Cách của Huyễn Nhã căn bản không thể thực hiện!
"Ta rất chờ mong sau này Khinh Ca ngài phải làm sao đây? Cưới thê? Hay là gả lang?" Bạch Li đùa giỡn.
Mộ Khinh Ca tối sầm mặt, đầy khí phách nói: "Đương nhiên là cưới lang!"
"Phụt!" Bạch Li cười ra tiếng, ánh mắt bội phục.
Bạch Li tiến đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, biểu tình ái muội: "Ngài và vị đại nhân kia có phải hay không đã... ừm hứm?"
Mộ Khinh Ca sâu xa nhìn nàng: "Ngươi là một con rắn, hóng hớt làm cái gì?"
Bạch Li mày liễu dựng ngược, giận dữ nói: "Rắn thì làm thao? Rắn thì không thể tò mò hóng chuyện à?"
Mộ Khinh Ca bật ngửa: "Ngươi đừng có nói cho ta, kiếp trước kiếp này của ngươi đều chưa từng yêu ai?" Thì ra không chỉ có mỗi Mạch đại gia là lão quang côn vạn năm nha!
Bạch Li mất tự nhiên, lẩm bẩm: "Ký ức của ta còn chưa khôi phục hoàn chỉnh, nào nhớ cái gì yêu không yêu. Nhưng ta cảm thấy, hẳn là ta chưa yêu ai." Nói xong, nàng lại tò mò hỏi: "Rốt cuộc yêu có vị gì vậy? Ăn ngon không?"
Mộ Khinh Ca cạn lời, cười nhếch mép: "Chỉ hiểu mà không diễn tả được bằng lời. Nếu ngươi thật sự tò mò thì đi mà tự yêu đương."
Ách!
"Cùng ai?" Bạch Li sửng sốt.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy Ngân Trần không tồi."
Bạch Li giật bắn mình, lập tức ghét bỏ: "Hồ ly thúi kia? Hay là thôi đi. Ngửi mùi lẳng lơ của hắn làm ta thấy khó chịu!"
"Hắn cũng ghét bỏ ngươi ăn uống tốt. Nhìn đi, các ngươi xứng đôi bao nhiêu." Mộ Khinh Ca nhịn cười trêu chọc.
"..." Bạch Li khẽ nhếch miệng nhỏ, thật sự không phân biệt ra Mộ Khinh Ca đang đùa hay thật.
Bạch Li chợt hất đầu vứt đề tài này đi: "Thành quả nửa tháng qua của ngài thế nào?"
Mộ Khinh Ca thở dài, chậm rãi lắc đầu: "Thần Khí không dễ chế, nửa tháng ta vẫn không thể đột phá."
"Ngài đừng nóng vội, nói không chừng ngày nào đó nước chảy thành sông." Bạch Li an ủi.
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Nàng hiểu đạo lý này, cho nên mới ra khỏi phòng luyện khí. Trước đó nàng muốn mau chóng thăng cấp trang bị cho Long Nha Vệ, lại muốn chế tạo áo giáp và binh khí xuất thần nên mới nóng vội.
Nghỉ ngơi một lát, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
"Luyện khí này, toàn là ngài tự mày mò lấy. Nói không chừng đi Phù Sa Thành học hỏi chỉ pháp luyện khí của Tang gia, sẽ có gợi ý." Bạch Li nói.
"Không tồi, nhưng khí pháp của Tang gia đâu có dễ dàng thấy được?" Mộ Khinh Ca suy tư.
Tang Tuyết Gia lấy đi Lân Giáp Địa Long thú, nói là muốn luyện chế áo giáp. Chờ nàng nhìn thấy thành phẩm, có lẽ sẽ nhìn ra được manh mối trong đó. Nhưng sợ rằng chỉ nhìn được một góc băng sơn thôi.
Tư Mạch cũng từng nói qua, luyện khí pháp của Tang gia là khí pháp cổ xưa truyền thừa, rất đáng tham khảo.
Cho nên nếu nàng muốn đột phá lần hai trên phương diện luyện khí, vậy phải đi Tang gia đầy rẫy thị phi một chuyến. Chỉ là tới Tang gia rồi, nàng làm gì mới có thể được xem khí pháp Tang gia?
Nếu công bố thân phận, nói cho Tang gia biết nàng mang huyết mạch Luyện khí sư, chắc chắn sẽ được xem dễ dàng.
Nhưng nàng không muốn làm vậy. Nàng không muốn có bất kì liên quan nào với Tang gia, càng không muốn đi cầu Tang gia, hoặc là nợ nhân tình Tang gia.
Tìm Tang Tuyết Vũ hoặc Tang Lam Nhược, bảo họ nói cho mình?
Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nàng không muốn liên lụy tới họ. Truyền thụ mật pháp gia tộc mà bị phát hiện, sẽ chịu xử phạt. Nàng cứu hay không cứu?"
Cho tới bây giờ, Mộ Khinh Ca đều không muốn dính dáng gì tới Tang Lam Nhược. Thậm chí Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần cũng không quan hệ sâu.
Cho dù bọn họ có cùng huyết thống!
"Thật sự không được, chúng ta đi trộm!" Bạch Li chuyển động con ngươi, đề nghị.
Trộm?
Mộ Khinh Ca liếc xéo nàng, nói: "Pháp luyện khí đều là truyền miệng, lời nói việc làm đều cẩn thận, sao có thể lưu lại bí tịch gì đó được?" Pháp luyện khí của Tang gia không phải bí mật, nhưng sẽ không dễ dàng lan truyền ra ngoài.
"Cái này không được, cái kia không được. Vậy phải làm sao?" Bạch Li cũng đau đầu nhíu mày.
"Tới Phù Sa Thành trước rồi nói sau." Mộ Khinh Ca quyết định.
Ngồi ở đây nghĩ ngợi cũng chẳng giải quyết được gì. Chỉ có tới Phù Sa Thành, đi một bước nhìn một bước.
...
Ngày tiếp theo, Mộ Khinh Ca ngồi lên xe linh thú tới Triều Hàn Thành.
Xa phu là được mướn tới.
Bạch Li, Huyễn Nhã, Tuyết Gia tức thì ngồi trong xe nàng.
Xa phu là người địa phương, thường xuyên lui tới giữa Lưu Hỏa Thành và Triều Hàn Thành, rất quen đường. Đây cũng là nguyên nhân Mộ Khinh Ca thuê người.
Đường núi rộng, xe linh thú chạy qua.
Xa phu huy roi dài liên tục quất vào người linh thú giục nó chạy nhanh.
Khuôn mặt xa phu đầy vẻ hâm mộ.
Đối tượng hâm mộ đương nhiên là Mộ Khinh Ca ở trong xe.
"Đúng là thiếu gia ăn chơi trong đại gia tộc! Ra cửa du ngoạn, bên cạnh còn mang theo ba đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, phong vận khác nhau!" Hắn chép miệng cảm thán.
Hắn chỉ là thường dân Lưu Hỏa Thành, không biết người nổi tiếng nhất đoạn thời gian gần đây trên Nhật Mộ thảo nguyên là ai.
Lúc thuê xe, Huyễn Nhã nói cho hắn, các nàng đi theo Thiếu chủ ra ngoài du ngoạn, hắn cứ thế tin.
Cảm thán một phen, xa phu lại không nhịn được phỏng đoán đáng khinh: "Không biết đoạn đường này, một nam ba nữ trong xe đang làm cái gì hắc hắc!"
Đang làm cái gì?
Ách...
Cách hắn cửa xe, Mộ Khinh Ca lười biếng nằm, người bóp vai đổi thành Tuyết Gia. Mà người châm hương pha trà đổi thành Huyễn Nhã.
Còn về Bạch Li, tức thì tự mình ăn điểm tâm.
Điểm tâm Huyễn Nhã và Tuyết Gia chuẩn bị dọc đường đi cơ hồ đều vào miệng nàng.
Ngân Trần gọi nàng là "xà tham ăn" quả không sai mà!
Cho xa phu đủ ngân lượng để hắn ngày đêm không nghỉ chạy đến Triều Hàn Thành.
Bởi vì đi suốt ngày đêm, chạng vạng ngày thứ tám từ lúc rời khỏi Lưu Hỏa Thành, xe linh thú rốt cuộc dừng trước cổng thành Triều Hàn. Xa phu rất quen thuộc Triều Hàn Thành, trực tiếp điều khiển xe linh thú tới một khách đi3m.
Bình ổn xe, xa phu mới nói với người trong xe: "Công tử, đã đến nơi."
Cửa xe mở ra, người bước đầu tiên là Huyễn Nhã. Nàng xuống xe đánh giá khách đi3m trang hoàng, mới gật đầu xoay người nói với Mộ Khinh Ca trong xe: "Thiếu chủ, chúng ta tới rồi."
Ngay sau đó, Mộ Khinh Ca bước xuống xe, theo sau là Tuyết Gia và Bạch Li.
Bốn người vừa xuất hiện, trong mắt xa phu lại đầy hâm mộ. Mà tiểu nhị khách đi3m ra nghênh đón cũng rất choáng váng khi thấy bộ dáng họ.
Chờ phục hồi lại tinh thần, trong đầu hắn hiện lên ý niệm hâm mộ không khác gì xa phu.
Đồng thời, hắn còn lẩm nhẩm: "Kỳ quái, số lần gặp mỹ nhân hai ngày nay còn nhiều hơn cả đời ta cộng lại."
Không ai để ý tới hắn lẩm bẩm.
Khôi phục cảm xúc, hắn lập tức ra đón đám người Mộ Khinh Ca.
Hoàn thành nhiệm vụ, xa phu điều xe đi. Bốn người lên bậc thang tiến vào cửa khách đi3m. Bởi vì đã chạng vạng, trong thành bớt đi sự náo nhiệt. Đại sảnh khách đi3m không có ai khác nên trông vắng vẻ.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại rất hài lòng.
Nếu bên trong ồn ào lộn xộn, nàng không cần nghĩ sẽ quay đầu đi thẳng luôn.
"Công tử, ngài muốn mấy gian phòng?" Tiểu nhị dẫn người đến quầy, ánh mắt ái muội, ngữ khí ám chỉ dò hỏi: "Phòng chúng ta hiệu quả cách âm rất tốt, giường đệm cũng rất lớn. Ngài cứ yên tâm đi."
Một đường đi đến, Mộ Khinh Ca đã ch3t lặng với sự hiểu lầm này.
Đối với "ý tốt" của tiểu nhị, nàng chỉ nhàn nhạt hỏi: "Có viện tử độc lập yên tĩnh không?"
Tiểu nhị sửng sốt, lập tức nở nụ cười bỡn cợt: "Hắc hắc, tâm tư của công tử, tiểu nhân hiểu hiểu. Trùng hợp, khách đi3m chúng ta đúng là có viện tử độc lập, chỉ là giá hơi đắt chút."
Hắn vừa dứt lời, Huyễn Nhã lấy một khối thỏi vàng ném lên quầy.
Thanh âm thỏi vàng va vào mặt quầy khiến tiểu nhị ngẩn ra, đôi mắt tỏa sáng. Hắn nhanh chóng cầm lấy thỏi vàng cắn cắn thử, yêu thích không buông tay. Khuôn mặt càng xán lạn hơn trước, khom lưng: "Đa tạ công tử, đa tạ cô nương. Tiểu nhân dẫn các vị qua?"
"Dẫn đường đi!" Huyễn Nhã nói.
"Dạ dạ!" Tiểu nhị mặt mày hớn hở dẫn đường.
Mộ Khinh Ca mang theo ba nữ đi theo hắn.
Đi vòng từ đại sảnh đến hậu viện, một thanh âm đột nhiên chen vào khiến Mộ Khinh Ca lảo đảo xém ngã.
"Mộ Khinh Ca! Tên phụ bạc nhà ngươi, lão nương rốt cuộc tìm được ngươi rồi!"
Tiếng nói sắc bén lập tức thu hút chú ý năm người.
Tiểu nhị dẫn đường phía trước nghe thấy thanh âm này, thân thể không nhịn được run rẩy. Hắn cực sợ chủ nhân thanh âm này.
Huyễn Nhã và Tuyết Gia, thậm chí Bạch Li đều rất tò mò nữ tử đầy bụng ai oán là ai, có quan hệ gì với Mộ Khinh Ca.
Trong đó, giật mình nhất là Mộ Khinh Ca!
Nàng quay đầu nhìn nữ tử quyến rũ dựng mi chống nạnh đứng trên thang lầu ở hậu viện, khiếp sợ đến nghẹn họng trân trối.
"Sao lại xuất hiện ở đây?"
Quan trọng nhất là, cuộc gặp mặt cư nhiên máu chóa như vậy?
Nói không phải do trời định, đúng là không ai tin!
Dáng người thon gầy quyến rũ, dung mạo dị vực yêu dã. Còn có màu tóc không giống người thường, ánh mắt quả thực như yêu tinh lạc vào nhân gian!
Nàng cư nhiên không mang theo khăn che mặt, hoàn toàn bày sự tuyệt mỹ của mình ra.
"Khương Ly! Ngươi..." Mộ Khinh Ca ngơ ngẩn gọi tên nàng.
Chỉ là chưa đợi nàng nói hết, Khương Ly chẳng hề nể nang cắt ngang: "Vừa rồi ta nhìn thấy có người tương tự với ngươi, đoán chắc là ngươi rồi. Vừa ra quả nhiên là ngươi! Tên hỗn đản nhà ngươi, đi lâu như vậy không hề có một chút tin tức, cư nhiên còn có mỹ nhân vây quanh! Trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không?"
Lời nói bưu hãn khí phách, không chỉ chấn động tiểu nhị, cũng chấn động Huyễn Nhã và Tuyết Gia.
Các nàng đang suy đoán mỹ nhân đột nhiên xuất hiện này có quan hệ gì với Thiếu chủ. Mà tiểu nhị khách đi3m lại càng hâm mộ bội phục Mộ Khinh Ca.
Mẫu bạo long bưu hãn còn bị hồng y công tử thuần phục, đúng là không bội phục không được!
Chỉ có Bạch Li là biết chút ít về Khương Ly, càng rõ ràng thân phận Mộ Khinh Ca. Cho nên ngoại trừ bất ngờ việc Khương Ly xuất hiện, nàng còn ôm tâm thái xem kịch vui.
Muốn xem vị nữ hoàng bệ hạ Cổ Vu quốc đột nhiên xuất hiện ở đây, sẽ khiến Mộ Khinh Ca có phản ứng gì.
Khương Ly bước xuống thang, lập tức xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca: "Tên phụ bạc nhà ngươi, ngươi nói thật đi, trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không? Mệt ta vạn dặm xa xôi tới tìm ngươi, vứt bỏ vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực... Ngô..."
Động tác của Mộ Khinh Ca chợt cắt ngang Khương Ly.
Khi nàng đang nói, Mộ Khinh Ca vươn tay véo véo mặt nàng.
"Á! Đau!" Khương Ly đập rớt tay Mộ Khinh Ca, oán trách che mặt mình.
"Ta chỉ muốn xác định ngươi có phải ảo giác không." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói.
Phản ứng của Mộ Khinh Ca khiến Huyễn Nhã và Tuyết Gia đều sợ ngây người.