"Ài, đáng tiếc! Nếu ngươi là nam tử, vậy đúng là ứng cử không tồi!" Thanh âm kia tiếc hận.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, không nhịn được nói: "Nam tử thì thế nào, nữ tử thì thế nào? Người trong thiên hạ luôn thích xem nhẹ nữ tử, lại không biết nữ tử cũng có thể đạp gió cưỡi mây. Uổng cho ngươi sống bao nhiêu năm tháng, cư nhiên có thể nói ra lời lẽ bảo thủ như vậy."
Mộ Khinh Ca bất chấp tất cả. Nếu đối phương luôn gây khó dễ nàng, không cho chút cơ hội nào, vậy nàng cố kỵ cái gì? Trong lòng muốn nói gì, muốn mắng gì cứ xả hết ra.
"Tiểu gia hỏa tức giận?" Chỉ là khi nàng phát hỏa, thanh âm kia trái lại không bị chọc giận.
"Tức giận?" Mộ Khinh Ca cười lạnh châm chọc: "Có lẽ nên dùng phẫn nộ để miêu tả, sẽ càng đúng hơn."
"Ngươi không phải người tầm thường. Nếu là nữ tử khác giống ngươi, chỉ hơi có tâm cơ đều sẽ phát huy sở trường của nữ tử, đau khổ cầu xin ta, dỗ ta vui vẻ để được như nguyện. Ngươi thì khen ngược, khinh thường mắng ta một hồi." Thanh âm kia lại trêu chọc.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Nếu ngươi thích thể loại kia, ta cũng chỉ có thể xin lỗi."
"Tiểu gia hỏa, ngươi không cần phẫn nộ. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có biết chủ nhân Mộ tộc sẽ gặp phải cái gì không? Ta tiếc ngươi là nữ tử, không phải vì khinh thường nữ nhân, mà vì gánh nặng Mộ tộc thật sự quá nặng. Một nữ tử như ngươi sẽ rất khó gánh vác. Hơn nữa một khi vác lấy gánh nặng này, cho dù ngươi muốn bỏ xuống giữa chừng, cũng không thể rồi. Nếu ngươi đã nghĩ kỹ, vậy ta có thể cho ngươi thử một lần." Thanh âm già nua chậm rãi nói.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu: "Nói thật, hiện tại Mộ tộc đối với ta chỉ là khái niệm mơ hồ. Ta không biết cứ tiếp tục đi sẽ gặp phải cái gì, nhưng ta có thể chắc chắn, nếu con đường do ta lựa chọn, dù gian nan thế nào ta đều sẽ không từ bỏ. Cho dù là Thần Ma chặn đường, ta cũng sẽ gi3t thần đồ ma!"
"Tốt! Cốt khí vượt xa nam tử bình thường. Cũng được, ta để ngươi thử một lần, có thể lấy được Thần Sách cuốn Trung hay không đều phải dựa vào ngươi." Thanh âm kia rốt cuộc thỏa hiệp.
Mộ Khinh Ca nghe vậy vui vẻ.
"Tiểu gia hỏa, nhìn thấy ngọn lửa bao quanh ngươi không? Đây gọi là Tâm Hỏa, chuyên khảo nghiệm lòng người. Thần Sách cuốn Trung chủ yếu tu luyện thần thức, cho nên muốn có được Thần Sách cuốn Trung, ngươi phải thông qua khảo nghiệm Tâm Hỏa thiêu đốt. Ta nhắc nhở ngươi một câu, Tâm Hỏa không phải lửa thường, không thiêu thân người, chỉ thiêu lòng người. Nếu ngươi không ngăn được, kết quả cuối cùng sẽ là tẩu hỏa nhập ma, thần hồn tiêu tán! Ngươi phải cân nhắc kỹ càng, có muốn thử hay không?" Thanh âm kia nói.
Mộ Khinh Ca rũ mắt, ánh nhìn đảo qua ngọn lửa bao vây, cười kiên nghị: "Không cần cân nhắc, đến đây đi."
"Được, nếu đây là ngươi lựa chọn, ta thành toàn ngươi."
Thanh âm dứt lời, Mộ Khinh Ca lập tức cảm thấy hoàn cảnh xung quanh thay đổi, tựa như mình bị lạc vào không gian khác. Tâm Hỏa màu lam nhạt vẫn đang cháy, ánh sáng kim sắc phừng ra từ ngọn lửa.
Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ nhìn chung quanh.
Lúc này, thanh âm từ trên trời giáng xuống, nói: "Từ giờ trở đi, ngươi phải đối mặt với tâm ma của mình, khảo nghiệm thất tình lục dục. Nếu ngươi có thể khắc chế từng cái, vậy sẽ có được Thần Sách cuốn Trung."
Thanh âm dần tiêu tán trong không trung.
Trước mặt Mộ Khinh Ca xuất hiện thêm mấy "bản thân". "Bản thân" đang mang theo đủ loại biểu cảm vây quanh nàng...
Tiếng khóc, tiếng cười, hoảng sợ, phẫn nộ, ưu sầu, nhớ nhung, bi thương đều tràn ra, cảm nhiễm đến linh thức nàng. Cảm xúc nàng chợt giống như con thuyền nhỏ long đong giữa biển thất tình.
Giờ khắc này Mộ Khinh Ca phải lặp lại sự dày vò khó hình dung, bị thất tình chà đạp. Khi thì vui sướng như điên, khi thì không hiểu sao bi thương, thỉnh thoảng phẫn nộ muốn gi3t hết tất cả người trong thiên hạ. Đôi lúc lại nhớ nhung như thác đổ ào ạt, không thể ức chế.
Trong động băng, ngũ quan Mộ Khinh Ca trở nên vặn vẹo khó coi. Ngọn lửa Tâm Hỏa bao quanh nàng nóng rực.
Cách nàng không xa là sương khói xoay quanh, hóa thành bóng người nửa trong suốt.
Người này dáng vẻ oai hùng đĩnh bạt, mi tâm ẩn chứa khí chất thiết huyết.
"Tâm Hỏa không dễ chịu như vậy. Da thịt đau làm sao so được với nội tâm dày vò?" Bóng người nhìn khuôn mặt dữ tợn của Mộ Khinh Ca, chậm rãi mở miệng. Là chủ nhân thanh âm già nua.
Nhưng thanh âm già nua lại trái ngược với ngoại hình hắn.
Mộ Khinh Ca không cảm nhận được hắn xuất hiện.
Giờ phút này nàng đang khoanh chân ngồi tại chỗ, đắm chìm tâm thần. Thất tình bao quanh nàng, liên tục quấy nhiễu, muốn công phá tâm phòng ngự của nàng, kéo nàng hoàn toàn vào vực sâu.
"Lòng yên tĩnh tất không dao động." Mộ Khinh Ca thầm mặc niệm, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Dưới ngọn lửa đốt cháy, không thể tránh thất tình, chỉ có thể khám phá. Khám phá thất tình, không bị cảm nhiễm mới có thể thành công.
Sắc mặt Mộ Khinh Ca dần hòa hoãn, thanh âm thất tình chỉ như gió thoảng qua tai, không để lại nửa điểm dấu vết. Hỉ nộ ái ố trên đời mỗi người, chỉ cần là người đều sẽ bị thất tình khống chế.
Năng lực khống chế của Mộ Khinh Ca rất mạnh. Kiếp trước làm quân nhân, cần chính là khống chế cảm xúc cá nhân, sẽ không để cảm xúc cá nhân vào công việc.
Đời này nàng lần lượt rèn luyện, đề cao thực lực tu vi, cũng rèn luyện trí não.
Dần dần Mộ Khinh Ca bị vây trong ngọn lửa, thần sắc khôi phục bình tĩnh, mi tâm cư nhiên thanh thản an bình.
Bóng người nửa trong suốt kinh ngạc nói: "Nhanh vậy đã thông qua cửa ải thất tình? Tiểu gia hỏa, ngươi đúng là khiến ta lau mắt mà nhìn! Vậy cửa lục dục, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Không bị quấy nhiễu bởi thất tình, không bị thất tình gây khó khăn. Mộ Khinh Ca mở mắt, bảy "bản thân" vây quanh mình đã không còn.
Nhưng, vẫn chưa kết thúc.
Thất tình thối lui, lục dục tới.
"Người có lục dục. Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Ám chỉ người có thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, h4m muốn. Định nghĩa này sẽ phải khảo nghiệm thế nào?" Mộ Khinh Ca thấp giọng lẩm bẩm.
"Ca nhi..."
"Tiểu Ca nhi..."
"Khinh Ca..."
"Tiểu tước gia..."
"Thiếu chủ..."
"Lão đại..."
"Mau tới đây..."
Từng tiếng nói quen thuộc vang bên tai Mộ Khinh Ca. Nàng ngước mắt nhìn, vậy mà lại thấy được chốn đào nguyên thế ngoại.
Thiên địa này như thể giúp nàng thả lỏng, khiến đáy lòng nàng dâng lên nhớ nhung vô hạn.
Hơn nữa ở đó, còn có người trong lòng quan trọng nhất.
"Gia gia, cô cô, A Mạch, Khương Ly, Nguyên Nguyên..." Và năm trăm Long Nha Vệ, tất cả những người nàng quan tâm đều xuất hiện ở đó.
Nơi đó rất đẹp, đẹp đến không thể nào hình dung, chỉ muốn đi vào, nguyện không bao giờ ra.
Hơn nữa mùi hương thanh mát nhàn nhạt thoảng qua khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Đây là thật hay giả?" Mộ Khinh Ca nhẹ giọng tự hỏi.
Đột nhiên nàng phát hiện mình đã đứng lên từ bao giờ, xuất hiện trong thiên địa, trên tay còn cầm vò rượu ngon.
Nhẹ nhàng ngửi mùi rượu, đều có khiến người ta say ba phần.
"Rượu ngon!" Mộ Khinh Ca không nhịn được nói.
Nàng nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng an bình khiến tâm tình nàng thoải mái.
"Tiểu Ca nhi, lại đây."
Đột nhiên, thanh âm Tư Mạch truyền đến khiến lưng nàng cứng đờ, xoay người nhìn hắn. Gần trong gang tấc, gương mặt tuấn mỹ khuynh thành mà nàng trao tình cảm chân thành cả đời, mỉm cười ấm áp khiến người nhớ nhung.
"A Mạch?" Mọ Khinh Ca không thể tin gọi một tiếng.
Tư Mạch duỗi tay với nàng: "Tới đây."
Thanh âm như có ma lực, khiến nàng không tự chủ đi qua, đặt tay lên lòng bàn tay vươn ra của hắn.
Nóng!
Xúc cảm chân thật khiến Mộ Khinh Ca càng thêm mê hoặc.
Nàng như quên mất mình đang làm gì, trong đầu luôn có thanh âm nói cho nàng biết, trước mắt đều là thật. Mỗi khi nàng muốn nhớ lại nguyên nhân vì sao xuất hiện ở đây, lại giống như cảm thấy mình vốn dĩ nên ở đây.
"Tiểu Ca nhi, nàng nhớ ta không?" Tư Mạch vươn ngón tay thon dài xẹt qua má nàng, gợi cằm nâng mặt nàng lên.
Nàng nhìn hắn, mặt mũi rõ ràng như thế, chân thật đến mức không thể phản bác.
"Nhớ." Nàng trung thực với lòng mình, trả lời.
Tư Mạch nở nụ cười rực rỡ, ôm nàng vào lòng. Ngữ khí vô cùng ôn nhu: "Ta cũng nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ. Chúng ta vĩnh viễn đừng tách ra được không?"
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Có thể vĩnh viễn ở bên Tư Mạch, không phải là động lực lớn nhất để nàng tiến lên phía trước sao?
Giờ phút này nàng dường như được ý nguyện, cảm giác nước chảy thành sông khiến nàng không muốn từ chối.
"Tiểu Ca nhi..." Đôi mắt hổ phách ánh lên thần thái động lòng. Hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người.
Trong động băng, bóng người nửa trong suốt nhìn chăm chú vào biểu tình thoải mái thản nhiên của Mộ Khinh Ca, không khỏi nhíu mày. Hắn lẩm bẩm: "Tiểu gia hỏa, ngươi sẽ không bị nhốt trong lục dục đấy chứ? Ngươi phải biết rằng, lục dục chính là dục v0ng bản thân ngươi, trong lòng ngươi muốn có gì, thì sẽ càng bị thứ đó vây khốn. Nếu ngươi không nhìn ra, chỉ sợ cả đời sẽ sa vào đó."
Hắn nói xong, khẽ thở dài.
Đôi mắt dâng lên nỗi buồn, tựa như nhớ về chuyện xưa. Hắn nỉ non: "Nói thì nhẹ nhàng, nhưng thất tình lục dục dễ bị phá vậy sao? Mộ Tầm a Mộ Tầm, chính ngươi không phải đã từng hãm sâu đấy thôi? Nếu có thể sớm tỉnh ngộ, cũng không đến mức bỏ lỡ cơ hội đồng sinh cộng tử cùng tộc nhân, cô độc vạn năm thủ tại chỗ này."
Một tia bi thống chưa từng phai nhạt trong mắt hắn.
Không ai biết rằng hắn mang trái tim chuộc tội thủ ở đây, chỉ vì chờ đợi một tia hy vọng cho Mộ tộc.