Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca đi ra ngoài, Mặc Dương bước tới cạnh nàng.

"Đưa nàng ấy về, chăm sóc cho tốt." Mộ Khinh Ca dặn dò.

Mặc Dương nhìn xe linh thú, lên tiếng: "Trường Nhạc công chúa cũng bị thiệt thòi nhiều."

Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, thở dài: "Chưa trải qua sẽ không lột xác hóa bướm. Là khó khăn, cũng là kỳ ngộ. Mặc Dương, ngươi phải nhớ kỹ, trên đời đã không còn Trường Nhạc công chúa, sau này gọi nàng ấy là Dao cô nương đi."

Dứt lời, nàng nhanh chóng rời đi. Về Tần Diệc Dao, nàng cần cẩn thận ngẫm lại, luyện chế ra đan dược. Bất kể Tần Diệc Dao lựa chọn theo nàng hay là ở lại, nàng đều sẽ giải quyết vấn đề cơ thể nàng ấy.

Ngày thứ hai, sáng sớm Mộ Khinh Ca nhìn thấy Tần Diệc Dao.

Gương mặt nàng ấy không nhìn ra có gì khác thường.


Tần Diệc Dao nói với Mộ Khinh Ca: "Hôm nay phải rời khỏi, ta tiễn ngươi ra thành."

Một câu, đã nói cho Mộ Khinh Ca đáp án.

Nàng tôn trọng sự lựa chọn của Tần Diệc Dao, gật đầu đồng ý để nàng tiễn.

Ra Dư Thủy Thành, Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ rời đi.

Tần Diệc Dao nhìn bóng lưng Mặc Dương, hỏi Mộ Khinh Ca: "Họ đi đâu vậy?"

Mộ Khinh Ca cười nói: "Đi làm chuyện nên làm." Nàng chỉ cho bọn Mặc Dương nửa năm, bây giờ chắc là năm trăm linh một người đang hận không thể cắm đầu vào kiếp sống Lưu Khách.

À! Đúng rồi! Bọn họ có phi hành thú.

Nghĩ đến Long Nha Vệ cưỡi linh thú bay lượn bầu trời, Mộ Khinh Ca bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng.

Tần Diệc Dao thu hồi tầm mắt mình, cười nói: "Ta cũng phải đi làm chuyện mình nên làm." Nói xong, ánh mắt nàng đảo qua Tuyết Gia, rồi nhìn Ấu Hà và Hoa Nguyệt. Đối với nam hài tử Kinh Hải, nàng cũng chỉ liếc xíu.


Nàng ghé sát bên tai Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng: "Vị Tuyết Gia cô nương đó không biết ngươi là... Ngươi đừng tổn thương tâm cô nương người ta."

Tần Diệc Dao khuyên bảo, trong đó ẩn chứa tâm tư nhỏ của mình.

Dù biết Mộ Khinh Ca là nữ, nàng cũng không hy vọng nữ tử khác chia sẻ phần tình cảm độc đáo này.

Nghe nàng nói, Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười: "Không như ngươi nghĩ đâu."

Chỉ là, nói quá nhiều lại không tiện.

Mộ Khinh Ca lấy ra bình sứ đưa cho Tần Diệc Dao, nói: "Dược này căn cứ theo tình huống thân thể ngươi, ta luyện chế suốt đêm. Mỗi ngày một viên, ba tháng sau cơ thể ngươi sẽ bài trừ sạch sẽ linh khí hỗn độn. Đến lúc đó ngươi có thể tiếp tục tu luyện, không lo về sau."

Tần Diệc Dao không ngại ngùng, nhận bình dược Mộ Khinh Ca đưa.

Lại nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu ta nói, dù ngươi là nữ, ta cũng vẫn thích ngươi. Ngươi sẽ tránh mặt ta không?"


Lời nói mang thêm mấy phần nghịch ngợm từ miệng Tần Diệc Dao khiến Mộ Khinh Ca sửng sốt, hơi phản ứng không kịp.

Mộ Khinh Ca ngơ ngác, làm cho Tần Diệc Dao bật cười: "Nói đùa thôi, không phải thật."

Mộ Khinh Ca bừng tỉnh gật đầu, không tiếp tục đề tài này.

"Ngươi thật sự không đi cùng ta?" Mộ Khinh Ca lại hỏi.

Lấy tình huống hiện tại của Tần Diệc Dao, nếu một mình lang bạt trong Trung Cổ Giới, chắc chắn sẽ nguy hiểm.

Tần Diệc Dao nở nụ cười nhàn nhạt, nói với Mộ Khinh Ca: "Ta nên lấy thân phận gì ở lại bên cạnh ngươi?"

Đây là hỏi nàng, cũng là tự hỏi.

Mộ Khinh Ca sửng sốt.

Nàng như cảm giác được gì, lại phát hiện mình không biết nên nói gì.

Bỗng nhiên, có tiếng linh thú truyền xa.

Mấy người Mộ Khinh Ca nghe tiếng nhìn lại, thấy Thịnh Dục Ly cưỡi linh thú cuốn theo gió bụi chạy tới chỗ họ.
Rống!

Linh thú dừng chân trước mấy người Mộ Khinh Ca, bụi đất tung bay, khiến Mộ Khinh Ca theo bản năng chắn trước Tần Diệc Dao. Có thể trong lòng nàng, Tần Diệc Dao là người cần bảo hộ, hoặc do đau lòng câu chuyện nàng từng trải.

Động tác nhỏ như vậy, khiến Tần Diệc Dao dừng mắt lên người nàng, nội tâm đau xót.

Nàng vẫn không thể quên Mộ Khinh Ca, bởi vì hành động lơ đãng đó khiến nàng cảm thụ được ấm áp chưa từng có. Cho nên mới nhớ nhung, mới luyến tiếc, mới nặng tình.

Thịnh Dục Ly nhảy xuống khỏi linh thú, vọt tới bên cạnh Tần Diệc Dao, giọng điệu vội vàng: "Tần cô nương, nàng ở lại đi. Đừng rời khỏi Dư Thủy Thành, ở lại Thịnh gia, ở lại bên ta, để ta chăm sóc nàng."

Tần Diệc Dao kinh ngạc nhìn Thịnh Dục Ly, ngay cả Mộ Khinh Ca cũng nhướng mi nhìn qua.
Tuyết Gia và Kinh Hải đứng ở bên, thấy cảnh này đều lắp bắp kinh hãi.

Kinh Hải còn ổn, vốn không tiếp xúc với Tần Diệc Dao nhiều lắm, chỉ kinh ngạc chuyện phát sinh. Nhưng Tuyết Gia lại chấn kinh rồi, trong ấn tượng của nàng, Tần Diệc Dao hẳn là có quan hệ thân mật với Mộ Khinh Ca. Thịnh Dục Ly vậy mà muốn cướp nữ nhân trước mặt Mộ Khinh Ca?

Tuyết Gia yên lặng nhìn Mộ Khinh Ca, suy đoán hắn sẽ tát văng Thịnh Dục Ly hay không.

Nhưng khi nàng thấy biểu cảm trên mặt Mộ Khinh Ca, lại nghi hoặc. Vì sao, vì sao Mộ Khinh Ca lại bình tĩnh thế? Không hề thấy tức giận khi bị đoạt người?

Tuyết Gia nhíu mày không hiểu.

"Thịnh thiếu chủ ngươi..." Tần Diệc Dao sửng sốt một lát, mới kinh ngạc nói.

Thịnh Dục Ly trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, nói: "Tần cô nương, ta biết nàng chưa từng chú ý đến ta. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên ta đã thích nàng. Ta hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội, ở lại đi." Nói xong, hắn lại quay sang nói Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, ta không biết giữa ngươi và Tần cô nương từng có chuyện gì, nhưng ta không để bụng. Nếu các ngươi vẫn chưa thành thân, vậy nói lên ta còn có cơ hội, ta sẽ không từ bỏ."
Mộ Khinh Ca chớp mắt, bỗng nhiên phản ứng ra Thịnh Dục Ly đang thổ lộ.

Đối tượng thổ lộ, chính là Tần Diệc Dao.

Nàng không khỏi nhìn về phía Tần Diệc Dao. Nàng sẽ không can thiệp vào bất kì quyết định gì của Tần Diệc Dao, tuy nàng cũng cảm thấy ở lại Thịnh gia không tồi.

Nhưng không tồi, không có nghĩa phải bán đứng tình cảm của mình.

Nếu Tần Diệc Dao không có ý với Thịnh Dục Ly, không muốn ở lại Thịnh gia, vậy nàng sẽ ủng hộ nàng ấy.

"Chuyện này, ngươi phải hỏi nàng ấy." Mộ Khinh Ca giương cằm, giao quyền chủ động cho Tần Diệc Dao.

Thịnh Dục Ly vội vàng tới, không biết Tần Diệc Dao chỉ là đi tiễn nàng mà thôi.

"Thịnh thiếu chủ, ngươi biết mình đang nói gì không?" Tần Diệc Dao giãy giụa rút tay mình ra, sắc mặt lạnh buốt nhìn hắn.

Thịnh Dục Ly gật đầu thật mạnh.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta biết mình mạo muội, nhưng ta sợ bỏ lỡ cơ hội này, thì sẽ không bao giờ có thể bày tỏ tiếng lòng cho nàng, sẽ hối tiếc cả đời."

"Ngươi biết ta là người thế nào không? Biết bối cảnh của ta sao? Biết ta đã trải qua chuyện gì không? Cứ vậy mà thích ta, không sợ chọc đến phiền toái sao?" Tần Diệc Dao lý trí hỏi.

Thịnh Dục Ly lắc đầu nói: "Ta không biết, cũng không cần biết. Ta chỉ cần biết ta thích nàng, chỉ mình nàng, bất kể quá khứ nàng thế nào, ta thích nàng là đủ rồi."

Tần Diệc Dao quay đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mà Mộ Khinh Ca cũng đang dùng ánh mắt thấu triệt nhìn nàng.

Lát sau, Tần Diệc Dao quay đầu nhìn lại phía Thịnh Dục Ly: "Ta có thể ở lại, ở tạm Thịnh gia. Nhưng không liên quan đến chuyện ta đồng ý bên ngươi. Có lẽ một thời gian sau, ta sẽ rời đi."
"Không sao cả, chỉ cần nàng nguyện ý ở lại. Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không bắt nàng." Thịnh Dục Ly lập tức tỏ thái độ.

Tần Diệc Dao mím môi, nói: "Người chờ một lát."

Thịnh Dục Ly gật đầu mừng như điên.

Tần Diệc Dao xoay người tới trước mặt Mộ Khinh Ca, nói: "Ta ở lại Thịnh gia, ngươi có thể yên tâm."

Mộ Khinh Ca nói với nàng: "Hiện giờ ta cũng không có chỗ ở cố định. Đợi ta ổn định, sẽ truyền tin cho ngươi. Nếu muốn tìm ta, tùy thời có thể tới. Với cả, nếu có chuyện gì thì có thể tới Lưu Khách thị tộc tuyên bố nhiệm vụ cho Long Nha."

"Long Nha!" Ánh mắt Tần Diệc Dao chợt lóe, bỗng hiểu bọn Mặc Dương rời đi làm gì.

Nàng gật đầu, giấu chua xót ly biệt trong lòng, không muốn để Mộ Khinh Ca nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình.

Tần Diệc Dao hít sâu một hơi, nhìn Mộ Khinh Ca. Hai người nhìn nhau không nói gì.
Mộ Khinh Ca nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt nàng, há miệng: "Thịnh Dục Ly không tồi, nếu có thể..."

"Khinh Ca." Tần Diệc Dao bỗng gọi tên nàng. Đây là lần đầu tiên từ khi gặp nhau tới nay, nàng ấy gọi tên nàng.

Mô Khinh Ca không nói tiếp nữa.

Tần Diệc Dao nói: "Có lẽ tương lai, ta sẽ gả chồng. hoặc sẽ vĩnh viễn không gả. Nhưng bất kể thế nào, ta đều mong ngươi đừng khuyên bảo ta đón nhận tình cảm của người khác. Làm vậy, tâm ta sẽ đau, rất đau."

Mộ Khinh Ca bỗng cảm thấy ngực mình khó chịu. Nàng không thể từ chối Tần Diệc Dau cầu xin, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

"Họ Mộ!" Đột nhiên, một tiếng quát truyền tới từ xa.

Thanh âm này đánh gãy không khí u sầu giữa Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao, cũng khiến Thịnh Dục Ly cảnh giác.

Hắn đi tới che phía trước Tần Diệc Dao, vẻ mặt đề phòng: "Là giọng của Tưởng Thiên Hạo."
Mộ Khinh Ca nhướng mi.

Chỉ chốc lát cát bụi tung bay, Tưởng Thiên Hạo cưỡi linh thú chậm rãi đi tới. Trên linh thú hắn cưỡi, còn cõng thêm một người hôn mê.

Nhìn kỹ, mấy người Mộ Khinh Ca mới thấy rõ người được linh thú Tưởng Thiên Hạo chở là Tưởng Thiên Nhất.

Nhìn thấy người Tưởng gia tìm tới, sống lưng Tần Diệc Dao căng thẳng.

"Đừng sợ, có ta."

"Đừng sợ, ta ở đây."

Thịnh Dục Ly và Mộ Khinh Ca đồng thời lên tiếng, đều là nói với Tần Diệc Dao.

Trong số bọn họ, có khúc mắc với Tưởng gia chỉ có Tần Diệc Dao. Thịnh Dục Ly cũng nhớ rõ ngày đó Tưởng Thiên Nhất ở khu rừng muốn đòi người, từng nói Tần Diệc Dao là hung thủ ám sát mình.

Hai người trăm miệng một lời, bỗng nhiên sửng sốt.

Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, cảm thấy mình bị nhiều chuyện.

Ánh mắt Tần Diệc Dao dừng lên hai người họ, cuối cùng cười cười với Mộ Khinh Ca: "Có ngươi ở đây, ta sẽ không sợ."
Câu trả lời khiến Thịnh Dục Ly mất mát. Nhưng cảm thấy bây giờ mới bình thường. Nếu Tần Diệc Dao lập tức sửa thái độ ôm ấp hắn, mới khiến hắn khϊếp sợ kinh hãi.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét đến Thịnh Dục Ly. Không giải thích nhiều mà đi lên một bước, nói với Tưởng Thiên Hạo: "Ngươi tìm ta?"

Tưởng Thiên Hạo ngồi trên linh thú, từ trên cao nhìn xuống họ.

Ánh mắt hắn dừng ở Mộ Khinh Ca, lạnh nhạt mở miệng: "Chuyện Nhạc gia, là ngươi liên hợp với Thịnh gia?"

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, không nói gì. Thịnh Dục Ly tức thì cảnh giác, không biết Tưởng Thiên Hạo muốn làm gì.

"Ngươi rời đi cùng Thịnh Dục Ly, tới Thịnh gia. Đêm buông xuống Nhạc gia đã xảy ra chuyện. Nhạc Thắng chết, lão tổ Tưởng gia ta đã điều tra qua, khí tức còn lưu lại là Thịnh gia. Ngoại trừ ngươi liên thủ với Thịnh gia, ta không nghĩ ra còn cách nào có thể khiến Nhạc gia bị diệt trong một đêm. Nhưng mà ngươi cư nhiên có thực lực lớn như vậy, đúng là khiến ta rửa mắt mà nhìn." Tưởng Thiên Hạo tự mình nói.
Hắn đã chắc chắn suy đoán của mình, căn bản không cần Mộ Khinh Ca hay Thịnh Dục Ly trả lời.

Sự tự tin này đến từ bản thân hắn cường đại. Sự cường đại này không chỉ là tu vi cao thấp, mà là nội tâm cường giả bất bại.

Kể cả hiện giờ đứng trước mặt hắn không phải là Mộ Khinh Ca, mà là cường giả Ngân cảnh, thậm chí Kim cảnh. Hắn vẫn sẽ không lộ ra biểu cảm hèn mọn.

"Ngươi tìm tới đây, chỉ vì hỏi ta câu này?" Mộ Khinh Ca cong môi cười.

Tưởng Thiên Hạo này, nàng đúng là có mấy phần thưởng thức.

"Đương nhiên không phải." Tưởng Thiên Hạo giơ binh khí lên chỉ vào Tần Diệc Dao, nói với Mộ Khinh Ca: "Nàng ta chính là người ám sát đệ đệ ta?"

Thấy hắn chĩa đầu mâu vào Tần Diệc Dao, Mộ Khinh Ca nhăn mi.

Nhưng Tưởng Thiên Hạo lại bỏ qua nàng và Thịnh Dục Ly, trực tiếp nói với Tần Diệc Dao: "Ngươi và đệ đệ ta có ân oán gì?"
Tần Diệc Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Chưa nói tới ân oán, chỉ là hắn gϊếŧ người có ân với ta, nên ta phải báo thù thay ân nhân thôi."

"Có chút cốt khí." Tưởng Thiên Hạo thu lại binh khí chỉ vào Tần Diệc Dao.

Hắn lại nhìn sang Mộ Khinh Ca, mở miệng: "Ngươi đấu toàn lực một trận với ta. Thắng ta, ta sẽ tự mình chém xuống một chân Tưởng Thiên Nhất, làm rõ ân oán. Nếu thua, vậy ngươi để lại một cánh tay của nữ nhân đã ám sát đệ đệ ta. Ngươi dám, hay không dám?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK