Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đó. Rồi tìm chỗ trọ xa hơn xem." Mộ Khinh Ca đề nghị nói.
Thương Tử Tô gật gật đầu.
Hai người sóng vai nhau đi, không đi xa, tìm một quán ăn gần đó.
Nhìn thấy hai người tiến vào, tiểu nhị chuẩn bị đón khách lập tức khổ não, nhìn về phía chưởng quầy.
Chưởng quầy cửa hàng đương nhiên hiểu tiểu nhị khó xử. Hắn đi tới khách khí nói với hai người Mộ Khinh Ca: "Hai vị là muốn..."
"Chúng ta chỉ ăn bữa cơm, ba người kia hẳn không quay lại nhanh vậy đâu." Mộ Khinh Ca gọn gàng dứt khoát nói.
Nàng đã nói vậy, chủ quán dù muốn đuổi khách cũng không tiện mở miệng. Thở dài, chưởng quầy đành phải phân phó tiểu nhị: "Dẫn hai vị khách nhân lên nhã gian trên lầu."
"Vâng, chưởng quầy." Được chưởng quầy chỉ thị, tiểu nhị khôi phục lại bình thường, dẫn Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô lên nhã gian lầu hai.
Mộ Khinh Ca đặt thỏi vàng lên bàn, ngắt lời hắn.
Tiểu nhị ngơ ngác nhìn chằm chằm thỏi vàng, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Chọn đại bốn năm món là được." Mộ Khinh Ca lên tiếng.
Tiểu nhị cười trừ nói: "Bốn năm món không nhiều tiền như vậy."
Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Không phải tiền thanh toán đồ ăn, là cho ngươi."
"Cho ta?" Tiểu nhị không rõ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta chỉ muốn hỏi mấy vấn đề."
Tiểu nhị hơi do dự. Cuối cùng vẫn không thắng nổi dụ hoặc của vàng, cắn răng nói: "Khách quan muốn hỏi cái gì, nếu ta biết tất sẽ không giấu diếm."
Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Vấn đề của ta rất đơn giản. Vừa rồi ngươi đã thấy chúng ta tranh chấp với đệ tử Luyện Đúc Tháp?
"Ngươi có biết ba người kia?" Mộ Khinh Ca cười càng sâu.
Nhưng tiểu nhị lại chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
"Ba người kia là ai, vì sao các ngươi ai cũng sợ hãi?" Mộ Khinh Ca hỏi ra vấn đề cuối cùng của nàng.
Chỉ cần tiểu nhị trả lời hết, là có thể thuận lợi lấy vàng đi.
Tiểu nhị nuốt nước miếng, mới nhỏ giọng nói: "Ba người kia đều là đệ tử Luyện Đúc Tháp. Hai người trong đó chỉ là râu ria, nhưng người cầm đầu là đệ tử tâm đắc của một vị trưởng lão trong Luyện Đúc Tháp. Nghe nói trưởng lão kia rất bênh vực người mình. Tính cách lại rất quái dị, ngày thường chỉ để ý luyện khí và đồ đệ bảo bối của hắn. Không chịu được đồ đệ hắn bị chút ủy khuất." Nói một hồi, tiểu nhị như được mở máy hát, ghé sát vào nói: "Các ngài không biết, lần trước Đinh Mão cũng coi trọng một vị tiểu thư của gia tộc nhỏ trong thành. Một hai phải đoạt về làm nha đầu ấm giường. Tiểu thư người ta cũng là người cứng rắn, liều chết không theo. Trong lúc giãy giụa, không cẩn thận dùng cây trâm trên đầu cào xước bàn tay Đinh Mão."
Nét mặt tiểu nhị tái nhợt vô cùng. Nhớ đến hình ảnh trong hồi ức, thanh âm phát run: "Lúc đó hai vị không thấy được đâu, trong viện đều là thi thể, máu chảy thành sông. Khắp con phố đều ngửi được mùi máu tươi. Đáng sợ nhất là, hắn còn chặt đầu gia chủ treo trước cửa. Cảnh cáo những người khác, đừng có ai trêu chọc đến đồ đệ hắn."
Nói xong hết, hai chân tiểu nhị đã nhũn ra, không đứng thẳng nổi.
"Bọn chúng vậy mà ác độc như thế!" Thương Tử Tô hơi chau mày. Hơi thở quanh người lạnh đi.
Mộ Khinh Ca dễ dàng nhìn ra sự tức giận dưới tầng băng mỏng trong mắt nàng.
Tiểu nhị lau mồ hôi lạnh đầy đầu. Lấy lại bình tĩnh, nói với hai người Mộ Khinh Ca: "Ta thấy hai vị cũng là người từ nơi khác tới, cơm nước xong thì nhanh chóng rời đi đi. Nếu không, chờ tên Đinh Mão quay lại, chỉ sợ sẽ phiền toái." Nói xong, hắn nhanh chóng cầm lấy thỏi vàng, lui ra ngoài.
Động tác này làm cho đôi mắt tức giận của Thương Tử Tô tiêu tan. Nàng hơi hơi mỉm cười, băng sơn hoà tan động lòng, khiến người say mê: "Đã bị doạ thành như vậy, còn không quên lấy vàng đi."
Mộ Khinh Ca khẽ cười: "Nhân tính mà thôi."
Thu liễm nụ cười nhạt nhẽo, giữa mi tâm Thương Tử Tô có chút ngưng trọng: "Nếu đúng như lời tiểu nhị nói, vậy chúng ta phải tránh khỏi mũi nhọn."
Mộ Khinh Ca không để ý lắm: "Chúng ta không gây chuyện, nhưng chuyện lại tìm tới. Vậy thì không trốn."
Thấy ý hắn đã quyết, Thương Tử Tô không nói thêm gì nữa.
Đôi thầy trò tàn nhẫn, cũng đích xác khiến nàng tức giận.
Hơn nữa, theo nàng thấy, cùng lắm thì báo tên Dược Tháp ra. Dược Tháp và Luyện Đúc Tháp cùng nổi danh, nói thế nào cũng phải cho Dược Tháp vài phần mặt mũi. Nhưng nàng không biết, Mộ Khinh Ca căn bản không muốn bại lộ thân phận Dược Tháp.
Thế lực Nhung quốc không giống với các nước khác, hơi phức tạp.
Trong Nhung quốc, ngoại trừ Luyện Đúc Tháp, còn có Vạn Thú Tông có thể thuần phục linh thú. Thiên Thông sư có thể thao túng một số linh thú tiến hành chiến đấu.
Nàng thân là người Dược Tháp, bỗng nhiên xuất hiện ở Nhung quốc. Nếu bị hai đại thế lực này biết được, hoài nghi ý đồ nàng đến. Chẳng phải tự nhiên thêm phiền?
...
Đồ ăn nhanh chóng mang lên. Chỉ chốc lát, năm món ăn một tô canh đã bày đầy bàn.
Thật ra hai người không phải dạ dày vương. Sau khi ăn xong, thức ăn trên bàn còn giống như chưa động đũa qua.
Tiểu nhị và chưởng quầy cơ hồ khom lưng sát đất, cung tiễn họ rời đi.
Sau đó hai người đi dạo một hồi, mới tìm được một khách điếm trên con phố khác ở trọ.
Hai gian phòng liền kề, tiện chiếu ứng lẫn nhau.
Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi trên giường, yên lặng tính toán khoảng cách từ Việt thành đến Luyện Đúc Tháp.
Cách giữa Việt thành và Luyện Đúc Tháp còn có một Viêm lâm. Phải nói là, Luyện Đúc Tháp ở ngay trong Viêm lâm. Viêm lâm thật ra không thể hoàn toàn gọi là rừng. Bởi vì một mặt nó dựa gần Thánh Nguyên đế quốc, có cây cối rừng rậm. Mà một mặt thuộc về Nhung quốc, cát sỏi màu đỏ rải đầy, hòn đá chồng chất thiên kỳ bách quái.
Cho nên một nửa Viêm lâm là rừng cây, nửa còn lại là rừng đá. Hoặc có thể gọi là sa mạc.
Đinh Mão bị thương, trừ hao thời gian trị liệu vết thương, rồi trở về Luyện Đúc Tháp tìm vị sư phụ chuyên bao che khuyết điểm. Một đến một đi, phỏng chừng tìm tới cửa cũng phải chờ đến hừng đông hôm sau.
'Ít nhất có thể cho Thương Tử Tô ngủ an ổn một giấc.' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.
Sau khi xuất phát từ tổng viện Dược Tháp, Mộ Khinh Ca đã dùng phương thức đặc biệt thông tri Mặc Dương. Nghỉ ngơi hai ngày, nàng sẽ mang Thương Tử Tô hội hợp với Mặc Dương, để bọn họ ở U Hải chờ nàng. Nàng sẽ một mình đi đầm lầy Vô Tận, tìm nơi Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm rơi xuống.
Tư Mạch nói cho nàng, Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đang ở trong đầm lầy Vô Tận. Điểm này, nàng chưa bao giờ hoài nghi.
Từ khi nào đã bắt đầu tín nhiệm Tư Mạch như thế? Mỗi lần Mộ Khinh Ca nghĩ đến vấn đề này, đều sẽ đau đầu nhíu mày.
Tư Mạch muốn nàng suy nghĩ, nàng lại làm đà điểu. Cũng để Cô Nhai truyền lời, mình không có tâm tư kia. Nhưng nam nhân cường thế đó sẽ thật sự lui sao?
Nghĩ đến đây, Mộ Khinh Ca bỗng nhiên cảm thấy hơi bực bội.
Tâm phiền ý loạn, Mộ Khinh Ca mất ngủ.
Nàng đi đến bên cửa sổ, đẩy ra. Tựa như muốn dùng gió lạnh khiến nàng thanh tỉnh chút.
Chỉ là khi nàng đẩy cửa sổ, lại bất ngờ nhìn thấy có mấy bóng đen đang men theo chân tường, chậm rãi tiếp cận.
Đôi mắt thấu triệt hơi trầm, Mộ Khinh Ca giấu mình dưới bóng đêm. Bất động thanh sắc nhìn mấy bóng đen kia...
"Nói nhỏ thôi, đừng kinh động đến ai!"
"Sư huynh, yên tâm đi. Đã hỏi qua, sẽ không có ai lại đây."
"Ngươi xác định bọn chúng ở đây?"
"Không sai được!"
"Rất tốt! Ta nhất định phải khiến tên tiểu tử kia nếm thử lợi hại! Còn có tiểu mỹ nhân băng lãnh..." Vài tiếng cười bỉ ổi truyền ra.
Bọn chúng nói rất khẽ, nhưng Mộ Khinh Ca không tốn sức đã nghe hết nội dung vào tai.