực như núi lớn đè xuống, chấn đến mọi người trên đảo đều không thể đứng thẳng, chỉ có thể quỳ dưới đất, miệng phun máu tươi.

Mà đứng mũi chịu sào, chính là Mộ Khinh Ca.

Nàng cách Cù Dục gần nhất, khi Cù Dục tỉnh dậy rống lên, thiếu chút đã chấn điếc tai nàng.

Cù Dục nhìn về phía nàng, mắt đã bị nhuộm dần máu. Nhưng không ảnh hưởng đến hơi thở chết chóc của nó, và hận ý đối với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cắn răng, gắt gao cầm cục than đen dùng sức đâm, mở rộng miệng vết thương.

Lần này khiến Cù Dục bị đau lại rống to lần nữa, từ dưới đất bay lên trời, mang cùng Mộ Khinh Ca lên không trung.
"Khinh Ca!" Bạch Li muốn đi cứu Mộ Khinh Ca, nhưng bị khí kình của Cù Dục trực tiếp lật đổ, bay ngược ra mấy trượng.

"Tiểu tước gia!!!"

"Khinh Ca!"

Dưới mặt đất, mọi người hô to.

Ngay cả Tuyết Gia cũng không nhịn được lo lắng cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ở trước mặt Cù Dục, vô cùng nhỏ bé. Thân mình nho nhỏ bị treo trên không trung, toàn dựa vào đôi tay nắm chặt cục than đen chống đỡ để khỏi bị rơi xuống.

Cù Dục mãnh liệt lắc đầu, muốn hất nàng ngã xuống.

Nhưng Mộ Khinh Ca như keo dính lên người nó, căn bản không ném được.

Cù Dục phẫn nộ quất đuôi dài như roi thép tới, hung hăng quất vào lưng Mộ Khinh Ca.

Chỉ một chút, y phục trên lưng Mộ Khinh Ca đã bị xé rách, lộ ra làn da sau lưng. Nhưng làn da không tinh tế bóng loáng như tưởng tượng, mà đã huyết nhục mơ hồ.

Một kích này, khiến Mộ Khinh Ca phải kêu rên.
Mọi người dưới mặt đất cũng trắng mặt, tâm treo lên cao.

Đương nhiên người Di tộc không lo lắng cho an nguy Mộ Khinh Ca, mà lo nàng thất bại không gϊếŧ được Cù Dục, dẫn đến mọi người ở đây phải chôn cùng theo.

Lưng đau đớn, nóng rát.

Mộ Khinh Ca lạnh mặt, không buông tay, ngược lại càng cầm chặt.

Điều này làm cho Cù Dục hoàn toàn phẫn nộ.

Nó quất đuôi từng roi vào người Mộ Khinh Ca, muốn ép nàng buông tay. Mộ Khinh Ca lại nắm lấy cục than đen, cắn răng, cố gắng kéo cả thân thể mình lên.

Khi nàng chạm đến miệng vết thương giữa mi tâm Cù Dục, nàng không chút do dự chọc tay vào đó tóm lấy thú hạch, rút mạnh ra!

"Graoooo!!!"

Sợ hãi cái chết, phẫn nộ bị đánh lén, thống khổ thú hạch rời người khiến Cù Dục mang theo Mộ Khinh Ca quay cuồng trên bầu trời.

Chiếc đuôi thon dài của nó quấn lấy Mộ Khinh Ca, dùng sức ghìm chặt.
Cứ như nó muốn cắt Mộ Khinh Ca thành từng khối!

Hít thở không thông khiến sắc mặt Mộ Khinh Ca biến thành màu đỏ tím. Nàng cắn chặt răng dùng sức lực còn lại, rút mạnh tia liên hệ cuối cùng giữa Cù Dục và thú hạch.

"Ngao!!!"

Tiếng kêu tuyệt vọng từ miệng Cù Dục, mang theo sự không cam lòng và phẫn nộ.

Hòn đảo nhỏ tàn phá, áp lực đè lên mọi người chợt giảm, khiến mọi người khôi phục năng lực hành động.

"Khinh Ca!!!"

"Khinh Ca!!!"

"Lão đại!!!"

"Tiểu tước gia!!!"

Cơ hồ nháy mắt khi khôi phục hành động, người có quan hệ đến Mộ Khinh Ca đều xông ra.

Bạch Li và Ngân Trần, còn có Nguyên Nguyên đều nhảy lên không trung, phóng tới Mộ Khinh Ca.

"Hắn thật sự gϊếŧ được Cù Dục!" Tuyết Gia nhìn thi thể Cù Dục rơi xuống, đôi mắt tràn đầy khó tin.

Thi thể Cù Dục hung hăng rơi xuống mặt biển.
Chớp mắt khi nó chìm xuống biển, vương hậu Di tộc cưỡi loan điểu bay tới. Cũng thấy được một màn Cù Dục ngã biển, và một thân ảnh màu đỏ rơi xuống cùng nó.

Chỉ khác cái là có người tiến lên đón được thân ảnh màu đỏ.

Đã xảy ra chuyện gì!

Trong mắt Vương hậu Di tộc đầy kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, nàng đã tìm được bóng dáng nữ nhi trên hòn đảo nhỏ bị Cù Dục phá hoại.

"Tuyết Gia!" Miệng nàng thở nhẹ một tiếng, cưỡi loan điểu lao xuống hòn đảo.

"Khinh Ca!" Bạch Li giành trước một bước đón được thân thể rơi xuống của Mộ Khinh Ca.

"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca ho ra búng máu. Cơ thể đã sớm nhiễm đầy máu loãng, phần lưng càng máu thịt mơ hồ. Mà trong tay nàng còn cầm 'cục than đen' và thú hạch Cù Dục.

Bạch Li mang theo Mộ Khinh Ca, nhanh chóng đáp xuống.

Đồng thời, nàng cũng chú ý tới loan điểu bay tới từ xa.
Nàng liếc mắt nhìn Ngân Trần. Ngân Trần yên lặng gật đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm người tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK