“Mau đuổi theo! Bọn chúng tiến vào rừng rồi!” Một lớp người dẫn đầu, tận mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca tiến vào rừng.
Lần này nàng không che che lấp lấp, hào phóng hướng kẻ truy đuổi lộ ra diện mạo vốn có.
Dưới ánh trăng mông lung, dung mạo khiến người kinh diễm, càng kích thích quyết tâm nhất định phải được của đám người truy đuổi.
“Trước hết chờ đã.” Lúc tiến vào trước rừng rậm, đột nhiên có người mở miệng ngăn cản.
Đám người nóng lòng bắt được Mộ Khinh Ca để ép hỏi Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan đều nhíu mày không vui, nhìn người vừa mở miệng ngăn cản kia.
Đợi bọn hắn phát hiện người mở miệng chính là Nhiếp gia Trĩ thành, đệ nhất cao thủ Trĩ thành, lam cảnh sơ giai Nhiếp Hùng, đám người bất mãn chỉ có thể thu lại.
Nhiếp Hùng vẻ mặt ngạo nghễ đứng trước đám người, cười lạnh mở miệng: “Chúng ta nhiều lực lượng thế gia như vậy đuổi theo tiểu tử kia, bắt được thì nên thế nào? Lão phu không cho rằng tiểu tử kia có thể lấy ra nhiều Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan như vậy.”
“Nhiếp đại trưởng lão có diệu kế gì?” Có người phụ hoạ nói.
Trong mắt Nhiếp Hùng tràn đầy cao ngạo, hất cằm nói: “Một tên tiểu tử quèn, cần diệu kế gì. Lão phu chỉ nói trước cho chư vị, vô luận tiểu tử kia có bao nhiêu Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan, Nhiếp gia ta muốn mười viên.”
Mười viên!
Trong lòng mọi người cả kinh.
Đan dược nghịch thiên lấy đâu ra nhiều số lượng như thế.
Ở hội đấu giá Vạn Tượng Lâu, đã xuất hiện hai viên. Cho dù trên người tiểu tử họ Mộ kia vẫn còn, nhưng cùng lắm chỉ một con số. Đại trưởng lão Nhiếp gia này thật đúng là tâm đen miệng lớn, mở miệng đã đòi mười viên. Đây là muốn lấy toàn bộ sao?
Đám người bị Nhiếp Hùng cường thế làm cho đứng hình, trong lòng vì Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan mà thấy thịt đau. Lại căn bản không biết, Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan là đan dược cơ bản phối trí cho mỗi một Long Nha Vệ. Mỗi người ít nhất đều sẽ có mười viên trở lên. Hơn nữa cứ cách ba tháng, Mộ Khinh Ca sẽ hào phóng tiếp viện một lần.
Ai bảo nàng có không gian dược liệu giàu có đây?
Ngay cả trong không gian Mộ Khinh Ca, Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan vẫn thừa trên trăm viên.
Coi như Nhiếp Hùng chiếm hết mười viên, các gia tộc khác đoạt được cũng sẽ không ít.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, bọn hắn có thể cướp được Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan từ tay Mộ Khinh Ca.
“Ách, xin hỏi Nhiếp đại trưởng lão. Nếu tên tiểu tử chỉ còn dư lại chưa đến mười viên Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan thì sao giờ?” Một người cường tráng có gan hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm.
“Vậy toàn bộ thuộc sở hữu của Nhiếp gia ta!” Nhiếp Hùng đương nhiên nói.
Hít…!!!
Câu bá đạo này làm cho tất cả ở đây hít vào một hơi. Trong lòng phẫn hận, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Vài bộ dáng bị bức giận mà không dám nói gì, ánh vào trong mắt Sơ Thăng và Đan Thần Tử vẫn luôn một đường âm thầm theo dõi. Người trước khinh thường nói: “Nhiếp Hùng kia quá không biết xấu hổ, cư nhiên vô liêm sỉ đến trình độ này.”
Nói xong, hắn liếc nhìn Đan Thần Tử bên cạnh mình, cổ quái cười nói: “Đan trưởng lão, có phải khi người ta sống tới già rồi, tu vi càng cao thì càng không biết xấu hổ không?”
Hắn vẫn chưa quên lúc đi ra, bị lão gia hoả không biết xấu hổ này đoạt mất một thần phù thu liễm khí tức.
Thần phù này hắn chỉ có hai cái, còn là thiếu chủ khai ân ban thưởng đấy. Chính là muốn hắn có thể tới gần mà không bị phát hiện, báo cáo tình huống cho chủ tử.
Nghe nói loại thần phù này bên trong có cấm chế lợi hại, mới có thể hoàn mỹ thu liễm khí tức.
Đan trưởng lão vốn có thể tự mình thu liễm hơi thở, nhưng cố tình muốn đoạt thần phù. Hành vi này trong mắt chính là không biết xấu hổ.
Sơ Thăng mỉa mai, vẫn chưa làm cho Đan Thần Tử xấu hổ.
Hắn chỉ rung đùi đắc ý nói một câu: “Lợi ích mê hoặc người!”
Sơ Thăng bĩu môi nói: “Đám lão cẩu không biết xấu hổ này, người còn chưa bắt được, đã bắt đầu chia của. Ta thấy Mộ công tử kia không phải dễ đối phó.”
“Đương nhiên không dễ đối phó.” Trong đôi mắt khôn khéo của Đan Thần Tử hiện lên một đường ám quang. Nếu là người bình thường, sao có thể khiến thiếu chủ hứng thú?
Huống chi hắn đã tiếp xúc giao tiếp Mộ Khinh Ca, lại còn liên tục bị ăn mệt.
Hắn chỉ muốn nói, lần này thiếu chủ gặp được đối thủ!
Bỗng nhiên hắn muốn chạy tới trấn Úc Trí xem hình ảnh hai người gặp nhau. Nhất định là cực kì đặc sắc!
Ánh mắt Đan Thần Tử sáng ngời, khoé miệng giương lên. Trong mắt Sơ Thăng, chính là nụ cười cực độ đáng khinh.
“Nhiếp đại trưởng lão, thế này chỉ sợ không ổn. Chỗ tốt đều về Nhiếp gia, chúng ta đây thì được cái gì?” Có người không cam lòng, không sợ chết hỏi.
Nhiếp Hùng nhíu chân mày. Ánh mắt sắc bén đảo qua đám người.
Người bị hắn đảo qua, đều có xúc động muốn tránh né. Nhưng nghĩ đến việc này liên quan đến lợi ích gia tộc, chỉ có thể căng da đầu kiên trì.
Tựa hồ thấy được mọi người bất mãn, gia chủ đương nhiệm Nhiếp gia ở bên tai Nhiếp Hùng nhẹ giọng khuyên bảo vài câu.
Sau đó, sắc mặt Nhiếp Hùng cực kì khó coi, mở miệng: “Hừ, nếu gia chủ đã thay các ngươi cầu tình, vậy thế này đi… Nếu tiểu tử kia còn thừa chưa đến mười viên, Nhiếp gia ta lấy một phần ba, còn lại các ngươi chia. Trên người hắn nếu còn bảo vật gì, Nhiếp gia ta cũng sẽ không lấy.”
Nhiếp gia lấy một phần ba?
Trong lòng ai nấy đều tự tính toán.
Coi như tiểu tử họ Mộ chỉ còn chín viên, bị Nhiếp gia lấy đi ba viên, vẫn còn dư lại sáu viên. Tuy nói thế lực lớn nhỏ ở đây đã hơn mười nhà, sáu viên căn bản phân không đều. Nhưng nếu có bảo bối khác bổ sung vào, cũng không thiếu.
Nhưng mà…
Có người nhạy cảm nhận ra một lỗ hổng.
Nhiếp Hùng chỉ nói nếu chưa đủ mười viên, thì Nhiếp gia lấy một phần ba. Thế còn trên mười viên? Tuy việc này không có khả năng, nhưng vạn nhất thì sao?
Nếu Mộ tiểu tử trùng hợp có mười một viên, có phải Nhiếp gia sẽ như lúc trước nói. Lấy mười viên, còn một viên phân cho bọn hắn?
Chỉ là Nhiếp gia đã nhượng bộ một lần. Nếu còn xoắn xúyt, chỉ sợ sẽ chọc giận Nhiếp Hùng.
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể đem bất mãn nuốt vào. Trước đáp ứng đã, đợi đến lúc bắt được Mộ Khinh Ca, tra xét rõ ràng đan dược còn dư lại rồi quyết định sau.
Mọi người rốt cuộc đạt thành nhất trí, chuẩn bị vào rừng cướp người.
Lúc này, lại có người đi ra.
“Ta có thể không cần đan dược, nhưng ta muốn số tiền tên tiểu tử xảo trá đã lừa ta! Còn có, người của hắn ta muốn mang về!” Chu Lực đứng ra, kiêu ngạo nói.
Đan dược hắn đã có một viên, không quan tâm. Đợi đến lúc lấy lại về ba nghìn vạn kim và trăm miếng thú hạch, đan dược kia còn không phải khác gì được cho không?
Chủ yếu nhất là, hắn có thể hung hăng chà đạp tên tiểu tử dám lừa hắn!
Cảnh giới Chu Lực trong đám người này không coi vào đâu. Nhưng ai bảo người ta có một tỷ tỷ trong hoàng thất Ly quốc rất được sủng ái đây? Cho dù Nhiếp Hùng là người kiêu ngạo, cũng sẽ không dễ dàng đi đắc tội hoàng thất.
Vì vậy Chu Lực nói xong, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua. Cũng không phản đối.
Hắn đã không phản đối, những người khác còn có ý kiến gì?
Đội ngũ hơn ngàn người, rốt cuộc lần nữa đạt thành hiệp nghị. Nhảy vào trong rừng…
Nhóm người này thảo luận ngoài rừng nửa ngày. Mộ Khinh Ca mang theo Long Nha Vệ, còn có hai nha hoàn Ấu Hà ở trong rừng lại chờ đến không kiên nhẫn.
Khu rừng này, chính là tràng săn thú của bọn họ.
Sau khi vào rừng, bọn họ một bên thâm nhập, một bên bố trí không ít bẫy rập tinh xảo.
Bản lĩnh này, đều là Mộ Khinh Ca xuyên việt tự mình truyền thụ cho. Vẫn còn nhớ hồi đầu Long Nha Vệ gặp phải cái này, chính là ánh mắt ‘kinh vi thiên nhân"(*).
(*) Kinh vi thiên nhân: nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.
Rừng rậm rất lớn, cạm bẫy có thể bố trí rất nhiều.
Đại khái đánh giá, Long Nha Vệ đã lặng yên ẩn núp ở nơi bí ẩn. Tùy thời mà động.
Đêm dần hạ, Ngày dần lên.
Lúc này đúng là thời điểm ngày đêm luân chuyển. Ánh sáng lờ mờ trong rừng rậm, bóng cây trùng điệp.
Vừa tiến vào rừng, tất cả đều cảm thấy nhánh cây dữ tợn giống như quái vật giương nanh múa vuốt. Đánh úp tới bọn chúng.
Khắp rừng rậm an tĩnh chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ, không cảm giác được bất kì kẻ nào. Phảng phất đám người Mộ Khinh Ca tiến vào rừng, đột nhiên biến mất.
“Nơi này có chút quỷ dị.” Có người cẩn thận nói.
Nhiếp Hùng lại khinh thường phản kích: “Khu rừng này không phải lần đầu các ngươi tới, có cái gì quỷ dị? Chỉ là đám chuột nhắt lợi dụng ban đêm cố làm ra vẻ huyền bí thôi.”