Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hai mắt Khương Ly cong như trăng khuyết: "Người tới chính là nhị ca của Tiết Kiều, hiện giờ đảm nhiệm chức văn trên triều đình. Vị trí cực cao, có thể nói là dưới một người trên vạn người."
"Văn tướng." Mộ Khinh Ca yên lặng nói. Biên chế triều đình Vũ quốc, chức tể tướng được chia làm hai tướng văn võ. Điểm này nàng biết.
Chỉ là không nghĩ tới, tuổi nhị ca Tiết Kiều còn trẻ mà đã bò tới địa vị cao thế rồi.
'Không biết chuyện cô cô và Tiết Kiều, Tiết gia đã biết chưa? Có phản ứng thế nào? Tiết Kiều mang cô cô đi du sơn ngoạn thủy, không biết hiện giờ trở lại Tiết gia chưa?' Mộ Khinh Ca đột nhiên cảm thấy mình như bà mẹ già, lo lắng chuyện cô cô Mộ Liên Dung.
Suy nghĩ đến, nàng không khỏi cười khổ khẽ lắc đầu.
Lại rước lấy ánh mắt xem thường từ Khương Ly, oán trách nói: "Còn không phải vì ngươi?" Nàng là nói thật, nàng trước giờ không có hứng thú với mấy chuyện bí văn thế gia. Nếu không phải biết Mộ Khinh Ca đang ở tam đẳng quốc, không có phương tiện tìm hiểu chuyện ở nhị đẳng quốc. Hiện giờ Tiết gia có mối quan hệ thông gia với Mộ gia, nếu không nàng mới không thèm để ý tin tức Tiết gia.
Thậm chí bao gồm Luyện Đúc Tháp, Vạn Thú Tông cũng đều là nàng biết Mộ Khinh Ca có ân oán với họ, chứ không sao lại đi chú ý tới thế lực này kia làm gì?
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười nói với Khương Ly, nói một câu: "Đa tạ."
Hai chữ này xua tan đi oán khí trong mắt Khương Ly, mặt mày hớn hở nói: "Thế còn tạm được."
Bởi vì hắn không xác định, vị nữ hoàng Cổ Vu quốc này có biết thân phận thật sự của 'Mộ sư đệ' hay không. Nếu không biết, ân cần như vậy đến lúc đó có thể biến thành oán hận không?
Nếu biến thành như vậy, tam đẳng quốc bọn họ ở trong Thánh Nguyên đế quốc, đúng là bộ bộ kinh tâm.
Hắn có tâm hỏi, nhưng thời cơ không khéo.
Lúc này, Phượng Vu Phi lại bay ra một câu: "Xem ra, Tiểu tước gia có diễm phúc không cạn. Ngay cả nữ hoàng Cổ Vu quốc cũng yêu hắn sâu sắc."
Phượng Vu Phi không biết thân phận thật sự của Mộ Khinh Ca. Nên theo nàng thấy, quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Khương Ly giống như tình nhân tràn ngập tình tứ.
Nhưng những lời này lại khiến Triệu Nam Tinh sợ tới mức không nhẹ, sắc mặt khó coi nhìn hai người phía trước.
Xuyên qua Ngự hoa viên, lại đi thêm một đoạn đường, mọi người rốt cuộc nhìn thấy tòa cung điện tráng lệ.
Không chỉ có bọn họ, người nhị đẳng quốc cũng đứng đây.
Cừu Cao xoay người, nói với mấy người Mộ Khinh Ca: "Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, mời chư vị nghe truyền ở chỗ này."
Mộ Khinh Ca dừng nói chuyện với Khương Ly, ngước mắt nhìn lại.
Tập trung nhìn, là một tòa cung điện xây trên đài cao. Tầng tầng bậc thang ước chừng chín mươi bậc. Nguyên liệu bạch ngọc, còn có lan can được tạo hình từ thúy ngọc, cờ xí tung bay. Cung điện đứng giữa phồn cảnh bách hoa, cảnh sắc di người. Cho dù là bóng đêm, cũng khiến người cảm giác cánh hoa phất phơ theo gió, chọc tâm hồn người.
Kim ngói lưu ly, đậm chất cao quý, như tiên cung trên bầu trời.
Lúc này từ trên điện cao mơ hồ truyền ra nhạc khúc như tiếng trời, uyển chuyển triền miên, rồi lại trang trọng đại khí.
Vô số cung nữ ra ra vào vào, như đang làm bước chuẩn bị cuối cùng.
Đợi một lát, chuông lớn treo ngoài cung điện được thái giám gõ vang.
Tổng cộng ba tiếng chuông, hù đến chim bay khỏi cành, quanh quẩn trong toàn bộ hoàng cung.
Tiếng chuông vang lên, Mộ Khinh Ca nhìn thấy Cừu Cao thẳng lưng, biểu tình nghiêm túc sửa sang lại vạt áo mình một chút.
Chỉ chốc lát đã có người đi ra, đứng ở ngoài cung điện, hô lớn từ trên cao: "Truyền, sứ giả nhị đẳng quốc Nhung quốc, Vũ quốc, Địch quốc yết kiến ---!"
Thanh âm xen lẫn linh lực, rõ ràng điếc tai, như hô vào não.
Mộ Khinh Ca híp mắt, trong lòng cả kinh: 'Một thái giám mà thôi, thực lực mà cũng ở Thanh cảnh sơ giai!' Sau khi tiến vào hoàng cung, nàng và Khương Ly trong lúc trò chuyện cũng ngẫu nhiên lưu ý thực lực thị vệ trong cung. Nàng phát hiện cho dù là thị vệ bình thường nhất, cũng đều có tu vi ở Lục cảnh sơ giai trở lên.
Này nghĩa là gì?
Lục cảnh sơ giai ở tam đẳng quốc đã xem như là cao thủ hiếm có.
Nhưng ở Thánh Nguyên đế quốc nhất đẳng quốc, lại chỉ đủ trở thành một thị vệ cung đình bình thường nhất.
Còn có vừa rồi ở cửa cung thứ ba, chỉ xuất hiện một luồng uy áp trong chớp mắt...
Mới tiến vào hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc một hồi, Mộ Khinh Ca rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch giữa nhất đẳng quốc và tam đẳng quốc.
Sự chênh lệch này không chỉ có tu vi cá nhân cao thấp, mà là quốc lực cao thấp.
"Cảm giác thế nào? Có phải là cảm thấy sự chênh lệch giữa tam đẳng quốc và nhất đẳng quốc không còn mơ hồ mà trở nên rõ hơn. Nhưng rõ ràng lại khiến cho người ta cảm nhận được không thể vượt qua nổi cái hồ rộng này, không cách nào vượt qua?" Khương Ly thấp giọng hỏi.
Nàng cảm nhận được tâm tình Mộ Khinh Ca giờ phút này, nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Mộ Khinh Ca không phủ nhận, mà sửa lại: "Hồ rộng đúng là có tồn tại, nhưng không phải không thể chiến thắng!"
Khương Ly nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn về phía nàng. Đôi mắt màu vàng lập lòe quang mang lóa mắt.
"Ngươi đúng là khiến ta càng ngày càng thấy có ý tứ. Ta thật sự muốn biết, rốt cuộc điều gì cho ngươi niềm tin lớn như vậy. Sau khi biết rõ sự chênh lệch lẫn nhau, vẫn thẳng lưng không bị đánh ngã như cũ!" Khương Ly nói.
Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía nàng, khóe miệng giương lên độ cung: "Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ bị đánh ngã sao?"
Khương Ly sửng sốt, mắt vàng chiếu ảnh ngược Mộ Khinh Ca mỉm cười. Khóe miệng giương lên dưới khăn che mặt, không trả lời.
Nhưng thực tế nàng biết, cho dù mình không nói, Mộ Khinh Ca cũng biết đáp án!
Nàng sẽ không!
Có lẽ giữa hai người có nhiều điểm tương tự, cho nên mới có cảm giác vừa gặp đã thân.
Không cần khảo nghiệm, không cần thời gian đi chứng minh, càng không cần trải qua khắc cốt minh tâm gì đó. Lại có thể không hiểu sao tín nhiệm lẫn nhau, bày tỏ nỗi lòng với nhau.
Khương Ly trầm mặc một hồi, cười nói: "Đúng là vật họp theo loài, các cụ ngày xưa không lừa ta!"
Câu này nói như không nói. Người khác không nghe hiểu, nhưng Mộ Khinh Ca lại nghe hiểu.
Nàng gật đầu tán đồng: "Đúng là thế."
Hai người khi nói chuyện, đại biểu Nhung quốc, Vũ quốc, Địch quốc đã dẫn theo người hầu đi theo vị quan viên tiếp đón họ bước lên bậc thang bạch ngọc, hướng lên tòa cung điện nguy nga trên đỉnh kia.
Bởi vì có Tiết Quỳnh, Mộ Khinh Ca tận lực nhìn đội ngũ Vũ quốc vài lần.
Nàng phát hiện Tiết Quỳnh và Tiết Kiều lớn lên có sáu bảy phần tương tự. Chẳng qua ngũ quan Tiết Quỳnh thanh tú hơn một ít, mà ngũ quan Tiết Kiều thì cương nghị hơn chút.
Người nhị đẳng quốc đã tiến vào cung điện.
Một lát sau, thái giám tuyên người kia lại hô lớn: "Truyền, Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc yết kiến --!"
"Đến ta." Khương Ly liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu, giương cằm: "Đi đi."
"Ta đi mở đường cho ngươi." Khương Ly chớp chớp mắt, lộ ra vài phần nghịch ngợm.
Sau đó tạm biệt Mộ Khinh Ca, nàng thu liễm bộ dạng tùy ý, triển lộ ra uy nghiêm nữ hoàng cao quý. Dẫn theo người Cổ Vu quốc bước lên bậc thang.
Hiệu quả của hai người giao tiếp chính là khiến người đứng ở bậc thang không rõ tình hình, đều dùng ánh mắt bội phục nhìn Mộ Khinh Ca.
Có thể biến Nữ hoàng Cổ Vu quốc cao cao tại thượng thành một con mèo dịu ngoan, đúng là bản lĩnh nam nhân!