Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Cửa chính đóng chặt, rốt cuộc đã mở.

Cô Nhai và Cô Dạ nghiêng người nhìn lại, Mộ Khinh Ca chậm rãi đi ra.

"Khinh Ca!" Khương Ly gọi một tiếng, gọi Mộ Khinh Ca còn đang đắm chìm trong suy nghĩ mình trở về.

Mộ Khinh Ca ngước mắt, đầu tiên nhìn Khương Ly, rồi mới chuyển mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán bên cạnh Khương Ly. Người sau nhẹ gật đầu với nàng, nàng cũng gật đầu đáp lễ.

"Người đã đông đủ, vậy đi thôi." Cô Dạ đột nhiên mở miệng.

Khi giọng hắn rơi xuống, trước mặt mọi người tối sầm. Lúc thấy rõ cảnh tượng bốn phía, đám người đã xuất hiện ở lối cầu thang.

Khác nhau chính là, lúc trước là đi lên, bây giờ là đi xuống rời khỏi Ly cung.

Vì sao Mộ Khinh Ca được đơn độc giữ lại? Thời điểm một mình nàng gặp mặt Thánh Vương bệ hạ đã xảy ra chuyện gì? Họ đã nói gì với nhau?


Mấy vấn đề này hình thành nghi hoặc trong lòng mọi người, thế nên trên đường rời đi, ánh mắt bọn họ nhìn Mộ Khinh Ca tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Chờ bọn họ bước ra khỏi cấm chế, thời gian vừa vặn đi qua một canh giờ.

Lại nhìn thấy dòng người quỳ đầy dưới đất, Mộ Khinh Ca rất muốn nói một tiếng, 'Tư Mạch không ở đây, quỳ có ích gì?' Nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị nàng nuốt trở vào.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía dãy núi bị tầng mây bao phủ.

Tư Mạch nói, Cô Nhai và Cô Dạ cũng sẽ theo sau rời đi. Rốt cuộc là chuyện gì, tự mình hắn xử lý còn chưa đủ, còn phải mang hai người Cô Nhai Cô Dạ đi?

Chuyện đó có nguy hiểm hay không?

Không hiểu sao, một cảm giác lo lắng chưa từng có, xuất hiện trong lòng Mộ Khinh Ca.

Một cảm xúc gọi là 'lo lắng vướng bận', quấn quanh nàng.


"Mộ tiểu tước gia." Hoàng Phủ Hoán đi tới trước mặt nàng.

Mộ Khinh Ca thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn. Từ trong đôi mắt chờ mong của Hoàng Phủ Hoán, Mộ Khinh Ca đoán được hắn muốn hỏi gì: "Ta hỏi rồi, nhưng Thánh Vương bệ hạ vẫn chưa trả lời."

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nói cho hắn đáp án.

Chuyện Tư Mạch rời đi, nàng không muốn nói ra ngoài.

Đôi mắt Hoàng Phủ Hoán trở nên mừng như điên, trịnh trọng bái tạ Mộ Khinh Ca: "Đa tạ Mộ tiểu tước gia, ngày khác Hoán sẽ tới cửa bái phỏng đáp tạ Mộ tiểu tước gia."

Dứt lời hắn xoay người rời đi, không trì hoãn nhiều.

Hắn trở về bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên, người sau thần sắc khẩn trương nhìn hắn. Tuy cách xa một khoảng, nhưng Mộ Khinh Ca có thể nhìn từ biểu tình của họ, nắm bắt được ít dấu vết.

Hoàng Phủ Hoán tất nhiên nói cho Hoàng Phủ Hạo Thiên mấy lời của nàng.


Mà Hoàng Phủ Hạo Thiên sau khi nghe xong thì cực kỳ kích động, y hệt Hoàng Phủ Hoán. Thậm chí còn hướng ánh mắt cảm kích nhìn nàng.

Tư Mạch chưa trả lời, khiến bọn họ vui vẻ thành vậy sao?

Mộ Khinh Ca không hiểu. Bởi vì nàng không biết đối với Hoàng Phủ Hạo Thiên và Hoàng Phủ Hoán mà nói, chỉ cần Tư Mạch không từ chối chắc chắn, vậy có nghĩa là còn hy vọng.

Thánh Vương bệ hạ không trả lời, có phải đại biểu ngài ấy đang suy nghĩ không?

Mộ Khinh Ca rũ mắt, thầm nghĩ: 'Tư Mạch hỏi lại nàng, có hy vọng để hắn thu Hoàng Phủ Hoán làm đồ đệ không, là có ý gì?'. Đáng tiếc thần thức Tư Mạch rời đi quá nhanh, khiến nàng không kịp hỏi rõ.

"Khinh Ca, ngươi và Thánh Vương bệ hạ nói gì đó?" Khương Ly vẫn luôn nghẹn đến bây giờ, mới hỏi.

Mộ Khinh Ca nhìn nhìn bốn phía, không ít người đang tràn ngập tò mò nhìn nàng.
Ai nấy thậm chí còn muốn xông lên hỏi rõ ràng, đến cùng nàng và Tư Mạch đã nói gì.

Cười cười, nàng nói với Khương Ly: "Trở về rồi nói sau."

Rời khỏi Ly cung, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, mọi người có thể tản đi.

Hiện tại vẫn còn tụ lại chưa tan, phần lớn là bởi vì Mộ Khinh Ca.

Ngoại lệ duy nhất, đó là người Lam gia.

Lam Phi Nguyệt đã không còn khăn che mặt. Nàng ta không được ở lại, mà về cùng người Lam gia. Đây cũng là nói rõ cho người bên ngoài không biết nội tình.

Nói rõ, Thánh Vương bệ hạ không cần vị đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô Lam gia hầu hạ.

Ở trong mắt các đại gia tộc khác, đồng nghĩa với kế hoạch Lam gia muốn dùng nữ nhân leo lên Thánh Vương bệ hạ đã thất bại.

Lam gia không tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể chật vật rời đi.

Mà khi Lam Phi Nguyệt vượt qua Mộ Khinh Ca, phóng ra đôi mắt oán hận khiến nàng không hiểu nổi.
"Nàng ta có bệnh sao?" Mộ Khinh Ca cười lạnh nói.

Khương Ly quét mắt nhìn bóng lưng Lam Phi Nguyệt, cười châm chọc: "Có bệnh, ghen ghét thành cuồng, chính là bệnh đau mắt."

Mộ Khinh Ca lập tức mỉm cười.

Mọi người không đi, thậm chí muốn moi từ miệng Mộ Khinh Ca chuyện quan hệ đến Tư Mạch. Mộ Khinh Ca cười im ắng, cùng Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi trở về dịch quán.

Nhưng vừa mới đi vài bước, kẻ điên Thẩm Bích Thành đã chắn trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhướng mày.

"Ta muốn lại quyết đấu với ngươi!" Thẩm Bích Thành nói thẳng ý đồ mình đến.

Nếu đổi là lúc khác, Mộ Khinh Ca sẽ đồng ý không do dự. Nhưng hiện tại, nàng không có tâm trạng quyết đấu với người khác. Vòng qua Thẩm Bích Thành, nàng nhàn nhạt nói: "Ngày khác đi."

"Khi nào?" Thẩm Bích Thành bám riết không tha, truy vấn.
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ dừng lại, xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt thanh thấu không lẫn một tia tạp chất: "Hội Lâm Xuyên không phải sắp bắt đầu rồi sao? Chúng ta gặp trên lôi đài."

Thẩm Bích Thành nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được."

Dứt lời, không quay đầu lại đã rời đi. Hắn không trở lại đội ngũ Thẩm gia, mà rời đi một mình. Còn người Thẩm gia giống như đã sớm quen hắn độc lai độc vãng, cho nên không ngăn lại.

Tiễn Thẩm Bích Thành, Mộ Khinh Ca nói với mấy người: "Đi thôi."

Nàng rời đi, nghi ngờ trong lòng mọi người không được giải.

Bọn hắn không tiện hỏi Mộ Khinh Ca, những vẫn có thể hỏi một người.

Sau khi người nhị đẳng quốc rời khỏi, ba gia tộc còn lại chắn trước mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên và Hoàng Phủ Hoán.

"Bệ hạ, giữa Mộ tiểu tước gia và Thánh Vương bệ hạ rốt cuộc có quan hệ gì?" Hoa gia chủ hỏi đầu tiên. Nếu Mộ Khinh Ca thật sự có quan hệ với Thánh Vương bệ hạ, vậy nàng sẽ thay đổi thái độ của mình.
Vô luận thế nào, cũng phải gả Cầm Tâm vào Mộ phủ.

Dù sao trăm ngàn năm qua, chưa có bất kỳ thế lực nào trèo lên được chút ít quan hệ với Ly cung.

Người tam đại gia tộc ngăn đường đi hoàng tộc. Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp vốn định rời đi cũng ngừng lại, đứng nghe ở một bên. Bọn hắn rất muốn biết Mộ Khinh Ca và Ly cung có quan hệ gì.

Kế hoạch lúc trước của bọn hắn là thiết kế Mộ Khinh Ca, khiến hắn xúc phạm Thánh Vương bệ hạ, để Thánh Vương bệ hạ ra tay gϊếŧ hắn. Nhưng không ngờ, chuyện lại diễn biến thành như vậy.

Không biết rõ nàng và Ly cung có quan hệ gì, bọn hắn không thể dễ dàng động thủ!

Về phần Dược Tháp, đã sớm rời đi cùng người nhị đẳng quốc.

Đối mặt Hoa gia chủ chất vấn, Hoàng Phủ Hoán hơi mỉm cười: "Hoa gia chủ nói đùa, chúng ta làm sao biết rõ chuyện này được?"
"Thái tử điện hạ, ngươi cũng đừng lừa gạt chúng ta. Vừa nãy ở Ly cung, Khương nữ hoàng lo lắng cho an nguy của Tiểu tước gia muốn đi tìm, bị ngươi ngăn lại, nói là Mộ tiểu tước gia được Thánh Vương bệ hạ giữ lại hỏi chuyện, không có việc gì. Mà vừa rồi, ngươi lại cùng Mộ tiểu tước gia thấp giọng nói chuyện với nhau. Những chuyện này chúng ta đều tận mắt thấy, không hề giả dối. Bệ hạ, điện hạ, nếu các ngươi biết được chút gì thì không ngại nói ra, cũng miễn cho chúng ta vô tri phạm tới quý nhân." Thẩm gia chủ cũng mở miệng nói.

Cảnh Thiên đứng ở đằng sau nhìn mọi việc, môi mím chặt thành đường chỉ, hắn không nghĩ ra vì sao Mộ Khinh Ca có thể dễ dàng lấy được thứ mà người khác nằm mơ cũng muốn có!

Phụ thân hắn, Cảnh gia gia chủ, giờ phút này cũng lẫn trong đám người tìm hiểu Mộ Khinh Ca.
Hắn chưa bao giờ thấy qua phụ thân như vậy!

"Bệ hạ, Thái tử điện hạ. Thẩm gia chủ và Hoa gia chủ nói đúng, chúng ta và hoàng tộc hỗ trợ lẫn nhau. Nếu Thái tử điện hạ biết rõ nội tình, thì không nên gạt chúng ta!" Cảnh gia chủ nói.

Hoàng Phủ Hạo Thiên và Hoàng Phủ Hoán bị ép hỏi.

Hai người nhìn nhau cười khổ. Nếu Thánh Vương bệ hạ chỉ để Hoàng Phủ gia bọn họ âm thầm chiếu cố Mộ tiểu tước gia, tự nhiên không hy vọng chuyện này lan ra ngoài.

Huống chi, bọn họ cũng không rõ lắm giữa Mộ Khinh Ca và Thánh Vương bệ hạ rốt cuộc có quan hệ gì, sao có thể tùy ý phỏng đoán?

Nhưng nhóm người trước mắt này lại bày ra tư thế không có được đáp án, nhất định không chịu bỏ qua.

Nếu không cho bọn họ đáp án, chỉ sợ việc hôm nay sẽ không dễ dàng đi qua.

Nghĩ nghĩ, Hoàng Phủ Hoán mới nói: "Chư vị, kỳ thật ta không biết nhiều. Chuyện Hoán và phụ hoàng biết, là vào mấy năm trước, Thánh Vương bệ hạ du lịch tam đẳng quốc, lúc đi ngang qua Tần quốc, có mấy phần thưởng thức Mộ tiểu tước gia. Mặt khác, chúng ta không biết."
Chuyện này không phải bí mật gì.

Bất kỳ thế lực nào ở đây có tâm đi điều tra Tần quốc, đều sẽ biết. Cho nên Hoàng Phủ Hoán nói chuyện này ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK