Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong bóng đêm, mặt nước Khổ Hải nổi lên đá ngầm.
Hòn đảo lơ lửng độc lập trên mặt biển buông xuống nhiều dây thừng. Từng bóng người thoăn thoắt trượt xuống, trên vai đều khiêng bao tải dài mảnh có chứa đồ vật gì đó.
Xuống mặt biển, có người tiếp ứng.
Từng chiếc thuyền nhỏ an tĩnh thả neo.
Người trên thuyền nhỏ đón nhận những bao tải đó, cẩn thận sắp xếp sang một bên. Người được 'dỡ xuống' vật nặng tức thì trở lại đảo nhỏ. Chốc lát sau lại khiêng bao tải khác xuống.
Mỗi người cứ lặp lại như vậy bốn năm lần, thuyền nhỏ cũng đã chất đầy bao tải.
Bọn họ mới 'lưu luyến không rời' chèo thuyền đi, biến mất trong sương mù.
Khi đi ngang qua trạm gác, nhóm lính gác Hải yêu còn đang dựa vào đá ngầm ngủ say sưa.
Thuyền nhỏ lặng lẽ đi qua bọn chúng, không có kinh động ai.
Cảnh tượng như vậy đều đồng thời trình diễn ở năm hòn đảo khác do tộc Hải yêu chiếm cứ.
Khác nhau chỉ là, có hai nơi trong đó không cẩn thận như vậy, mà là cuồng phong bão táp làm xong xuôi, biến mất ở đảo nhỏ.
Khi bọn hắn rời đi hồi lâu, sắc trời dần sáng lên.
Cự thuyền an tĩnh trên mặt biển xanh lục.
Phía trước nó là đội quân Hải yêu rậm rạp.
Đại quân mười mấy vạn Hải yêu phân tán ra như hình quạt, nghiêm mật vây kín các phương hướng của cự thuyền.
Dưới chân bọn chúng là linh thú hải dương vô cùng lớn. Những linh thú đó không biết là trời sinh dịu ngoan, hay là bị tộc nhân Hải yêu dùng thủ đoạn đặc thù để thuần phục, cư nhiên ngoan ngoãn dị thường.
Chỉ là những 'con thuyền' này so sánh với cự thuyền đối diện, thì có chút đơn sơ.
Thật giống như một đám khất cái đứng trước mặt một vị quý công tử hào hoa, kêu gào không cho phép đi qua.
Trong đó có năm Hải yêu tương đối khí thế ngồi trên lưng linh thú hải dương. Một người trong đó là phụ thân của Tháp Li Tát, đại tộc trưởng Hải yêu.
"Đại ca, cháu gái Tháp Li Tát bị đám nhân loại này bắt đi lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Dù sao cháu gái chúng ta chính là đệ nhất mỹ nhân tộc Hải yêu đấy!" Nhị tộc trưởng bên cạnh Đại tộc trưởng có chút lo lắng nói.
Phía sau hắn là Phụ Khang.
Cẩn thận phân biệt sẽ có thể đoán ra một tia manh mối từ khuôn mặt xấu xí không khác nhau lắm của bọn chúng.
Nhị tộc trưởng nói, khiến sắc mặt Đại tộc trưởng càng thêm khó coi.
Tam tộc trưởng cũng lên tiếng: "Ta nghe Tiết Tang nói, nhân loại kia chỉ muốn đi qua hải vực, sẽ không thật sự tổn thương Tháp Li Tát." Nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn Tiết Tang đứng bên cạnh.
Tiết Tang vội cúi đầu nhẹ thưa: "Đúng vậy, phụ thân."
Thì ra Tiết Tang là nhi tử của Tam tộc trưởng.
Ngũ tộc trưởng hừ lạnh, giọng điệu thô bạo: "Mặc kệ vì sao, nhân loại trước giờ đều là địch nhân của chúng ta! Bất kể cháu gái Tháp Li Tát có ở trong tay bọn chúng hay không, đều không thể thả chúng đi qua. Ta không tin tộc Hải yêu ta nhiều dũng sĩ như vậy, còn không gϊếŧ được mấy tên nhân loại hèn hạ này sao?"
"Nhân loại hèn hạ trong miệng ngươi, chính là cao thủ đã thắng Côn." Tứ tộc trưởng lạnh lùng nói.
Hắn vừa dứt lời, mấy tộc trưởng khác đều không tự chủ nhìn về phía Côn đứng sau Đại tộc trưởng.
Côn vẫn im lặng trước sau như một, giống như đối tượng bị họ đàm luận không phải hắn.
Khí tức lạnh băng, ngạo khí nghiêm nghị kia ở trong tộc Hải yêu, khiến hắn phảng phất cao cao tại thượng, được kẻ khác nhìn lên. Lần thất bại này lại kéo hắn xuống khỏi thần đàn, khiến nội tâm đám thanh niên Hải yêu không phục đều thầm chế nhạo.
Phụ Khang quay đầu ra xem, khinh thường hừ lạnh.
Đại tộc trưởng liếc mắt nhìn Côn, mở miệng: "Côn, con giao thủ với nhân loại kia, thấy thực lực hắn thế nào?"
"Sâu không lường được." Lúc này Côn không im lặng nữa, mà đáp thật.
"Sâu không lường được?" Ngũ tộc trưởng cười nhạo: "Côn, có phải ngươi quá nâng cao đối thủ không? Hay là thua quá ngại, nên cố ý nói đối phương rất mạnh?"
Côn lạnh lùng nhìn hắn, cũng không bởi vì hắn là Ngũ tộc trưởng mà cung kính.
Nhưng mà hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi thu hồi tầm mắt.
"Nghĩa phụ." Côn đột nhiên nói: "Con cảm giác nhân loại kia không giống nói giỡn. Nếu chúng ta tiếp tục giằng co vây kín ở đây, hắn thật sự có khả năng sẽ xúc phạm tới Tháp Li Tát."
Đại tộc trưởng hơi nhíu mày.
Hiển nhiên lời Côn nói cũng là điều hắn lo lắng.
Hôm qua Côn thất bại mà về, chuyển cáo lại lời Mộ Khinh Ca. Hắn trong cơn giận dữ đã triệu tập tộc khác tạo thành binh đoàn vây khốn nhân loại trên cự thuyền, muốn bức bách nhân loại thỏa hiệp. Khiến nhân loại kiêu ngạo kia cảm thấy sợ hãi, tự động giao Tháp Li Tát ra.
Sau đó, bọn họ sẽ tính sổ kĩ càng!
Đương nhiên về nhân loại, một kẻ cũng không tha!
Nhưng không nghĩ tới, giằng co một đêm. Bọn họ canh giữ ở đây, cự thuyền lại cực kỳ bình tĩnh. Người kia căn bản không để ý cách làm của bọn họ, không hề hoảng hốt, cũng không ra hòa đàm.
'Đây là có chuyện gì?' Đại tộc trưởng không nghĩ ra, mày đã vặn thành chữ xuyên.
"Côn, ngươi muốn thỏa hiệp với nhân loại đó sao?" Phụ Khang cao ngạo nói.
Ánh mắt hắn nhìn Côn tràn ngập trào phúng.
Côn lại dường như không nghe thấy, căn bản không thèm để ý. Điều này khiến cho sắc mặt Phụ Khang trầm xuống, siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn về phía Côn.
Thấy lời nói của nhi tử bị Côn xem nhẹ. Nhị tộc trưởng cũng nhìn Côn, hỏi: "Côn, Phụ Khang nói, chính là lời ta muốn hỏi."
Nhị tộc trưởng tự mình mở miệng, Côn không thể im lặng. Mới nói: "Không có."
"Vậy ý ngươi là gì?" Thanh âm Nhị tộc trưởng bỗng đề cao.
Sắc mặt Phụ Khang đắc ý, hắn cảm nhận được phụ thân đang xả giận thay hắn.
"Đủ rồi." Đại tộc trưởng lên tiếng, ngăn cản màn cãi vã vô nghĩa.
Khí thế Nhị tộc trưởng lập tức giảm về.
"Làm trò trước mặt nhân loại, muốn nội chiến sao?" Đại tộc trưởng trầm giọng.
"Đại ca, chúng ta thủ ở đây một đêm. Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy?" Tứ tộc trưởng mở miệng hỏi.
Mấy vị tộc trưởng khác cũng quan tâm đến câu hỏi này.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, trực tiếp phái đại quân tấn công cự thuyền là được rồi, hà tất tiêu hao ở đây? Dù sao, bị bắt đi không phải nữ nhi bọn họ.
Tháp Li Tát là đệ nhất mỹ nhân tộc Hải yêu không sai. Nhưng thiên chức của nữ nhân là sinh con đẻ cái, dưỡng ra đời sau. Cho dù Tháp Li Tát chết, cũng không gây ảnh hưởng lớn đến toàn tộc. Tộc Hải yêu rất ít nữ, nhưng chỉ cần có nữ nhân, bọn họ sẽ không nên bị uy hϊếp như vậy.
Đặc thù duy nhất, chỉ bởi vì Tháp Li Tát là con gái một của Đại tộc trưởng.
"Đại ca, chúng ta trực tiếp đánh tới đi! Đoạt lại cháu gái Tháp Li Tát, rồi gϊếŧ đám nhân loại kia." Ngũ tộc trưởng nói, mắt bốc ánh sáng.
Hắn thỉnh thoảng nhìn cự thuyền, đầy tham lam.
Tựa hồ có chút nóng vội muốn cướp hết vật chất phong phú của nhân loại trên thuyền.
"Không được! Tháp Li Tát không thể bị gì." Đại tộc trưởng phản đối hắn đề nghị, kiên trì nói.
"Nhưng mà..." Tam tộc trưởng do dự mở miệng: "Giằng co một ngày, cũng là một nguy hiểm với Tháp Li Tát. Chúng ta không biết thời gian cháu nó bị nhốt lại sẽ gặp phải chuyện gì. Có lẽ hiện tại nó đang chờ chúng ta xông lên cứu."
Lời Tam tộc trưởng khiến nội tâm Đại tộc trưởng có một tia dao động.
Vây mà không chiến, là chiến thuật tâm lý trong binh pháp nhân loại.
Nhưng vì sao khi hắn sử dụng trên nhóm nhân loại này, lại đều không dùng được?
"Đại ca, đánh đi!"
"Đại ca, đừng đợi thêm nữa!"
"Đại ca, gϊếŧ những tên đó!"
"Đại ca, đụng đến nhân loại không có gì tốt!"
Nhị tộc trưởng, Tam tộc trưởng, Tứ tộc trưởng, Ngũ tộc trưởng đều thống nhất yêu cầu khai chiến.
Ở chỗ này tiêu hao một đêm, bọn họ đã cấp đủ mặt mũi cho Đại tộc trưởng.
Mấy người này thúc giục, khiến Côn hơi nhíu mày.
Hắn nhìn về phía cự thuyền an tĩnh, trong mắt có chút lo lắng. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy càng là an tĩnh, thì ấp ủ âm mưu càng lớn hơn.
Soạt!
Đại tộc trưởng đứng lên, bước lên một bước hô về phía cự thuyền: "Nhân loại! Sự kiên nhẫn của ta đã hết. Nếu ngươi còn không giao nữ nhi ta ra, vậy ta sẽ khai chiến, các ngươi không đối kháng nổi chúng ta."