Hách Liên Bạt không thèm để ý, trên mặt đắc ý: “Tần hoàng quá khen. Hắn là tuổi trẻ ở Đồ quốc, nhưng không tính là gì.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần Thương lập tức trầm xuống.
Cao thủ như vậy, không tính là gì? Thanh niên đồng lứa Đồ quốc, rốt cuộc mạnh thế nào? Nhìn lại trong nước mình? Hoàng tử thiên phú tốt Tần Cẩn Hạo, vẫn chỉ đang đột phá bình cảnh hoàng cảnh, tiến vào lục cảnh mà thôi.
Con ngươi Tần Thương đảo qua chỗ ngồi hoàng tử, trong mắt ẩn ẩn bất mãn.
Mà người trẻ tuổi Tần quốc xung quanh, vốn còn chờ Mộ Khinh Ca bại trận, lên đài rửa nhục. Nhưng vừa thấy võ sĩ Đồ quốc là cao thủ thanh cảnh, lập tức giống như chim cút rúc trong đám người, nỗ lực làm giảm sự tồn tại của mình.
Biến cố này chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Mộ Khinh Ca đứng trước mặt võ sĩ Đồ quốc, không bị chịu ảnh hưởng chút nào.
Mắt thấy quang mang màu xanh nhạt đánh úp tới mình, nàng vẫn bất động như cũ. Khoé miệng nâng lên một tia cười như có như không.
“Hắn có phải bị doạ sợ choáng váng hay không?”
“Chỉ sợ là sợ tới mức chân mềm nhũn, bằng không làm sao lại không nhúc nhích?”
Lúc mọi người ở đây suy đoán phản ứng Mộ Khinh Ca, ánh sáng màu xanh đã đi tới trước mắt Mộ Khinh Ca. Hào quang màu xanh nhạt chiếu rọi mặt nàng, mang theo vài phần yêu dã quỷ dị.
Võ sĩ Đồ quốc càng thêm đắc ý, giống như đã nhìn thấy Mộ Khinh Ca bị mình một chiêu đánh bại, oanh xuống đài mất mạng.
Đột nhiên khoé miệng Mộ Khinh Ca câu ra một mạt cười tà tứ, phóng đại đáy mắt hắn.
Thanh quang ầm ầm phóng tới, mất đi thân ảnh Mộ Khinh Ca.
Nàng phảng phất đột nhiên biến mất.
Mọi người luôn chú ý trận chiến đều mở to hai mắt, tìm kiếm thân ảnh Mộ Khinh Ca khắp nơi. Nhưng không chờ bọn họ tìm ra, Mộ Khinh Ca lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhưng vị trí nàng xuất hiện, là sau lưng võ sĩ Đồ quốc kia.
Hình ảnh đứng ban đầu, nháy mắt liền biến thành đứng sau lưng.
Vẻ mặt võ sĩ Đồ quốc khiếp sợ, hai con ngươi trợn to. Ngoại trừ khiếp sợ, không có cảm xúc nào khác. Hắn phóng xuất ra thanh quanh lập tức hoá thành điểm nhỏ vụn, biến mất không thấy.
Bốn phía lặng im xuống.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Toàn trường, sợ là chỉ có Mộ Hùng mới nhìn rõ ràng xảy ra chuyện gì.
“Không… Không có khả năng!” Đột nhiên, võ sĩ Đồ quốc thốt lên một câu không thể tin nổi.
Hắn vừa dứt lời, giữa trán hắn nhanh chóng xuất hiện một vệt máu nhỏ lan xuống, đem thân thể hắn phân thành hai.
Phanh!
Không hề báo trước, thân thể hắn đột nhiên nổ bùng, phân thành hai nửa rơi xuống. Huyết vụ bắn lên, không hề lây dính Mộ Khinh Ca. Mọi người kinh ngạc cái đột ngột này, không ai chú ý tới chỉ bộ trên ngón trỏ tay phải Mộ Khinh Ca nhỏ xuống một giọt huyết châu.
“Cư nhiên… Thắng!”
Hình ảnh tuy máu tanh, nhưng lại rung động toàn trường. Những thanh niên tài tuấn Tần quốc vừa chui rúc đó đều sắc mặt tái nhợt, không dám tin tưởng vào hai mắt mình.
“Mộ Khinh Ca! Ngươi giết hắn!” Hách Liên Bạt đột nhiên vỗ án dựng lên, nổi giận đùng đùng chỉ Mộ Khinh Ca.
Bộ dáng kia, phảng phất muốn nàng đền mạng.
Mộ Khinh Ca khinh miệt liếc hắn một cái, đối Tần hoàng nói: “Bệ hạ, quyền cước không có mắt. Vị võ sĩ Đồ quốc này khí thế kinh người, Khinh Ca nhất thời sợ hãi, đành phải phản ứng tự vệ mình.”
Vô sỉ! Thật vô sỉ! Thật quá vô sỉ!
Giết chết cao thủ thanh cảnh dễ dàng như thế, cư nhiên còn có mặt mũi nói mình sợ hãi mà không khống chế được lực đạo, tự vệ không cẩn thận giết người?
Moá ngươi, Tiểu tước gia, mặt mũi đâu?
Cơ bắp trên má Tần Thương hung hăng co lại. Tuy chứng kiến Đồ quốc tổn thất một cao thủ thanh niên, hắn rất vui vẻ. Nhưng, hắn càng hy vọng Mộ Khinh Ca chết hơn.
Cao thủ thanh cảnh đều không dò xét được thực lực của hắn (Mộ Khinh Ca)? Điểm này, càng làm cho cuộc sống hàng ngày của hắn (Tần Thương) khó bình an.
“Man vương, không thể nói như vậy. Tuy phụ hoàng nói đủ liền dừng, nhưng võ sĩ quý quốc thật sự là đánh không lại, một chiêu liền chết trong tay Mộ phủ tiểu tước gia. Có thể trách người khác sao?” Tần Cẩn Hạo đột nhiên lên tiếng bảo vệ Mộ Khinh Ca.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, bây giờ Mộ Khinh Ca đứng về phe hắn, tự nhiên không thể để nàng xảy ra chuyện. Bất luận kẻ nào đều không được, bao gồm phụ thân hắn.
Cho nên lúc cảm giác được sát ý trong mắt phụ hoàng mình, hắn liền lập tức lên tiếng.
Hắn vừa mở miệng, người ở phe hắn lập tức lên tiếng phụ hoạ. Sắc mặt Thái tử Tần Cẩn Tu âm trầm đáng sợ. Hắn muốn Mộ Khinh Ca chết, kết quả chết lại là người Hách Liên Bạt.
Dưới ám chỉ của hắn, người bên phe Thái tử cũng bắt đầu tranh luận.
Đại ý là, sứ đoàn Đồ quốc là khách nhân, Mộ Khinh Ca dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết khách nhân thật sự là không hợp lý, cũng dễ dàng khơi mào mâu thuẫn hai nước.
Duệ vương bên kia, nói Mộ Khinh Ca vô tội.
Thái tử bên kia cố tình muốn Mộ Khinh Ca ra chịu trách nhiệm.
Trong lúc nhất thời toàn bộ đại điện chia làm ba phe. Hai phe kịch liệt tranh luận, một phe im lặng bảo trì trung lập.
Tần Thương chứng kiến cục diện này, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Con mắt quét tới đám người cãi cọ kịch liệt.
“Phụ thân, chúng ta…” Mộ Liên Dung có chút sốt ruột.
Năng lực của Mộ Khinh Ca, vượt qua nàng dự liệu. Chỉ là giờ phút này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, làm sao để Mộ Khinh Ca bình yên vượt qua cửa ải này mới là chuyện quan trọng nhất.
“Tạm thời đừng vội.” Mộ Hùng giơ tay, nhàn nhạt một câu tỏ rõ thái độ.
Ông tin tưởng Mộ Khinh Ca.
Tin tưởng nàng, mỗi một động tác đều không phải là bắn tên không đích.
‘Hắn trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng hiện tại làm sao bây giờ?’ Tần Diệc Dao lần nữa lo lắng. Con mắt thanh lãnh như tuyết, không tự chủ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Tựa hồ cảm nhận được cái nhìn lo lắng, ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng tiếp xúc ánh mắt nàng.
Nhưng chỉ là liếc một cái, Tần Diệc Dao liền vội vàng thu hồi tầm mắt. Tựa như cái gì cũng chưa phát sinh. Nàng ngồi ở kia, vẫn như một pho tượng băng.
Mộ Khinh Ca thu hồi tầm nhìn, rũ mắt.
Lông mi thật dài, che đi cảm xúc trong mắt nàng.
Đột nhiên, nàng phát ra tiếng cười khẽ.
Tiếng cười rất nhẹ, lại mạc danh làm cuộc thảo luận kịch liệt trên đại điện dần dần an tĩnh lại. Bất kì một người nào, đều nhìn về phía nàng.
Vô số tầm mắt dừng trên người nàng, ngay cả Tần Thương và Hách Liên Bạt cũng vậy.
Nàng đột nhiên chậm rãi nâng mắt, trêu tức nhìn về phía Thái tử Tần Cẩn Tu, cười như không cười nói: “Thái tử điện hạ vội vàng hy vọng bổn Tước gia lấy chết tạ tội như thế, người biết thì hiểu Thái tử bận tâm tình nghĩa hai nước. Kẻ không biết, còn tưởng rằng Thái tử là Thái tử Đồ quốc, muốn ép chết một người Tần quốc. Ta chướng mắt ngươi sao?”
Mọi người xôn xao!
Lời này của nàng, lập tức chuyển tiêu điểm sang người Thái tử Tần Cẩn Tu.
Ánh mắt Tần Thương đen lại nhìn về phía hài tử vẫn luôn không hài lòng. Lại thỉnh thoảng đảo qua Hách Liên Bạt, dường như đang suy đoán cái gì.
Trong lòng Tần Cẩn Hạo kêu một tiếng ‘Tốt!’, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca cực kỳ vừa lòng.