Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ai biết? Nhưng mà ta nghe nói Đậu gia tuyển gia đinh chỉ là giả bộ, quản sự bọn họ cũng đang âm thầm đi lại trước cửa Lưu Khách thị tộc."
"Ba gia tộc đồng thời làm vậy, chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì?"
"Hắc, các thành trì lớn nhỏ trong Trung Cổ Giới ta đều do gia tộc quản lý. Đậu gia xưng bá ở Hải Tự Thành nhiều năm như vậy, ngồi vững vị trí đệ nhất gia tộc Hải Tự Thành, chỉ sợ Bạch gia và Lệ gia không nhìn được nữa nên muốn đấu một trận đi. Rốt cuộc ai có thể ngồi lên đệ nhất gia tộc, đến lúc đó phân chia ích lợi sẽ chiếm được phần nhiều nha!"
"Cũng phải. Hiện giờ một nửa cửa hàng ở Hải Tự Thành đều treo biển hiệu Đậu gia. Còn có những khu mỏ đó cũng do Đậu gia chiếm. Chắc là Bạch gia và Lệ gia đã sớm chướng mắt."
"Loạn thì loạn, dù sao cũng không ảnh hưởng đến chúng ta."
"Đúng đúng đúng! Quản đương gia nhà ai làm chủ, chúng ta vẫn là miệng lớn ăn thịt to chén rượu nhiều. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi xem Lưu Khách thị tộc có nhiệm vụ gì thích hợp không, chọn vòng chu kỳ dài rồi rời đi trước, chờ mọi việc kết thúc rồi trở về."
"Được, đợi tí lát cùng đi."
Nghị luận trong quán trà dần ngừng lại, Mộ Khinh Ca thưởng thức chén trà trong tay, nhiệt khí thổi lên khiến khuôn mặt nàng mơ hồ: "Lưu Khách thị tộc..."
Danh từ này khiến nàng hứng thú.
Những tiếng bàn tán đó, Tuyết Gia cũng nghe thấy. Họ nói về Đậu gia, khiến nàng không khỏi nhớ tới thiếu niên Kinh Hải kia.
Nếu đằng sau việc Đậu gia tuyển chọn gia đinh đúng như lời bàn tán của đám người đó, chắc là Kinh Hải phải thất vọng đi về.
Nàng không tiếc hận thay Kinh Hải, cũng không đồng tình. Chẳng qua là một người mới quen biết, nghe thấy chuyện có liên quan đến hắn nên khiến nàng chú ý vài phần thôi.
"Chuẩn bị một gian nhã thất cho bổn tiểu thư!" Đột nhiên một thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh vang lên trong quán trà.
Chủ nhân thanh âm hình như là người kiêu căng, giọng điệu khi nói đều cực kỳ không khách khí.
"Nha! Lệ tiểu thư. Ngài tới không khéo rồi, hiện tại nhã phòng đều kín. Không biết..."
Bang!
"Ối!"
Tiểu nhị còn chưa nói xong, đã bị tát vang dội đánh gãy, ăn đau kêu lên.
Một màn này khiến quán trà lập tức an tĩnh lại.
Mộ Khinh Ca hơi nâng mắt, rồi lại rũ xuống. Nàng dựa vào lưng ghế, tay nâng chén trà, không nhìn ra nàng suy nghĩ gì. Tuyết Gia cũng chỉ quay đầu nhìn về thoáng qua bóng dáng mơ hồ qua bình phong, rồi thu hồi tầm mắt
"Thấy không, đó chính là Lệ gia tiểu thư, Lệ Phù. Cao thủ Hôi cảnh tầng một. Nhìn nàng đi, người Lệ gia quen thói bá đạo, không biết còn tưởng Lệ gia bọn họ mới là đệ nhất gia tộc Hải Tự Thành."
"Tuổi còn nhỏ đã là Hôi cảnh tầng một, chúng ta vẫn quanh quẩn ở Tử cảnh, đúng là không so được!"
"Làm sao mà so được, họ là người gia tộc, tài nguyên tu luyện đều đưa đến tay, mà chúng ta thì sao? Chỉ có thể tự mình cố gắng, dựa vào cơ duyên."
"Ta nghe nói gia chủ Lệ gia chính là cao thủ Hôi cảnh tầng bốn, Đậu gia là Hôi cảnh tầng ba, khó trách Lệ gia có thể kiêu ngạo."
"Cũng không hẳn! Gia chủ Lệ gia chỉ là cao thủ đệ nhất Hải Tự Thành! Hải Tự Thành xa xôi, nếu tới thành trì lớn hơn, Hôi cảnh tầng ba tầng bốn đều vô cùng bình thường."
"Hắc hắc, lời không thể nói vậy. Có thể lên Hôi cảnh tầng hai, đã được gia tộc thu về, hoặc là đi làm Lưu Khách. Vừa có tài nguyên, vừa có kỳ ngộ, đương nhiên cường giả nhiều hơn. Nhưng mà đại đa số người vẫn ở Tử cảnh đỉnh, cao giai gì gì đó."
"Ngươi nói cũng phải."
Hai người nhỏ giọng thì thầm, thỉnh thoảng theo đó thở dài.
Mộ Khinh Ca nghe đến ánh mắt lập lòe.
Ít nhất dựa theo cuộc đối thoại này, nàng đã có hiểu biết nhất định về thế lực phân bố ở Hải Tự Thành, cũng đại khái phỏng đoán được trình độ thực lực phổ biến ở Trung Cổ Giới.
"Hai con chuột xấu xí trong góc kia, nói gì bổn tiểu thư đấy?" Đột nhiên một tiếng thô bạo truyền đến.
Ngay sau đó, Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia nghe thấy tiếng bàn bổ gãy.
Trong đó đương nhiên là tiếng kinh hô của hai người vừa nói chuyện ban nãy.
Ngoài bình phong có bóng người đong đưa.
Có không ít thanh âm bàn ghế vang lên, khách nhân ban đầu đều đứng dậy, chuẩn bị tránh họa.
"Lệ tiểu thư, chúng ta vẫn chưa nói gì cả." Có một người lúc nãy bàn tán lên tiếng giải thích.
Đúng là bọn họ chỉ nói một vài chuyện ai cũng biết, cũng không đặc biệt chửi bới vị Lệ tiểu thư trước mắt này.
Nhưng vị Lệ tiểu thư này ngang ngược kiêu ngạo, không thèm tin: "Hừ! Các ngươi lén lút nói chuyện, chắc chắn không phải cái gì dễ nghe! Bổn tiểu thư cho các ngươi cơ hội, lặp lại lời vừa nói. Nếu không, ta sẽ khiến các ngươi mất mạng ra khỏi Hải Tự Thành!"
Lời nói của nàng ta kiêu ngạo đến cực điểm, lại còn ngang ngược vô lý.
Người xem náo nhiệt đều cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, sợ gây họa đến người mình, bị vị đại tiểu thư nhìn chằm chằm.
"Lệ tiểu thư, chúng ta thật sự không nói gì cả, ngài cần gì phải bức bách như thế?" Một người khác nói.
Ai ngờ, câu nói này hoàn toàn chọc giận Lệ Phù.
Ánh mắt nàng ta hiện lên một tia âm lãnh, cười dữ dằn: "Được lắm! Ta bức bách đúng không? Bổn tiểu thư cho các ngươi biết thế nào là bức bách!"
Nói xong, bảo kiếm ra khỏi vỏ được nàng ta cầm trong tay, không quan tâm bổ xuống hai người.
Kiếm quang màu xám phát ra, hình thành đường cung sắc bén phóng tới.
Trong kiếm khí xen lẫn khí thế hung ác, khiến người ta không dám đối mặt chính diện mũi nhọn này.
Hai người cơ hồ theo bản năng chật vật lăn sang bên cạnh, tránh khỏi kiếm khí. Bọn họ tránh khỏi, nhưng kiếm khí mất đi mục tiêu, lại hướng tới bình phong ngăn hai người Mộ Khinh Ca.
Xoạt!
Bình phong bị chém thành hai nửa, vỡ vụn mở ra.
Bình phong bị hủy, Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia ngồi bên trong lại bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Bên bàn vuông, một đỏ một trắng thân ảnh tuyệt mỹ, ngồi an tĩnh. Đặc biệt là công tử hồng y, tuấn mỹ đến cực điểm. Chuyện phát sinh như thế, hắn không hề chấn kinh, cũng không tức giận. Vẫn lười biếng dựa lưng vào ghế, tay nâng chén trà, tựa hồ việc trước mắt còn không hấp dẫn bằng chén trà trong tay.
Người trong quán trà đều sửng sốt, người bị tập kích sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi.
Lệ tiểu thư hùng hùng hổ hổ dọa người cũng ngẩn ra, ánh mắt đầy quang mang kinh diễm khi nhìn Mộ Khinh Ca. Thậm chí bên cạnh Mộ Khinh Ca có Tuyết Gia tuyệt sắc tiên khí phiêu phiêu, cũng bị nàng ta tự động xem nhẹ.
Ở trong mắt nàng ta, giờ phút này chỉ còn lại một mình Mộ Khinh Ca.
Sự thong dong bình tĩnh ngồi thản nhiên trên ghế, phảng phất bên ngoài có trời sập đất nứt, cũng không đánh vỡ được.
"Công tử thật tuấn mỹ!" Khóe mắt lãnh lệ của Lệ tiểu thư bỗng dâng lên xuân sắc, ngũ quan dữ tợn lập tức trở nên nhu hòa. Ngay cả thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh cũng trở nên mềm mại.
Lời đánh giá trần trụi, khiến Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng mắt.
Đôi mắt thanh thấu bắn ra, đánh thẳng vào ngực Lệ Phù, khiến lòng nàng ta như nai con chạy loạn.
Lúc này, Mộ Khinh Ca đã thấy rõ dung mạo vị Lệ gia tiểu thư.
Ăn ngay nói thật, vị Lệ gia tiểu thư trông không quá khó coi. Chẳng qua khí thế quanh thân quá mức bá đạo sắc bén, tổn hại ngũ quan của nàng ta.
Khi Mộ Khinh Ca nhìn qua, Lệ Phù cũng thoáng trấn định lại.
Nàng phớt lờ hai kẻ đắc tội nàng, ngẩng cằm đi tới chỗ hai người Mộ Khinh Ca.
Đến gần, nàng ta rốt cuộc thấy được Tuyết Gia.
Tuyết Gia đẹp, hơn nữa vẻ đẹp của nàng có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng đạo lý ganh đua cùng phái trước giờ đều không bởi vì văn hóa khác nhau mà có khác biệt.
Sau khi Lệ Phù nhìn thấy Tuyết Gia, mắt không dâng lên kinh diễm, mà là chán ghét.
Đối với việc Tuyết Gia ngồi cạnh Mộ Khinh Ca, càng căm thù đến tận xương tủy!