"Tiểu Ca nhi!" Thấy Mộ Khinh Ca bất động, Tư Mạch tưởng nàng cố ý chơi với lửa, không khỏi lên tiếng cảnh cáo lần nữa.
Nhưng khi hắn vừa dứt lời, Mộ Khinh Ca chợt cúi đầu cắn lên môi hắn, ngậm lấy cánh môi hơi lạnh kia.
Tư Mạch bỗng chốc mở to mắt, đáy mắt hổ phách đỏ lên càng nhiều, xen lẫn kinh hãi.
Tiểu Ca nhi của hắn rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?
Tư Mạch bị Mộ Khinh Ca gắt gao ngăn chặn, thậm chí tay mình còn bị tiểu nữ nhân siết chặt, cứ như đề phòng hắn phản kháng vậy.
Nụ hôn điên cuồng khiến đáy mắt Tư Mạch khiếp sợ, cũng đánh sâu vào lý trí hắn.
Mộ Khinh Ca một tay đè ở cổ tay hắn, khống chế tay hắn giãy giụa... Trên thực tế, Tư Mạch căn bản không có bất kỳ giãy giụa nào. Mà một tay khác lại bắt đầu nắm lấy vạt áo đai lưng Tư Mạch.
Chỉ chốc lát, vạt áo Tư Mạch đã bị kéo mở, làn da cơ bắp như ẩn như hiện.
Đai lưng bên hông cũng trở nên lỏng lẻo, tùy thời sắp rơi xuống.
Ánh mắt Tư Mạch trở nên thâm trầm, hắn nhìn động tác của Mộ Khinh Ca, khóe miệng nở nụ cười.
Tiểu Ca nhi hình như rất gấp gáp rồi!
Mộ Khinh Ca rốt cuộc buông tha miệng Tư Mạch, dời mục tiêu xuống mặt mày, mắt mũi, sau đó thuận đường từ cổ xuống...
Cái hôn vụng về tê dại, có chút ngứa. Khiến tình yêu trong mắt Tư Mạch càng đậm, hắn nguyện ý dung túng nàng, dung túng đến thiên hoang địa lão.
Chỉ là...
Chuyện này, vẫn nên để nam nhân làm mới thỏa đáng!
Trong mắt Tư Mạch hiện lên một tia sắc bén. Hắn đột nhiên xoay người, dễ như trở bàn tay đè Mộ Khinh Ca dưới thân. Trong sự kinh ngạc của đối phương, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi hơi hé của Mộ Khinh Ca.
Nhận ra nam nhân muốn tranh đoạt chủ quyền, Mộ Khinh Ca nổi nóng!
Nàng phản kháng, lại bị áp bách trở về.
Lại phản kháng, rồi lại bị áp bách!
Rất nhanh, y phục của nàng đã bị cởi đến lỏng lẻo, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Khi hai người đang lâm vào trạng thái gay cấn nhất, thì bỗng dưng có một thanh âm chen vào, như chậu nước đá tạt vào lửa nhiệt của hai người.
"Chết tiệt! Ở đây có hai nam nhân làm bậy!"
Tư Mạch và Mộ Khinh Ca đồng thời cứng đờ. Mà người phát ra thanh âm giống như gặp phải hình ảnh cay mắt, nhanh như chớp dẫn theo bạn nữ của hắn biến mất giữa rừng đào.
Lý trí quay về với Mộ Khinh Ca. Nàng đối diện với cặp mắt chưa đã thèm kia, lập tức đẩy hắn ra, nhanh chóng bò dậy.
Mới vừa đứng lên, đai lưng xíu thì rớt xuống, Mộ Khinh Ca nhanh chóng nắm lại quay lưng sửa sang y phục.
Tư Mạch ngồi dưới đất, y phục cũng rất lộn xộn, nhưng không nóng vội chỉnh sửa. Chỉ là hàm chứa ý cười, lẳng lặng nhìn Mộ Khinh Ca sửa soạn.
Sửa sang xong, Mộ Khinh Ca mới kéo kéo y phục mình, giơ tay theo bản năng sờ khuyên tai màu tím.
Nó vẫn lộng lẫy quang mang như thế, trung thành thực hiện sứ mệnh của mình.
Nghĩ đến câu nói phá vỡ kia, Mộ Khinh Ca thật sự có xúc động muốn đâm đầu vào đậu hũ quách cho rồi! Thật sự quá mất mặt!
Nhưng may là có người kia xuất hiện, nếu không chắc là hôm nay nàng sẽ phải thất thân ở đây.
Hô hấp ổn định, Mộ Khinh Ca xoay người nhìn Tư Mạch ngồi dưới đất, tản ra hơi thở lười biếng.
"Chàng còn chưa mặc xong y phục?" Mộ Khinh Ca tức giận liếc xéo.
Tư Mạch cười với nàng, giang tay: "Y phục của ta bị Tiểu Ca nhi tạo thành như vậy, đương nhiên phải đợi Tiểu Ca nhi chỉnh trang giúp ta."
Khóe mắt Mộ Khinh Ca giựt giựt, nàng rất muốn nói "Chẳng phải chàng cũng làm loạn y phục của ta sao, ta cũng tự mình mặc đấy thôi!"
Nhưng nàng lập tức phản ứng, nếu nàng thật sự nói vậy, Tư Mạch chắc chắn sẽ nói tiếp: "Ta rất vui lòng giúp nàng mặc lại y phục nha, không bằng nàng cởi ra để ta giúp nàng?"
Kết quả, có hại vẫn là mình.
Cho nên Mộ Khinh Ca đành nuốt lời nói đấy về.
Nàng cười lạnh một tiếng: "Tùy chàng, dù sao bị người khác thấy, mất mặt cũng không phải là ta."
Tư Mạch bỗng dưng bày vẻ mặt xin lỗi: "Đều do ta không tốt, hẳn nên bày kết giới đề phòng có người xâm nhập, khiến Tiểu Ca nhi bị sợ hãi rồi."
Ha hả...
Mộ Khinh Ca cạn lời.
Chuyện này hình như do nàng khiêu khích trước, bản thân ý loạn tình mê bị người ta phá vỡ, mới không tiếp tục nữa. Nàng rất may mắn mình tỉnh lại được, nếu không...
"Lần đầu tiên, dù sao cũng phải nên ở chỗ nào tốt hơn!" Mộ Khinh Ca nhìn hoàn cảnh xung quanh, lầm bầm.
Vừa lên đã chơi dã chiến, nàng đúng là thật lòng không tiếp thu được.
"Ừm, ta nhận lời xin lỗi của chàng." Mộ Khinh Ca cố ý xụ mặt, sửa sang vạt áo mình, giương cằm với Tư Mạch.
Bỗng nhiên Tư Mạch rướn người tới, nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu Ca nhi, không bằng chúng ta tiếp tục?"
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, đẩy hắn ra, phủi phủi y phục mình, lắc đầu nói: "Chuyện này phải thiên thời địa lợi nhân hòa, cộng thêm tâm trạng. Hiện tại á, không có thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng không có tâm trạng, nên là miễn đi."
Tư Mạch cười khổ.
Tiểu Ca nhi của hắn đúng là tiểu yêu tinh, luôn khiến hắn bị tra tấn đến vui vẻ chịu đựng.
"Vẫn nên nói chuyện chính sự đi." Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi xuống cách Tư Mạch không xa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Tư Mạch híp mắt cười nói: "Tiểu Ca nhi có chuyện muốn hỏi ta?"
Mộ Khinh Ca trầm mặc nghĩ nghĩ, hỏi ra một vấn đề khiến nàng lo lắng: "Chàng có bao nhiêu hiểu biết về Thần Sách?"
Lại một lần nữa nghe ra cái tên này từ miệng Mộ Khinh Ca, ánh mắt Tư Mạch tối lại.
Nhưng hắn vẫn nói thật: "Đại khái biết một chút."
Giữa trán Mộ Khinh Ca nhiễm một tầng ngưng trọng, nàng nhẹ dịch đến bên cạnh Tư Mạch, thấp giọng nói: "Trước đó trong quá trình tu luyện, hình như ta kích hoạt Thần Sách quyển thượng. Nhưng ta phát hiện công pháp tu luyện trên đó rất trái ngược, hoàn toàn không thể tu luyện. Nhưng từ đó về sau, ta cơ hồ mỗi lần tu luyện đều sẽ tiến vào trạng thái trống rỗng."
Mộ Khinh Ca cẩn thận nhớ lại, thử miêu tả cảm giác của mình: "... Giống như là, trong giấc mơ ta sẽ dựa theo phương thức tu luyện từ Thần Sách quyển thượng, sau đó thân thể sẽ nổ mạnh khiến ta tỉnh lại. Nhưng khi ta kiểm tra thân thể mình, cũng không có gì thay đổi."
Nàng chậm rãi lắc đầu: "Ta không biết cảnh tượng trong mộng kia có ý nghĩa gì, ta cũng không rõ lắm vì sao Thần Sách được xưng là công pháp mạnh nhất Thần tộc mà lại không thể tu luyện. Chẳng lẽ bởi vì ta không phải thần, chỉ có thần mới có thể tu luyện sao?"
Mộ Khinh Ca đưa ra nghi vấn, nhìn về phía Tư Mạch.
Cho tới nay, nàng gặp bất kỳ vấn đề gì, Tư Mạch đều có thể giải đáp. Lúc này nàng cũng vẫn hy vọng, không ngoại lệ.
Khi nàng nhìn về phía Tư Mạch, Tư Mạch cũng đang nhìn nàng.
Trong ánh mắt chờ mong của nàng, Tư Mạch mở miệng: "Tiểu Ca nhi, không cần để ý tới. Nếu nàng không muốn tu luyện Thần Sách, ta có thể giúp loại bỏ nó khỏi ý thức nàng."
Mộ Khinh Ca nhíu mày buồn rầu: "Không phải ta không muốn tu luyện, mà là căn bản không thể luyện." Nói xong, nàng lại kinh ngạc hỏi: "Chàng có thể loại bỏ giúp ta?" Vậy có phải đồng nghĩa rằng sau này sẽ không xuất hiện hình ảnh tự bạo nữa?
Tư Mạch gật đầu, chậm rãi nói: "Đây là cơ duyên của nàng, cũng là kiếp nạn của nàng. Ta không dám chắc chắn Thần Sách đối với nàng là tốt hay xấu."
Tư Mạch nói, mang theo nỗi lo lắng không thể nói ra.
Mộ Khinh Ca nghiêm túc nghe, cũng nghiêm túc nghĩ. Cuối cùng nàng gật đầu: "Vậy giữ lại đi, thuận theo tự nhiên." Nói xong, nàng nở nụ cười xinh đẹp với Tư Mạch.
Quyết định của nàng khiến Tư Mạch nhíu mày: "Tiểu Ca nhi..."
Mộ Khinh Ca giơ tay ngăn cản hắn nói ra miệng: "Ta biết chàng có rất nhiều chuyện gạt ta, không thể nói với ta. Cho nên ta sẽ không miễn cưỡng. Nhưng nếu Thần Sách đã xuất hiện bên cạnh ta, vậy theo lời chàng nói là một kỳ ngộ. Tuy ta không biết kỳ ngộ mang ý nghĩa gì, nhưng lại là điều ta cần. Sau lưng kỳ ngộ luôn đi kèm nguy hiểm và thu hoạch, ta không sợ nguy hiểm, cũng chờ mong thu hoạch. A Mạch, chàng đừng lo lắng cho ta, ta cũng không yếu ớt đến thế, không cần chàng giang cánh chim bảo hộ."
"Tiểu Ca nhi gọi ta là gì?" Đôi mắt Tư Mạch bỗng chốc sáng ngời, lộng lẫy như kim cương, thanh âm mơ hồ kích động.
Bị hắn truy vấn, Mộ Khinh Ca tự nhiên thấy quẫn bách. Nhưng vẫn hô lại một lần: "A Mạch."
A Mạch.
A Mạch!
Rất lâu trước kia, Tư Mạch từng yêu cầu nàng gọi hắn như vậy. Chẳng qua lúc ấy nàng khinh thường, thà gọi hắn là "lão yêu quái".
Mà hiện giờ hai chữ "A Mạch" này, cư nhiên dễ dàng được nàng nói ra.
Tư Mạch bất ngờ, mà nàng cũng bất ngờ.
"Tiểu Ca nhi của ta!" Tư Mạch giang tay ôm Mộ Khinh Ca vào lòng. Động tác ôn nhu cẩn thận như đang đối mặt với trân bảo hiếm có.
Mộ Khinh Ca bỗng được Tư Mạch ôm, hết hồn. Nhưng lập tức nàng cảm nhận được sự hạnh phúc tràn ra từ nam nhân.
Niềm hạnh phúc dường như xua tan sự cô độc ngàn vạn năm.
"Tiểu Ca nhi, cứ thoải mái làm đi. Mọi chuyện có ta!" Tư Mạch chống cằm lên đỉnh đầu Mộ Khinh Ca, nói ra lời hứa của mình.
Vô luận tương lai đối mặt điều gì, đều có hắn!
Mộ Khinh Ca nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu khỏi lòng nam nhân, cũng đưa ra lời hứa: "Chàng cũng vậy, mọi chuyện có ta! Không rời không bỏ."
"Không rời không bỏ..." Tư Mạch nhẹ cọ xát cằm vào mái tóc Mộ Khinh Ca, miệng nỉ non. Hồi lâu, hắn mới nói: "Được, không rời không bỏ." Ai ngăn cản, giết kẻ đó!
Ở góc Mộ Khinh Ca không nhìn thấy, sâu trong đôi mắt hổ phách hiện lên một tia sát ý.
"Đúng rồi!" Mộ Khinh Ca thoát khỏi ngực nam nhân. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, lấy ra một viên đan dược Thần cấp từng luyện chế trước đó: "Đây là đan dược Thần cấp ta luyện chế cho chàng. Tuy không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề trong thân thể chàng, nhưng nếu ăn vào ở thời điểm bộc phát, cũng mang đến tác dụng áp chế hòa hoãn."
Tư Mạch nhận lấy đan dược, yên lặng gật đầu, cẩn thận cất kỹ.
"Vừa rồi ta gặp được người Kinh gia Trung châu ở Thần Điện, bọn họ xuất hiện ở đây hình như có chuyện gì đó quan trọng." Mộ Khinh Ca suy tư.
"Bọn họ đến đây vì Hống." Tư Mạch trực tiếp đưa ra đáp án.
"Hả?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tư Mạch nhìn nàng, cười nói: "Ta cũng đến đây vì Hống."
Tư Mạch mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: "Hống là một hung thú tồn tại từ thời viễn cổ. Truyền thuyết, nó là đầu lâu của đại thần mở ra thiên địa biến thành, có năng lực cực kỳ cường đại, tính cách quỷ dị tàn bạo, rất thích ăn não rồng. Có thể coi là thủy tổ của tất cả hung thú."
"Lợi hại vậy sao!" Mộ Khinh Ca nghe đến líu lưỡi.