Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm cười nói: "Chàng hỏi ta như vậy, thế chắc là Hống thắng."
Tư Mạch cười nói: "Đúng vậy. Trận đại chiến ba ngày ba đêm, nước biển chảy ngược, bầu trời lật úp. Cuối cùng Hống diệt được ba con, ăn sống não rồng. Còn lại hai con thoi thóp trốn về Long tộc, nhưng cuối cùng đã chết. Sau đó Hống biết tin, lại xông vào mộ rồng đào ra ăn não, trả thù ăn thịt luôn Long tộc thủ mộ, mới kiêu ngạo rời đi."
Mộ Khinh Ca nghe đến há mồm.
Nàng đã đổi mới cách nhìn về sức chiến đấu của Hống. Đúng là quái thai!
"Hống có thể bay trên trời, có thể chạy dưới đất, có thể bơi trong nước. Miệng có thể phun lửa, ngay cả hơi thở cũng mang tính ăn mòn cực mạnh, có thể dễ dàng hòa tan Thần khí." Tư Mạch chỉ vào ngón tay phải của Mộ Khinh Ca, nhắc nhở: "Nếu có gặp nó, nàng phải cất kỹ Thần khí của mình."
Mộ Khinh Ca theo bản năng rút tay về.
Nàng bình phục tâm tình bị kích thích, thật cẩn thận hỏi: "Hống so với Cù Dục thì thế nào?" Cù Dục là hung thú thượng cổ, cũng rất lợi hại. Chính yếu là nàng từng giết Cù Dục, tuy dùng mưu kế mà không phải giao chiến chính diện. Nhưng nàng có trải nghiệm hiểu biết sự lợi hại của Cù Dục.
Nếu không phải dùng kế, lại vừa lúc có được Tinh Sa Huyền Ô Kim là khắc tinh Cù Dục, sợ rằng nàng không đánh được mấy chiêu đã bị ăn mất.
"Hửm? Cù Dục. Tiểu Ca nhi từng gặp Cù Dục?" Tư Mạch hỏi lại.
Mộ Khinh Ca nghiêm túc gật đầu: "Ừm, ta giết nó rồi."
Tư Mạch sửng sốt, sau đó cười ha hả. Đôi mắt hổ phách mang theo vài phần kiêu ngạo: "Tiểu Ca nhi thật lợi hại. Cù Dục cũng là hung thú thượng cổ, sống không biết bao nhiêu năm, không ai có thể tiêu diệt nó, hiện giờ lại chết trong tay nàng. Chỉ là Cù Dục so sánh với Hống..."
Tư Mạch tạm dừng một chút, nói lấp lửng: "Cù Dục không địch lại một chưởng của nó."
Mộ Khinh Ca mở to hai mắt, ngừng hô hấp.
"Nhưng mà ta đang nói đến lúc nó cường thịnh. Bây giờ nó bị trọng thương, tu vi lùi lại. Trước khi nó còn chưa khôi phục, cảnh giới tương đương với Kim cảnh tầng sáu của nhân loại."
"..." Mộ Khinh Ca cạn lời.
Bây giờ nàng mới ở Hôi cảnh tầng sáu, Hống là Kim cảnh tầng sáu. Nhìn qua khoảng cách hai bên chỉ hơn kém nhau một Ngân cảnh. Nhưng tính chi tiết hơn, thì là kém tận mười hai cảnh giới!
"Ta có thể làm gì?" Ý thức được thực lực chênh lệch, Mộ Khinh Ca chua xót hỏi.
Lần này Tư Mạch muốn bắt Hống, nàng có thể tạo ra tác dụng gì? Nếu không có chút tác dụng, lại còn làm kéo chân sau, vậy không bằng nàng ở lại Kim Hải phủ cho rồi.
"Tiểu Ca nhi đừng tự coi nhẹ mình. Nàng biết mình lợi hại nhất là gì không?" Tư Mạch kéo nàng vào lòng mình, dùng nhiệt độ cơ thể xua tan cái lạnh ban đêm quấn trên người nàng.
Mộ Khinh Ca ngước mắt vô tội nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình chẳng có tí lợi hại nào! Quá yếu, yếu đến mức nàng không nhìn tới nổi thế giới của Tư Mạch.
"Nàng lợi hại nhất chính là chỗ này." Tư Mạch cười, ngón tay nhẹ chọc lên đầu nàng.
Đôi mắt Mộ Khinh Ca vẫn cứ nghi hoặc.
Tư Mạch nói: "Thiên phú của nàng rất mạnh, thời gian ngắn mà có thể tu luyện đến bước này, đã khiến vô số thiên tài hổ thẹn. Nhưng nàng mạnh nhất không phải ở tu vi, mà là ở mưu trí, ở lòng dũng cảm của nàng. Vô luận gặp nguy hiểm nào, nàng đều có thể giữ đầu óc tỉnh táo, nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết thỏa đáng nhất. Nàng không biết sợ, có sự tàn nhẫn liều chết, cho nên đối mặt nguy cơ liên tiếp, nàng đều có thể hóa hiểm thành an. Đây không phải may mắn, mà là kết quả nỗ lực của nàng. Cũng là chỗ khiến ta đau lòng."
Tư Mạch vừa nói, vừa nhớ lại hình ảnh quen biết Mộ Khinh Ca lúc ban đầu...
Bóng dáng đứng giữa dòng suối, yên lặng rửa sạch vết máu trên người. Sau khi biết hắn cường đại, vẫn quật cường không chịu thua. Còn đứng trên hình đài thừa nhận hình phạt quất roi, tranh tranh thiết cốt đến nam tử đều cảm thấy chấn động. Còn lấy thực lực Hoàng cảnh đối kháng với ngụy Tử cảnh, chẳng sợ bản thân bị đánh đến nửa tàn, nhưng vẫn không rên ra cổ họng một tiếng.
Hình ảnh như vậy quá nhiều, cuối cùng dừng tại không gian thí luyện. Cả người nàng tắm máu, đồng quy vu tận với địch nhân.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?" Thấy Tư Mạch trầm mặc, khiến Mộ Khinh Ca chú ý.
Tư Mạch lấy lại tinh thần, tầm mắt ngắm nhìn Mộ Khinh Ca. Nhìn nàng gần trong gang tấc, nhìn nàng chân thật, hắn không nhịn được cười thỏa mãn: "Không có gì. Chỉ là cảm thấy, có thể gặp được nàng, có được nàng, thật tốt. Là may mắn của ta!"
Lời yêu thương cảm động nói ra từ miệng Tư Mạch, tuy cảm thấy hơi sến nhưng Mộ Khinh Ca đã không còn bài xích như thường. Nàng rúc vào lòng Tư Mạch, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, thấp giọng nỉ non: "Có được chàng, cũng là may mắn của ta!"
Thanh âm nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn được Tư Mạch nghe thấy.
Đáp án này như suối nước nóng khiến cả người hắn được ngâm trong đó, xua tan xương cốt lạnh lẽo vạn năm.
Thời gian phảng phất dừng lại ở một khắc này.
Ngay cả gió trăng đều không muốn quấy rầy.
Chỉ là...
"Chàng còn chưa nói, ta có thể làm gì để đối phó Hống, cần chuẩn bị gì?" Mộ Khinh Ca chợt ngó đầu lên hỏi.
Tư Mạch co khóe miệng.
"Vật nhỏ chuyên gây mất hứng này!"
"Nàng không cần làm gì cả, nhìn phu quân nàng đại phát thần uy là được." Tư Mạch ấn đầu nàng về.
"Vẫn chưa kết... ô..." hôn đâu, sao thành phu quân rồi?
Mộ Khinh Ca bị Tư Mạch lấp kín, ăn vào trong miệng.
...
Sắc trời dần sáng, trăng lạnh hạ xuống, ban mai dần lên.
Ánh mặt trời chiếu trên núi Cô Tật, khiến ngọn núi được bao phủ bởi màu vàng.
Người Kinh gia đã được nghỉ ngơi, tiếp tục dựa theo luyện thạch chỉ dẫn hướng tới phía Hống.
Mà bên kia có hai bóng người vẫn nhàn nhã dạo bước trong núi, tựa hồ mục đích của họ là thưởng thức cảnh đẹp núi Cô Tật, mà không phải tới bắt Hống.
"Nhị thúc, có phải sắp tới rồi không." Kinh Phượng Vũ không che giấu được kích động, chạy theo Kinh Thiên Hành hỏi.
Kinh Thiên Hành nhìn luyện thạch trong tay, gật đầu.
Hôm nay vẻ mặt hắn còn nghiêm trọng hơn hôm qua. Nhiều năm kinh nghiệm khiến hắn ngửi được một tia nguy hiểm trong chuyến đi này. Nhìn cháu trai thần thái sáng láng bên cạnh, hắn có chút do dự có nên từ bỏ hành động lần này không.
"Trưởng lão, ngài xem!" Đột nhiên, có người phát hiện khác thường.
Kinh Thiên Hành thu lại tâm tư, cùng Kinh Phượng Vũ đi tới chỗ người nọ.
Kẻ phát hiện dị thường là chi thứ của Kinh gia, cũng là người có thiên phú rất tốt. Hơn bốn mươi tuổi, tu vi đạt tới Ngân cảnh tầng một.
Đương nhiên, hắn không thể so được với đám thiên kiêu trên Thanh Anh Bảng.
Nhưng với gia tộc bình thường, hắn đã có thể làm trưởng lão hoặc chức khác cao hơn trong gia tộc.
Đừng quên Lệ gia chủ Lệ Vân Đào ở Hải Tự Thành chẳng qua chỉ ở Hôi cảnh tầng năm thôi. Vị lão tổ Nhạc gia khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy hơi khó giải quyết cũng chỉ mới đột phá Ngân cảnh.
Có thể thấy được sự chênh lệch giữa gia tộc bình thường và cổ tộc.
"Trưởng lão, nhị thiếu, hai người nhìn xem ở đây hình như có dấu vết ăn mòn." Hắn chỉ bãi nước mủ màu vàng dưới mặt đất, nói với Kinh Thiên Hành và Kinh Phượng Vũ.
Bên cạnh bãi nước mủ, cỏ cây khô héo không ngừng biến mất.
Hắn dùng gậy gỗ khảy nhẹ nước mủ, lôi ra xương thú đang hòa tan. Còn không đợi mọi người thấy rõ là thú tộc gì, gậy gỗ trong tay hắn và xương thú cũng đều biến thành nước mủ. Sợ tới mức hắn nhanh chóng vứt bỏ gậy gỗ chỉ còn sót lại một mẩu.
"Tính ăn mòn thật mạnh!" Kinh Phượng Vũ khiếp sợ.
Kinh Thiên Hành ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát rồi kết luận: "Hẳn là được tiết ra từ một thú tộc nào đó."
Lời vừa nói ra, mọi người Kinh gia đều căng thẳng.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đều âm thầm dò lại tư liệu trong đầu. Rốt cuộc là dạng khế ước thú nào có tính ăn mòn siêu mạnh như vậy.
Nhưng tìm tòi một lúc, vẫn không cho được kết luận nào.
Khá nhiều loài có năng lực ăn mòn, nhưng có thể đạt tới hiệu quả này thì rất ít.
Kinh Phượng Vũ rốt cuộc thu lại lòng coi thường, hắn nhỏ giọng nói với Kinh Thiên Hành: "Nhị thúc, có phải là do khế ước thú để lại không?"
Kinh Thiên Hành đứng lên trông về phía xa. Xung quanh đều là cảnh đẹp núi Cô Tật, nhưng hắn lại không có tâm thưởng thức: "Rất có khả năng, núi Cô Tật cách Kim Hải phủ không xa, phong cảnh lại rất tốt, thường xuyên sẽ có người tới, cho nên nơi đây không nhiều thú tộc. Có thể tạo nên tình trạng này, tuyệt đối không thể là loài ngủ đông, chỉ có thể là gần đây mới xuất hiện."
"Vậy chúng ta..." Kinh Phượng Vũ nuốt nước miếng.
Khế ước thú cường hãn như vậy, hắn thật sự có thể khế ước thành công sao? Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi.
Kinh Thiên Hành vỗ vai Kinh Phượng Vũ, nói: "Chúng ta qua đó xem trước."
"Vâng!" Kinh Phượng Vũ gật đầu.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, bãi nước mủ ăn mòn trước đó khiến ai nấy đều khẩn trương, không còn thoải mái nữa.
Xuyên qua rừng cây, lại đi qua sườn núi, người Kinh gia rốt cuộc vào trong sơn cốc.
Sau khi bọn họ vào sơn cốc, Cô Nhai và Cô Dạ đều xuất hiện. Hai người liếc nhau, Cô Dạ nói: "Ngươi đi báo chủ tử, bọn họ sắp tìm được Hống."
"Hay là ngươi đi đi, ta ở đây canh cho." Cô Nhai phản ứng cực nhanh.
Ai biết chủ tử nhà mình và Tiểu tước gia đang làm gì? Cứ vậy mà xông qua, chết thế nào cũng không biết. Cô Dạ muốn lừa mình mắc mưu, hắn mới không làm!
Thấy Cô Nhai chọc thủng tâm tư mình, Cô Dạ kéo khóe miệng, lạnh mặt hừ một tiếng.
"Cùng đi." Cuối cùng, Cô Dạ nói.
Cô Nhai nhìn hắn, rốt cuộc thỏa hiệp gật đầu.
"Vậy bọn họ thì sao?" Cô Nhai hỏi.
Cô Dạ lại nói: "Chúng ta chỉ cần biết Hống trốn ở đâu là được, quản sống chết nhóm người này làm gì?"
Cô Nhai gật đầu, bật ngón cái với hắn.
Sau đó hai người biến mất tại chỗ, không kinh động bất kỳ ai.
Kinh Thiên Hành dẫn theo Kinh Phượng Vũ và những người Kinh gia khác vào sâu trong sơn cốc. Làn sương tanh hôi chậm rãi bay tới bọn họ.
Thời điểm khi đám sương đó sắp tiếp xúc đến bọn họ, tròng mắt Kinh Thiên Hành chợt co rụt lại. Một tay bịt mũi, một tay giữ chặt Kinh Phượng Vũ nhanh chóng lui về sau, hô lên: "Mau lui! Đừng chạm vào đám sương đó!"
Người Kinh gia như chim sợ cành cong, nhanh chóng rút lui trốn khỏi phạm vi sương mù.
Mất đi mục tiêu, làn sương chậm rãi lùi về sau, giống như dã thú âm thầm tùy thời mà động.
"Nhị thúc, đây là cái gì?" Kinh Phượng Vũ cả kinh.
Ánh mắt Kinh Thiên Hành âm trầm, ngữ khí ngưng trọng: "Chính là khí ăn mòn."
Mọi người giật mình nhìn về phía nơi có sương mù.
Quả nhiên, phàm là nơi bị sương mù bao phủ, đều là cây cối chết héo, thân cây chảy mủ, mặt đất gồ ghề lồi lõm, khắp nơi đều tích đầy nước mủ mà bọn họ gặp được trên đường lúc trước...