Nhật Mộ thảo nguyên rốt cuộc an tĩnh.
Trong bãi cỏ, con thỏ cứng đơ rốt cuộc cử động, miệng nó phun tiếng người: "Hô, nguy hiểm thật. Thiếu chút bị nha đầu kia kéo ch3t!"
Hống chuyển mắt nhìn hướng đồi núi, cuối cùng quay ngoắt đầu rẽ về Thương Lan sơn mạch.
Nó phát hiện trong đó có bảo bối làm gia tốc chữa khỏi thương thế. Chờ nó khôi phục toàn bộ, nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi lời nguyền Mộ Khinh Ca!
Con mắt vàng xẹt qua lệ quang, nhanh chóng tăng tốc.
Không ít người chạy tới nơi phát sinh vì ánh sáng và tiếng vang lớn. Nhưng bọn họ chỉ có thể nghe kể từ miệng người khác.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, cái tên Mộ Khinh Ca và Long Nha dần truyền khắp toàn bộ lều trại trong Nhật Mộ thảo nguyên.
Mộ Khinh Ca bị mang đi, Doanh Trạch cũng đi rồi.
Nhưng chuyện vẫn chưa giải quyết xong, Doanh Trạch lại cho ra câu trả lời ba phải.
Tang gia là nguyên nhân gây chuyện, hiện tại đang lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.
Tang Tuyết Vũ bò dậy từ dưới đất, trực tiếp đi hỏi Ngân Trần: "Người đó có bị sao không? Ta muốn đi thăm."
Ngân Trần không biết nàng là ai, chỉ nhìn thoáng qua: "Chủ nhân nhà ta không bị sao, cần tĩnh dưỡng, cô nương không cần lo lắng."
Tang Dực Trần cũng đi tới cùng với Tang Tuyết Vũ: "Chúng ta muốn đi thăm, ngươi có biết chúng ta là..."
"Dực Trần." Tang Tuyết Vũ đánh gãy lời Tang Dực Trần, nói với hắn: "Chúng ta vẫn nên chờ Mộ công tử khôi phục tốt, rồi đi cảm tạ."
Ánh mắt Tang Dực Trần giãy giụa, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hành động hai người khác thường, dừng vào mắt Tang Chỉ Lan, khiến nàng ta nghi hoặc.
Tam trưởng lão đi tới, nói với Ngân Trần: "Đa tạ Mộ công tử ra tay tương trợ. Hiện giờ Mộ công tử có thương tích trong người, Tang gia không tiện quấy rầy, ngày khác tới cửa bái phỏng tự mình đáp tạ."
"Tới hay không đều không sao cả, chủ nhân sẽ không để ý." Ngân Trần nhàn nhạt nói.
Lời này, khiến Tam trưởng lão xấu hổ không thôi.
Ngân Trần lười quan tâm nhiều, ngân quang chợt lóe biến mất trước mắt mọi người.
Hắn vừa đi, Mặc Dương cũng mang Long Nha Vệ rời đi.
Chỉ chốc lát nhóm người đi theo cũng vội vàng quay trở về doanh địa Long Nha trên đồi núi, đi thăm thương thế Mộ Khinh Ca.
Bọn họ đi rồi, đám đông cũng giải tán.
Tam trưởng lão thở dài: "Chúng ta tìm chỗ hạ trại đi."
...
Nhóm Ngân Trần trở về doanh địa, thấy Bạch Li canh giữ ngoài lều trại.
"Khinh Ca sao rồi?" Ngân Trần hỏi.
Bạch Li chậm rãi lắc đầu: "Không trở ngại, đang điều tức khôi phục." Ngân Trần và Nguyên Nguyên lập tức hiểu ý nàng. Cũng hiểu vì sao Bạch Li thủ ở đây.
"Bạch Li cô nương, có thể để chúng ta vào hầu hạ thiếu chủ không?" Huyễn Nhã đứng ra nói.
Bạch Li chậm rãi lắc đầu: "Chủ nhân đang điều tức, cấm bất kỳ kẻ nào quấy rầy, cố ý phân phó ta thủ ở đây."
"Tỷ tỷ, chúng ta đừng vi phạm mệnh lệnh thiếu chủ." Tuyết Gia đi tới kéo nàng ra chỗ khác. Tuy nàng cũng lo lắng cho Mộ Khinh Ca, nhưng sẽ không vi phạm mệnh lệnh.
Hơn nữa Bạch Li đã nói Mộ Khinh Ca không sao, nàng tin Bạch Li sẽ không lấy tính mạng Mộ Khinh Ca ra nói giỡn.
"Tên vương bát đản kia cư nhiên đánh lão đại thành ra vậy, ta phải đi đốt hắn!" Nguyên Nguyên căm hận.
"Nguyên Nguyên, không được đi." Ngân Trần ngăn cản hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp chất đầy tức giận, Nguyên Nguyên quật cường nhìn Ngân Trần, mà Ngân Trần cũng nhìn hắn. Hai người giằng co hồi lâu, Nguyên Nguyên mới đột nhiên ngồi xổm xuống cho mình cái tát, khóc lóc: "Đã nói phải bảo vệ lão đại, thế mà lại trơ mắt nhìn ngài bị thương, cái gì cũng không làm được! Ta hận chính mình!"
"Tiểu sư thúc!" Kinh Hải khiếp sợ nhìn hắn.
Ngân Trần cũng lắp bắp kinh hãi.
Hắn đi tới ngăn cản Nguyên Nguyên tự ngược: "Nguyên Nguyên, đây là tỷ thí, chúng ta không nhúng tay vào được. Bằng không ngươi cho rằng Mặc Dương dẫn người đi xem diễn sao? Khinh Ca không sao, ngươi không cần tự trách."
Nguyên Nguyên ngẩng mặt đầy nước mắt, nhìn Mặc Dương đứng yên lặng ngoài lều trại.
Người nam nhân, đều giấu tất cả cảm xúc vào đáy lòng.
Bạch Li bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì.
Ngân Trần trấn an Nguyên Nguyên, lại nhìn Ấu Hà và Hoa Nguyệt. Hai nàng lau sạch nước mắt, lầu bầu nói: "Chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn Tiểu tước gia thích."
Hai người rời đi cùng nhau.
Ngân Trần đi tới chỗ Mặc Dương, nói: "Khinh Ca bế quan nhiều ngày, doanh địa chắc chắn sẽ bị không ít người nhìn trộm, ngươi không thể tuột xích."
Mặc Dương ngước mắt nhìn hắn, gật đầu.
Hắn xoay người rời đi, lại tới gần Huyễn Khuê, nói: "Tiểu tước gia sai ta dạy ngươi cách sử dụng súng, ngươi đi cùng ta."
Dưới sự an bài của Ngân Trần, doanh địa Long Nha đều khôi phục bình tĩnh.
Rất nhanh, mọi người nghênh đón đêm đầu tiên tại Nhật Mộ thảo nguyên.
Trời cao bao phủ, ánh sao lấp lánh. Không trung nơi đây dường như thấp hơn, sao trời càng sáng ngời, phảng phất duỗi tay là có thể bắt lấy.
Trên thảo nguyên, ánh lửa lập lòe bên lều trại. Doanh địa trên đồi núi cũng bập bùng ánh lửa.
Tang Tuyết Vũ đứng dưới đồi núi doanh địa Long Nha, ngửa đầu nhìn ngọn đèn dầu trên gò cao.
Chỉ chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến, thanh âm quen thuộc vang lên: "Thì ra ngươi ở đây."
Tang Tuyết Vũ thu liễm cảm xúc, xoay người nhìn Tang Chỉ Lan: "Ngươi tới làm gì?"
"Thế nào, ngươi có thể tới mà ta không thể tới?" Tang Chỉ Lan nói mỉa.
Tang Tuyết Vũ mím môi, không có tâm trạng đấu võ mồm, định rời đi.
"Đứng lại." Tang Chỉ Lan lên tiếng gọi Tang Tuyết Vũ.
Tang Tuyết Vũ dừng lại, quay đầu hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Tang Chỉ Lan đi tới, đánh giá trên dưới nàng một chút, chợt hỏi: "Ngươi có phải thích Mộ công tử kia không, mới đêm khuya lo lắng chạy tới đây?"
"Ngươi nói bậy gì thế!" Thần sắc Tang Tuyết Vũ biến đổi, quát mắng.
Tang Chỉ Lan đắc ý dào dạt, cứ như phát hiện ra chuyện bí mật gì: "Ta nói bậy? Tang Tuyết Vũ ngươi thế mà nổi giận? Ngươi vậy mà cũng biết tức giận? Xem ra bị ta chọc thủng tâm sự, cho nên mới thẹn quá hóa giận đi? Nếu ngươi không thích hắn, thì sao lại giúp hắn che giấu? Không thích hắn, thì sao khi hắn xuất hiện, ánh mắt đều dính lên hắn? Không thích hắn, thì sao ngươi lại đến đây?"
Tang Tuyết Vũ trầm mặt. Nàng nhìn chằm chằm Tang Chỉ Lan, không hề giận dữ ra tay hay biện giải như đối phương dự kiến.
"Tùy ngươi nói sao thì nói." Tang Tuyết Vũ ném xuống câu này, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng, Tang Chỉ Lan hừ lạnh: "Tang Tuyết Vũ ngươi thế mà cũng có ngày khó khăn vì tình? Hừ!"
Tang Tuyết Vũ quay trở về trận doanh Tang gia, lúc vào lều trại của mình, phát hiện Tang Dực Trần cũng ở trong.
"Ngươi tới đây làm gì?" Tang Tuyết Vũ hỏi Tang Dực Trần.
Tang Dực Trần đứng lên, nói: "Khi nào chúng ta đi gặp người đó chứng thực? Ta cảm giác người đó chắc chắn là người chúng ta nghĩ đến."
"Dực Trần!" Tang Tuyết Vũ ngăn hắn xúc động: "Trước đó ta vẫn luôn gạt ngươi là vì không mong ngươi xúc động. Tuy giữa chúng ta có quan hệ huyết thống, nhưng mười chín năm qua đi, chúng ta không biết người đó làm thế nào từng bước đi đến được đây. Người đó càng không biết chúng ta tồn tại, chúng ta sẽ gặp người đó hỏi rõ, nhưng ta cũng hy vọng ngươi biết kiềm chế mình, đừng khơi khơi chuyện này ra ngoài, bao gồm trưởng lão đều không được."
"Vì sao?" Tang Dực Trần không hiểu.
Tang Tuyết Vũ cắn môi: "Ít nhất, chúng ta phải rõ trong lòng người đó nghĩ gì về chúng ta! Về Tang gia, về nương. Ít nhất, phải đợi nương biết tin tức này, rồi để nương quyết định có nên nói cho gia tộc hay không."
Tang Dực Trần gật đầu, cái hiểu cái không: "Ta hiểu, Tang gia bây giờ nát bét, nếu bọn họ biết người đó là tỷ tỷ của chúng ta, nhất định sẽ trói buộc giống như ngươi, gánh vác Tang gia." Hôm nay hắn đã thấy năng lực Mộ Khinh Ca, thấy nhóm người hội tụ xung quanh nàng, trong lòng vô cùng bội phục.
Tang Tuyết Vũ gật đầu: "Không phải chúng ta không suy nghĩ cho Tang gia. Hai người chúng ta được Tang gia nuôi lớn, tận lực vì Tang gia là nên làm. Nhưng tỷ tỷ không chịu bất kỳ ân huệ nào từ Tang gia, chúng ta không thể đẩy người vào tình cảnh lưỡng nan."
"Yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện này ra." Tang Dực Trần bảo đảm.
Tang Tuyết Vũ lại nói: "Nương từng nói, lúc người rời đi có để lại huyễn khí cho tỷ tỷ. Hiện giờ nàng lấy thân nam tử gặp người, tất có dụng ý, chúng ta đừng nên vạch trần."
"Được." Tang Dực Trần lại gật đầu.
"Khi nào chúng ta đi gặp tỷ tỷ?" Tang Dực Trần nôn nóng hỏi.
Tang Tuyết Vũ cũng nôn nóng không kém, nhưng biết một hai ngày chắc chắn không thể gặp được Mộ Khinh Ca. Chỉ có thể an ủi đệ đệ: "Nhanh thôi, đợi thêm hai ngày nữa."
...
Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ Lôi Trì, thân thể đã hoàn toàn khôi phục.
Chỉ là huyễn khí của nàng vẫn chưa sửa chữa xong, cho nên nàng không thể ngụy trang thành nam nhi.
Cất kỹ khuyên tai tím, Mộ Khinh Ca ra khỏi không gian, đứng trong chủ trướng. Nàng truyền âm cho Bạch Li, bảo rằng mình không sao, rồi bảo nàng ấy đi nghỉ ngơi.
Người bên ngoài lều trại rời đi, Mộ Khinh Ca mới nằm trên giường trầm tư.
Hôm nay đụng phải người Tang gia mà không phải là một mình Tang Tuyết Vũ. Năm đó huyễn khí của Tang Lam Nhược có bị người khác thấy qua không? Có thể thông qua nhận ra huyễn phí mà suy đoán thân phận nàng không?
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.
Suy tư một hồi, Mộ Khinh Ca thu liễm cảm xúc, ngồi dậy khoanh chân tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong hoảng hốt, nàng lại tiến vào không gian có chứa Thần Sách quyển thượng, những bóng người màu vàng nhỏ lại bắt đầu tu luyện trước mặt nàng, mà thân thể nàng lại không tự chủ tu luyện theo đó.
Chỉ là lúc này, nàng thể hội càng sâu sắc hơn, dù đúng sai vẫn thế.
Mộ Khinh Ca chìm trong ảo cảnh, thời gian tựa như dài hơn, thân thể có vẻ vẫn chưa tự bạo.
Nhưng khi nàng cho rằng mình rốt cuộc không bị tự bạo, cơ thể nàng lại bành trướng.
Ngay sau đó, cảm giác nổ tung quen thuộc, đánh thức nàng từ ảo cảnh.
Hô hấp nàng hơi loạn, giữa trán rỉ mồ hôi mỏng. Đột nhiên nàng giật mình, ánh mắt trở nên sắc bén, linh lực màu bạc chém ra bổ về góc nào đó trong lều.
Linh lực màu bạc lặng yên bị nuốt hết, Mộ Khinh Ca cả kinh.
Chợt cơ thể bị một cỗ lực lượng giữ chặt.
Không kịp phòng ngừng, nàng ngã vào lồng ng.ự.c dày rộng rắn chắc. Mộ Khinh Ca khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người nọ, thất thanh hô: "Sao lại là chàng?"