Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Lâu đại sư, ngài nén bi thương đi."

Điêu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên Lâu Xuyên Bách đang chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giọng điệu bi thống nói một câu. Nhưng ở trong mắt Lâu Xuyên Bách, con mắt như rắn của hắn tràn đầy âm độc cười lạnh.

"Là ngươi! Là ngươi đúng không!" Lâu Xuyên Bách đột nhiên nhào lên, muốn tóm lấy vạt áo Điêu Nguyên, nhưng lại bị hắn xảo diệu né qua.

Lâu Xuyên Bách lảo đảo một bước, thiếu chút nữa ngã gục xuống đất.

Điêu Nguyên xoay người, nói với ông: "Lâu đại sư nén bi thương, đệ tử biết trong lòng ngài khổ sở. Nhưng đệ tử lúc ấy đã cố gắng ngăn cản Mai sư huynh khư khư cố chấp. Chỉ là đáng tiếc vẫn không thể thay đổi quyết định của Mai sư huynh."

"Ngươi nói dối!" Lâu Xuyên Bách thật vất vả đứng vững thân mình, lại nghe thấy Điêu Nguyên nói những lời này. Lập tức khó thở công tâm, cổ họng trào ra mùi máu tanh.

"Lâu đại sư, sự thật ngay trước mắt. Vì sao ngài không tin?" Điêu Nguyên lạnh lùng nói.

Dứt lời, hắn đứng lên nhìn đám đông xung quanh, cất cao âm lượng: "Mai Tử Trọng chính là kẻ tự đại làm bậy. Bởi vì hắn tự phụ, hại chết sư đệ muội của mình. Đây là sự thật!"

"Ngươi!" Ánh mắt Lâu Xuyên Bách hung ác nhìn Điêu Nguyên, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.

Ôi ôi ôi...

"Chẳng lẽ Mộ sư đệ cứ vậy bị liên lụy chết theo?"

"Không thể tưởng được Mai sư huynh là dạng người này!"

"Ai, nữ thần Thương sư tỷ của ta cứ vậy hương tiêu ngọc vẫn sao?"

"Còn có Triệu sư huynh, người ôn nhuận như vậy, không hề có tính tình hoàng tử kiêu căng..."

"Chu sư tỷ của chúng ta cũng bị liên lụy!"

Trong đám đông, nghị luận hết đợt này đến đợt khác. Nhưng không ngoại lệ đều đi theo hướng Điêu Nguyên chỉ dẫn. Cục diện này làm Điêu Nguyên đắc ý, thắng lợi trong mắt Hoa Thương Truật càng không ngừng lập loè.

Vệ Kỳ nắm chặt tay Vệ Quản Quản, ngăn cản nàng xúc động.

Bốn người tụ lại nhau, đều gắt gao mím chặt môi. Thanh âm nghị luận truyền từ bốn phía không ngừng đánh sâu vào sự chờ đợi trong lòng họ.

"Sẽ không, Mộ Ca lợi hại như vậy, sẽ không dễ chết đâu." Vệ Quản Quản lắc đầu, nghẹn ngào nói.

Vệ Kỳ mím chặt môi thành một đường, hắn không trả lời Vệ Quản Quản.

Thủy Linh cũng trầm mặc. Phục Thiên Long không muốn tin tưởng, nhưng lại không thể không nói: "Đó là cự giao tử cảnh..."

"Ta không tin! Nhất định là họ Điêu kia nói dối!" Vệ Quản Quản bác bỏ.

Phục Thiên Long im lặng. Hắn cũng hy vọng tất cả đều là Điêu Nguyên nói dối, càng hy vọng Mộ Khinh Ca lập tức xuất hiện.

"Xuyên Bách huynh, ta hiểu nỗi đau mất đi ái đồ của ngươi. Nhưng tất cả đều là bọn chúng gieo gió gặt bão. Ai cũng không biết đáy Nguyệt hồ có cự giao, càng không nghĩ tới tình huống nguy hiểm như thế mà bọn chúng không nhìn thấu thế cục, chấp nhất ở lại. Ngươi xem chẳng phải ta cũng tổn thất một đồ đệ sao?" Hoa Thương Truật chậm rãi đứng lên. Đứng ở bậc thang cao cao, nói Lâu Xuyên Bách.

Lâu Xuyên Bách cười lạnh quay đầu nhìn, thần sắc trong mắt suy sụp. Ông nói: "Đúng vậy, Hoa viện trưởng cũng mất một ái đồ. Nhưng ta lại không thấy viện trưởng đại nhân biểu lộ ra nửa phần thương tâm."

Ánh mắt Hoa Thương Truật xẹt qua lệ khí, vẻ mặt bi thống: "Chu Linh là ái đồ ta. Nó giờ không còn, ta sao không thương tâm chứ. Chẳng qua không biểu hiện ra ngoài thôi."

Lâu Xuyên Bách nhìn lão, cười lạnh. Ánh mắt ông chậm rãi di động đến chỗ Điêu Nguyên: "Điêu Nguyên, sự thật thế nào, ta sẽ điều tra rõ ràng. Nếu để ta biết là ngươi vu tội, Lâu Xuyên Bách ta thề tại đây. Tất cả người tham dự vào chuyện này, ta sẽ không bỏ qua từng kẻ nào! Ta sẽ phát Huyền Thưởng Lệnh, tán hết đan dược cao cấp, triệu tập vô số cao thủ báo thù cho ái đồ của ta!"

Ánh mắt Điêu Nguyên lạnh lùng, cùng ánh mắt Lâu Xuyên Bách giao phong giữa không trung. Phảng phất tạc ra khói lửa.

Hoa Thương Truật thấy một màn như vậy, nghe lời nói quyết tuyệt của Lâu Xuyên Bách. Sắc mặt không khỏi trầm xuống, cảnh cáo nói: "Lâu Xuyên Bách, đừng quên thân phận của ngươi. Ngươi là đan sư Dược tháp, mà Điêu Nguyên là đệ tử Dược tháp!"

Lâu Xuyên Bách hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Hoa Thương Truật, châm biếm: "Thì sao? Kẻ nào hại đồ nhi của ta, cho dù là thiên vương lão tử, ta cũng bắt hắn đền mạng!"

Con mắt Hoa Thương Truật híp lại nguy hiểm, giữa khe hở lập loè sát khí lạnh lẽo.

Trên quảng trường, lâm vào im lặng.

Đệ tử Dược tháp ở đây đầu tiên là bị tin tức nhóm người Mai Tử Trọng chết làm khiếp sợ, rồi lại khinh thường quyết đoán tự đại dẫn đến cái chết kia. Hiện tại Lâu Xuyên Bách nói đến đây khiến lồng ngực bọn họ kích động. Không khỏi nghĩ nếu có một ngày mình cũng xảy ra nguy hiểm, sư phụ mình hoặc trưởng bối sẽ nghĩa vô phản cố tin tưởng mình không? Báo thù thay mình?

Nghĩ lại Chu Linh thân là đệ tử Hoa viện trưởng, bây giờ đã táng thân vào bụng giao. Vậy mà không thấy lão có biểu tình gì nhiều, giống như tất cả đều là do Chu Linh tự tìm vậy.

Đối lập rõ ràng như thế, làm cho quần chúng vây xem vốn tin tưởng, lại lần nữa dao động...

'Một người thanh nhã xuất trần, trích tiên như Mai sư huynh sẽ là kẻ tự phụ cuồng vọng, cố chấp không rõ thế cục như lời Điêu sư huynh nói sao?'

"Ồ! Hôm nay là ngày gì, náo nhiệt thế!"

Đang lúc những người ở đây đang lựa chọn nên tin ai, thì đột nhiên từ nơi xa bay tới một thanh âm trêu tức.

"Ai!" Ánh mắt Hoa Thương Truật lạnh lùng, quát lạnh với người vừa mở miệng nói chuyện.

Ngay khi giọng lão vừa dứt, từ nơi xa bay tới năm thân ảnh như tiên nhân hạ xuống, đứng trên quảng trường.

"Là Mai sư huynh!"

"Thật là nhóm Mai sư huynh kìa!"

"A! Còn có Mộ sư đệ! Thật tốt quá Mộ sư đệ không sao!"

"Mộ sư đệ vẫn tuấn mỹ vô song như vậy!"

"Thương sư tỷ cũng không có việc gì!"

"Còn Triệu sư huynh, Chu sư tỷ cũng chưa chết, đều trở lại rồi."

"Ách... Đừng nói là bọn họ chết không nhắm mắt, quỷ hồn quay về đấy chứ!" Một thanh âm không hài hoà vang lên.

"Đi chết đi!"

Lúc này có người phản ứng lại, nghi hoặc nói: "Ơ? Nếu nhóm Mai sư huynh đã bình yên vô sự trở lại, vậy những lời Điêu sư huynh nói..."

Lập tức có người dùng ánh mắt khả nghi dời tới trên người Điêu Nguyên.

Lúc này Điêu Nguyên nhìn thấy người không tổn hao gì, ánh mắt lạnh xuống muốn kết băng. Mà người khác bao gồm Tống Ngọc, nhìn thấy năm người Mai Tử Trọng giống như nhìn thấy quỷ. Sắc mặt đại biến, té ngã lộn nhào thối lui.

Năm người vừa xuất hiện, nhóm đại sư đan đạo trên bậc thang cũng đều sôi nổi đứng dậy. Tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, nhỏ giọng nghị luận.

Hoa Thương Truật sau khi nhìn thấy năm người, sát khí hiện lên trong mắt. Càng hung hăng trừng Điêu Nguyên.

"Ta biết Mộ Ca không chết mà!" Vệ Quản Quản kích động lắc tay ca ca mình.

Vệ Kỳ cũng kích động gật đầu.

Thủy Linh và Phục Thiên Long bốn mắt nhìn nhau, hơi hơi mỉm cười. Thấy được sự thả lỏng trong mắt đối phương.

"Đồ nhi!" Từ khiếp sợ phản ứng lại, Lâu Xuyên Bách duỗi tay chạy tới chỗ họ.

Vừa mới trải qua chuyển biến ái đồ sinh rồi chết, chết rồi sinh, tra tấn Lâu Xuyên Bách lập tức già đi mười tuổi.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Mai Tử Trọng, Mộ Khinh Ca, Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô trăm miệng một lời hướng Lâu Xuyên Bách hô.

Chu Linh lặng lẽ lui một bước, nhường hình ảnh thầy trò đoàn tụ cho bọn họ. Ánh mắt vội vàng đảo qua Hoa Thương Truật đứng ở tối cao, trong mắt nàng chảy qua một tia cảm xúc phức tạp.

  Nàng chưa bao giờ cảm thụ qua tình thầy trò ấm áp như vậy ở trên người Hoa Thương Truật.

Mỗi ngày nàng nghĩ đến nhiều nhất là ghen ghét và tính kế tự bảo vệ mình. Rồi làm sao để có thể mau chóng đề cao thuật luyện đan, có thêm nhiều bảo đảm.

Tình thầy trò... A, tuy nàng cũng có sư phụ, cũng không biết đó là gì.

"Tốt tốt tốt... Các con không sao là tốt rồi! Tốt rồi!" Lâu Xuyên Bách quan sát kỹ lưỡng bốn đồ đệ. Mỗi một người ông đều xem đến tỉ mỉ, sợ bỏ lỡ một nét.

Mai Tử Trọng nắm lấy đôi tay run rẩy của Lâu Xuyên Bách, thanh âm nhẹ như gió mây: "Sư phụ, chúng con đều khoẻ mạnh. Trở về muộn hại người lo lắng, là chúng con không đúng."

Lâu Xuyên Bách lắc đầu, trong mắt ực nước: "Trở về là tốt rồi. Nhìn thấy các con bình an trở về, ta an tâm."

"Sư phụ, chúng con phúc lớn mạng lớn, dễ xảy ra chuyện vậy sao?" Triệu Nam Tinh nở nụ cười ôn nhuận.

Lâu Xuyên Bách cảm khái gật đầu. Bốn người trước mắt là niềm vui lớn nhất của ông.

"Hay là nói, có người kêu chúng con đã chết?" Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng. Nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK