Bầu trời trong xanh thoáng đãng.
Dưới màn trướng trong lều, Tư Mạch chống đầu, đôi mắt hổ phách tràn ngập nhu tình lẳng lặng ngắm nhìn nữ tử ngủ say.
Tấm chăn chỉ che đến ngang ng.ự.c, đầu vai và cần cổ nàng đều lộ ra ngoài.
Làn da trắng nõn, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo cùng với độ cong nhẹ nhàng đang hô hấp phập phồng dưới chăn.
Nhìn, rồi nhìn, ánh mắt Tư Mạch càng ám.
Hắn cúi người, hôn lên cổ nàng.
Cổ bị ngứa, khiến Mộ Khinh Ca mở mắt ra.
Đôi mắt vẫn luôn thanh thấu, chỉ là có thêm mấy phần mờ mịt. Hình ảnh kiều diễm đêm qua dần hiện rõ trong đầu nàng, khiến gò má nàng nhiễm màu đỏ ửng.
Đặc biệt là, nam nhân nào đó còn đang tác quái trên người nàng!
"Trời sáng rồi kìa!" Mộ Khinh Ca chống tay lên bờ ng.ự.c không mảnh vải che thân của Tư Mạch, muốn đẩy hắn ra.
Tư Mạch hàm hồ đáp trở về: "Không vội."
Nói xong, lại ngậm môi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca đỏ bừng mặt. Động tác của nam nhân làm nàng cảm nhận ra thân thể hắn biến hóa.
"Chàng... Ngô..." Lời Mộ Khinh Ca bị Tư Mạch bạo ngược nuốt về. Dường như hắn bị mồi lửa Mộ Khinh Ca kích phát thú tính.
Hắn điên cuồng, giống như hồng thủy được thả ra, tùy ý xâm lược.
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc hắn.
Tiếng ngâm mê người, mới vừa ngừng lại không lâu, lại lần nữa xướng lên...
Tù tù --!
Sắc trời sáng hẳn, tiếng kèn truyền khắp Nhật Mộ thảo nguyên.
Mặc Dương tới ngoài chủ trướng. Hắn chần chờ không tới gần, chỉ đứng cách một khoảng hô vào bên trong: "Tiểu tước gia, đại vây săn sắp bắt đầu."
Trong trướng vẫn đang tiếp tục.
Nghe thấy tiếng Mặc Dương, Mộ Khinh Ca cố gắng chống vai Tư Mạch. Đôi mắt trong veo hung hăng trừng hắn, lặng lẽ cảnh cáo. Nàng cố gắng điều chỉnh hô hấp sao cho bình thường, mới đáp lời Mặc Dương: "Đã biết."
"Thanh âm Tiểu tước gia hình như không khác ngày thường."
Phát hiện này, khiến Mặc Dương bỗng thở phào.
Nhưng khi Mộ Khinh Ca vừa nói xong, Tư Mạch lại chơi xấu dùng chút lực, khiến nàng không nhịn được yêu kiều hô to một tiếng.
Thanh âm truyền ra ngoài trướng, khiến Mặc Dương vừa định rời đi sống lưng cứng đờ.
Đôi tay rũ bên cạnh, chậm rãi nắm thành đấm. Mặc Dương im lặng một hồi, mới căng thẳng rời khỏi chủ trướng, sợ lại đứng thêm chốc nữa sẽ khiến mình hỏng mất.
"Chàng điên à!" Mộ Khinh Ca hung tợn nhìn chằm chằm Tư Mạch.
Tư Mạch hồn nhiên không sợ: "Nếu nàng còn muốn tham gia đại vây săn, thì phải phối hợp cho tốt." Nói xong, hắn kéo cao tấm chăn che đậy hai người họ.
Long Nha Vệ đứng trong sân thao luyện chỉ chờ xuất phát, nhưng Mộ Khinh Ca vẫn chưa xuất hiện.
Năm trăm Long Nha Vệ quy củ đứng, không nói một câu, cũng không bàn tán về chuyện Mộ Khinh Ca đến trễ.
Mặc Dương đứng trước đội ngũ, mím chặt môi chờ đợi.
Tù tù!
Tù tù!
Tiếng kèn bắt đầu đại vây săn lại thổi lên, thi đấu sắp tới rồi.
Bạch Li có chút vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi đoán xem, Khinh Ca có thể dậy nổi không?" Mộ Khinh Ca sẽ không đến trễ, bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, cộng thêm nam nhân đó ở đây, có thể đoán ngay phát sinh chuyện gì.
Ngân Trần quét đôi mắt huyết về phía nàng, rồi lại thong thả quét về, không trả lời.
Tù tù!
Kèn càng ngày càng gấp.
Nhóm Long Nha Vệ đều không tự chủ đưa mắt hướng về chủ trướng vẫn luôn yên lặng.
Tuyết Gia và Huyễn Nhã đứng cùng nhau. Các nàng đều nhìn vào chủ trướng, thần sắc hai người đều có chút quái dị, Tuyết Gia càng thêm tiều tụy.
Cuối cùng dưới ánh mắt tập thể, màn trướng được xốc lên, Mộ Khinh Ca một thân nhung trang đi ra.
Nàng chắp tay ra sau...
Ít nhất từ góc độ người khác nhìn vào, là cái dạng này.
Nhưng thực tế tay nàng chắp ra sau là đang xoa hông mình. Trong lòng liên tục chửi bới: "Đáng ch3t! Người nam nhân này nghẹn lâu lắm sao? Quả thực như chó hoang xổng chuồng! Đáng tiếc cho thân thể ta."
Nếu không phải nàng có lực khôi phục kinh người, đã sớm không đứng dậy nổi!
Sắc mặt Mộ Khinh Ca lạnh buốt, không hề có sắc thái kiều mị qua mưa xuân.
Biểu tình này khiến Bạch Li sửng sốt chớp chớp mắt, nói thầm: "Chẳng lẽ ta đoán sai? Ngài ấy vì tu luyện mới chậm trễ thời gian?"
Mộ Khinh Ca đứng trên bục cao, ánh mắt sắc bén đảo qua Long Nha Vệ đang chờ xuất phát.
Lúc ánh mắt nàng đảo qua, mọi người đều quỳ một gối xuống, đồng thanh hô lên: "Tiểu tước gia!"
"Ừm." Mộ Khinh Ca lên tiếng. Dư quang khóe mắt đảo qua "con thỏ" hôn mê ngoài lều trại. Con ngươi chợt lóe, móc ra Tử Mẫu hoàn mà Tư Mạch từng đưa cho nàng.
Hiện giờ nàng đang đeo Mẫu hoàn, mà Tử hoàn...
Nàng nở nụ cười lạnh, thừa dịp Hống còn đang ngủ say, ném Tử hoàn qua. Tử hoàn vô thanh vô tức tròng lên cổ Hống, không có kinh động đến nó.
Sau đó nàng sửa sang tay áo mình, mới bước xuống bục cao.
Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt Long Nha Vệ, cạnh Mặc Dương.
Mặc Dương nhìn đôi mắt trong suốt ấy, mang theo suy nghĩ khó tả.
Cảm nhận tầm mắt hắn, Mộ Khinh Ca quay ra hỏi: "Sao vậy?"
Mặc Dương nhanh chóng thu liễm tầm mắt, chậm rãi lắc đầu.
Tù tù!
Tiếng kèn lại thổi lên, Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn lên không trung. Đàn chim bay qua từ Thương Lan sơn mạch.
"Xem ra, chúng ta bị chậm chút. Nhưng không sợ, chúng ta có phi cơ tư nhân." Mộ Khinh Ca nhướng mi, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
...
Vạn dặm cỏ xanh trên Nhật Mộ thảo nguyên, đồi núi uốn lượn nối liền với Thương Lan sơn mạch.
Tiếng kèn thổi lên từng đợt, xua đuổi đàn thú trong Thương Lan sơn mạch, dốc toàn bộ sức mạnh hướng tới đại thảo nguyên vô ngần.
Xa xa, bụi mù tung bay che khuất mặt trời, bóng ma rậm rạp nhanh chóng từ dãy núi Thương Lan tiếp cận Nhật Mộ thảo nguyên.
Ở đầu bên kia, nhóm Lưu Khách hăng hái và chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn mươi mấy vạn Lưu Khách tụ tập là cảnh tượng rất hoành tráng. Nhưng đối diện là vạn thú lao nhanh chừng đại quân trăm vạn Thú tộc lại càng hoành tráng đồ sộ hơn.
"Đại vây săn sắp bắt đầu rồi, sao lại không thấy đội Long Nha?" Dưới lá cờ viết Huyền Nguyệt, một tráng hán lưng hùm vai gấu cao ngạo hỏi.
Hắn là thống lĩnh đội ngũ Lưu Khách Huyền Nguyệt, cực kỳ chướng mắt với đội ngũ Thiên cấp Long Nha tự dưng xuất hiện.
Trái phải hắn là thống lĩnh Bách Luyện và Cự Linh.
Ba thủ lĩnh của ba đội Thiên cấp lâu đời, thế mà lại đứng cạnh nhau.
Thống lĩnh Bách Luyện cười nhạo: "Đoán chừng là bị tràng cảnh lớn làm cho dọa ngu đi."
"Cũng có khả năng là tối qua hưng phấn quá, sáng nay không dậy nổi." Thống linh Cự Linh cũng chế nhạo.
Tiếng trống đêm qua đích xác khiến người ta chấn động, nhưng không đồng nghĩa sau đó bọn hắn sẽ chấp nhận đội hắc mã Long Nha cùng chia sẻ lợi ích với bọn hắn.
Mọi người cười vang.
Thống lĩnh Huyền Nguyệt cười khẩy: "Mỗi lần mở màn đại vây săn đều là quyết đấu Thú tộc, xem ai chém gi3t Thú tộc nhiều hơn. Nếu Long Nha thật sự bỏ lỡ, vậy đúng là đáng tiếc!"
"Ai nói không phải?" Thống lĩnh Cự Linh đảo mắt qua người gia tộc đứng trên đồi núi phía sau đại quân Lưu Khách. Đôi mắt xẹt qua ghen ghét: "Sợ là cũng sẽ khiến các gia tộc đến vì Long Nha đều phải thất vọng."
"Long Nha cư nhiên đắc tội Doanh gia, ta thấy bọn chúng chẳng kiêu ngạo được lâu đâu." Thống lĩnh Bách Luyện vui sướng khi người gặp họa.
"Hừ, chỉ là một đám gia hỏa không biết chui từ đâu ra, cư nhiên vọng tượng ngồi cùng bàn ăn với chúng ta." Thống lĩnh Cự Linh khinh thường nói.
Thống lĩnh Huyền Nguyệt cười: "Đại vây săn lần này còn không phải là để bọn chúng mở mang kiến thức chênh lệch với chúng ta sao?"
"Vừa vặn, chúng ta có thể nhìn xem, bọn chúng rốt cuộc có bản lĩnh gì mà trở thành đội ngũ Thiên cấp chỉ trong nửa năm." Thống lĩnh Bách Luyện cười lạnh.
Các gia tộc đến đây đều đứng tụ lại trên đồi núi.
Đây là góc nhìn tốt nhất có thể thu hết chiến trường vào tầm mắt.
Doanh Trạch đứng trong đó, Cơ Nghiêu Họa đứng cạnh hắn. Người sau rướn cổ, quét một vòng đám Lưu Khách dưới đồi, hỏi Doanh Trạch: "Sao lại không thấy Long Nha gì đó nhể? Mấy ngày nay, ta rất hiếu kỳ muốn thấy ngay bọn họ nha! Đặc biệt là Mộ Khinh Ca đã giao thủ với ngươi."
Doanh Trạch trầm mặc không nói, gương mặt lạnh nhạt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Một bên khác, Hàn Thải Thải cũng đang chờ đợi.
Hàn gia tới đây đương nhiên là tìm mối quan hệ hợp tác. Trước đấy Hàn Thải Thải có nghe tên Long Nha, lập tức đoán được Mộ Khinh Ca giở trò quỷ.
Mà lấy giao tình giữa hai người, Hàn gia muốn hợp tác với Long Nha cực kỳ dễ dàng.
Nhưng sau khi tới Nhật Mộ thảo nguyên, tâm tư hắn căn bản không đặt lên hợp tác, mà bức thiết muốn nhìn thấy Mộ Khinh Ca.
Bên cạnh hắn, là Hàn Y Nhân và Nguyễn Thanh Liên.
Hai nữ tử xinh đẹp đứng chung một chỗ âm thầm nói chuyện, nhưng tầm mắt Nguyễn Thanh Liên trước giờ vẫn không rời khỏi Hàn Thải Thải, cho dù hắn chẳng liếc nàng ta lấy một cái.
"Nhị ca, ca nhìn gì vậy?" Hàn Y Nhân đột nhiên mở miệng hỏi.
Hàn Thải Thải chỉ nhàn nhạt nói: "Không có gì."
...
Trên đồi núi, Tưởng Thiên Hạo và Thịnh Dục Ly đứng cùng nhau.
Bọn họ đại diện cho Tưởng gia và Thịnh gia, mục đích tới đây đều giống nhau, tìm kiếm đối tượng hợp tác Lưu Khách. Mà sự chú ý đầu tiên của họ đều giống nhau, Long Nha.
"Nghe nói, nữ nhân kia rời khỏi Thịnh gia?" Tưởng Thiên Hạo chợt chủ động bắt chuyện Thịnh Dục Ly.
Thịnh Dục Ly cảnh giác quay mặt qua, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Tưởng Thiên Hạo nhàn nhạt quét mắt liếc hắn: "Không cần khẩn trương, ta đã nói xóa bỏ toàn bộ ân oán giữa nàng ta và Tưởng gia, thì chính là xóa bỏ toàn bộ. Tưởng Thiên Hạo ta trước giờ chưa từng đổi ý."
Tưởng Thiên Hạo bảo đảm, khiến tâm trạng Thịnh Dục Ly thả lỏng xuống. Tần Diệc Dao cuối cùng vẫn đi rồi, nhưng hắn còn chưa từ bỏ được!
Hắn biết, Tần Diệc Dao đã từng yêu một người, bây giờ cần thời gian quên đi.
Cho nên vô luận bao lâu, hắn đều sẽ luôn chờ.
Mà hắn lại không biết, Tần Diệc Dao mà hắn nhớ nhung bây giờ đang ở giữa đại quân hai mươi mấy vạn Lưu Khách.