Đột nhiên không kịp đề phòng, Mộ Khinh Ca ngã vào lồng ng.ự.c nam nhân.
"Sao lại là chàng?"
Khi thấy rõ mặt mũi người nọ, cảm nhận hơi thở quen thuộc, nàng chấn kinh rồi.
Tư Mạch nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệt mỹ đang kinh hãi trong lòng mình, đôi mắt hổ phách ánh lên ý cười, giống như ngôi sao trong đêm, lấp lánh mê người.
"Tiểu Ca nhi không muốn thấy ta sao?" Tư Mạch nhăn mày, ngữ khí hơi bị tổn thương.
"Không phải!" Mộ Khinh Ca thẳng cái eo, chớp chớp mắt: "Không phải chàng đã đi rồi sao? Sao lại bỗng dưng xuất hiện?"
"Tiểu Ca nhi vẫn không quá vui khi thấy ta." Tư Mạch càng bi đát.
Mộ Khinh Ca run rẩy khóe miệng, nhìn nam nhân ra vẻ đáng thương, duỗi tay xoa xoa mặt hắn như đang dỗ trẻ con: "Được rồi được rồi, ta đâu có không muốn thấy chàng?"
"Vậy là Tiểu Ca nhi nhớ ta." Tư Mạch kinh hỉ.
Ách...
Mộ Khinh Ca nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cười ngượng ngùng.
"Chẳng lẽ Tiểu Ca nhi không nhớ ta?" Giọng điệu Tư Mạch lộ ra một tia nguy hiểm, càng ôm Mộ Khinh Ca chặt hơn.
"Vì sao chàng lại đến đây?" Mộ Khinh Ca nghiến răng ken két.
Tư Mạch không phải kiểu người nhàm chán, nếu không có chuyện quan trọng, thì sao sẽ bất động xuất hiện bên nàng?
"Ta tới tặng đồ cho Tiểu Ca nhi." Tư Mạch cười khẽ, rốt cuộc nói ra ý đồ mình đến.
"Tặng đồ?" Mộ Khinh Ca tò mò nhìn hắn.
Tư Mạch gật đầu, buông nàng ra. Lòng bàn tay lật ngửa, xuất hiện thêm hai vòng vàng.
Mộ Khinh Ca nhìn chăm chú hai vòng vàng, não bộ tưởng tượng: "Chẳng lẽ người đàn ông này muốn cầu hôn lần nữa? Làm thêm nhẫn đính hôn ở thế giới này?"
"Nàng đeo cái này cho Hống."
Hở?
Mộ Khinh Ca bị cắt đứt dòng suy nghĩ.
Nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Tư Mạch.
Tư Mạch hơi khó hiểu thấy nàng kinh ngạc, nhưng không hỏi tiếp. Mà cầm một cái vòng vàng trong đó, tay khác nắm cổ tay Mộ Khinh Ca.
Vòng vàng chợt tỏa ánh sáng, phù văn thần bí hiện ra quấn quanh vòng vàng. Con mắt Mộ Khinh Ca dần mở to, nhìn nhẫn biến thành vòng tay.
Tư Mạch đeo vòng vào tay Mộ Khinh Ca. Khi tiếp xúc đến da nàng, phù văn thần bí lại khảm vào trong vòng vàng, hình thành hoa văn tinh xảo tuyệt đẹp.
Mộ Khinh Ca nâng tay lên lắc lư, tò mò đánh giá vòng vàng, ánh mắt hiếu kỳ bay tới Tư Mạch.
Tư Mạch đặt cái vòng còn lại vào tay Mộ Khinh Ca, giải thích: "Đây là Tử Mẫu Hoàn, cái nàng đeo là Mẫu Hoàn, mà cái này là Tử Hoàn. Mẫu Hoàn có thể khống chế Tử Hoàn, nàng cầm vòng đeo lên người Hống. Nếu nó không nghe lời, thì cứ dùng Mẫu Hoàn khống chế."
Thì ra là bảo bối kiểu này!
Mộ Khinh Ca lập tức hiểu, đôi mắt kinh hỉ nhìn chằm chằm vòng vàng trên tay nàng.
Lát sau, nàng dời mắt nhìn về phía Tư Mạch, cực kỳ thấy hứng thú: "Pháp khí này khống chế thế nào?"
"Nếu Hống không nghe lời, nàng chỉ cần đong đưa Mẫu Hoàn. Tử Hoàn sẽ khiến Hống vô cùng thống khổ, buộc nó thỏa hiệp." Tư Mạch giải thích.
Dưới biểu cảm há mồm của Mộ Khinh Ca, hắn lại bổ sung: "Sau khi đeo Tử Hoàn, ngoại trừ người đeo Mẫu Hoàn thì không ai lấy nó xuống được, bao gồm cả Hống."
Lợi hại!
Mộ Khinh Ca thầm nghĩ: Đây quả thực là vòng kim cô của Tôn Ngộ Không!
Mộ Khinh Ca cẩn thận cất kỹ Tử Hoàn, kéo tay áo xuống che đi chiếc vòng, nói với Tư Mạch: "Vấn đề là, Hống sẽ không tự nguyện đeo lên."
"Không cần nó tự nguyện, nàng chỉ cần ném Tử Hoàn vào người nó. Tử Hoàn tự nhiên sẽ khống chế nó không thể tránh thoát." Tư Mạch nói.
Trong lòng Mộ Khinh Ca ấm áp, ánh mắt nhìn nam nhân tràn ngập ý cười. Thì ra người đàn ông này lo lắng cho nàng không thể khống chế nổi Hống, nên mới vạn dặm xa xôi chạy tới đưa bảo bối cho nàng.
Nhưng mà...
"Đây chỉ là Tử Mẫu Hoàn, chàng có thể để cho Cô Nhai hoặc Cô Dạ đưa tới, sao lại tự mình tới?" Mộ Khinh Ca buồn cười hỏi.
"Bọn họ đi Mạc Hải rồi." Tư Mạch cho ra giải thích hợp lý.
Lý do này lừa muội muội ngây thơ thì được, nhưng muốn lừa Mộ Khinh Ca thì cũng quá thô sơ. Tuy nàng cũng biết hai người kia chọc Tư Mạch tức giận, bị phạt đi Mạc Hải. Nhưng họ hoàn toàn có thể chấp hành nhiệm vụ tặng đồ, không cần Mạch đại thần hắn phải tự mình đi một chuyến.
Biết rõ Tư Mạch tìm cớ tới thăm mình, Mộ Khinh Ca thầm cười, không vạch trần lý do của nam nhân.
"Đồ đã đưa xong, chàng có thể đi rồi." Ánh mắt Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm.
Tư Mạch tối sầm mặt, lập tức ôm nàng vào lòng, cả giận: "Tiểu Ca nhi cứ vậy muốn ta đi sao?"
Mộ Khinh Ca vô tội: "Không phải chàng nói chỉ tới tặng đồ sao? Đồ đã tặng, ta đã tạ, chàng không đi thì còn ở đây làm gì?"
"Tiểu Ca nhi cảm tạ ta lúc nào?" Đôi mắt hổ phách hơi híp.
Mộ Khinh Ca ngước mắt, nghịch ngợm chớp chớp. Chợt nàng nở nụ cười tuyệt mỹ, tới gần mặt hắn: "Đây chẳng phải đang cảm tạ đó sao."
Nàng thì thầm bên môi hắn, Tư Mạch không kịp đề phòng bị nàng ngậm lấy cánh môi hơi lạnh.
Màu môi nhạt như cánh hoa đào nở rộ điểm xuyết, tràn ngập dụ hoặc.
Thân mình Tư Mạch cứng đờ, bị cử động của Mộ Khinh Ca làm cho mừng rỡ như điên. Cánh tay dài của hắn ôm sát vòng eo Mộ Khinh Ca, nhẹ nhàng kéo nàng áp sát người mình.
"Tiểu Ca nhi, Tiểu Ca nhi của ta..." Tư Mạch nỉ non, đáp lại cái hôn của Mộ Khinh Ca.
Trong chủ trướng, huyền y hồng bào chặt chẽ ôm nhau. Ánh lửa mỏng manh tản ra vầng sang màu cam ấm áp, bao phủ bọn họ thành bóng hình lưu lại trên tường.
Đột nhiên, Tư Mạch bế ngang Mộ Khinh Ca lên.
Hai chân lơ lửng, khiến lòng Mộ Khinh Ca nhảy dựng. Đôi tay tự nhiên câu lấy cổ Tư Mạch, ánh mắt thanh thấu như thú nhỏ hồn nhiên, tò mò nhìn hắn.
Ở trước mặt nam nhân này, nàng đã gỡ xuống tất cả phòng bị cứng rắn, bại lộ bản thân chân thật.
Nằm trong lòng ng.ự.c, nàng có thể hưởng thụ cảm giác lười biếng, không cần tiêu hao trí óc mưu tính, cũng có thể tạm thời ném tu luyện sang một bên, không để ý tới.
Đôi mắt hổ phách ý cười nhìn nàng, hắn cẩn thận ôm như đang đối đãi trân bảo hi thế, từng bước hướng tới giường.
Màn đêm Nhật Mộ thảo nguyên thực yên tĩnh, đám Lưu Khách ầm ĩ tụ hội ngừng ngay lúc này, bốn phía trở nên yên lặng.
Trong chủ trướng, chỉ có tiếng hít thở luân phiên.
Mộ Khinh Ca mở to mắt nhìn hắn, mà Tư Mạch cũng nhìn nàng chăm chú.
Màn giường dần xuất hiện trong khóe mắt Mộ Khinh Ca. Không hiểu sao nàng lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch: Người đàn ông này muốn làm gì? Nàng thầm tự hỏi, đồng thời có thêm chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Tư Mạch cúi người thả nàng xuống đệm giường, lưng nàng chợt cứng đờ, gương mặt tuyệt mỹ cũng hiện lên một tia hoảng loạn.
Thấy nàng khẩn trương, Tư Mạch nhịn cười thả nàng, tự mình leo lên nghiêng người nằm bên cạnh.
Mái tóc Tư Mạch buông xuống trước ng.ự.c Mộ Khinh Ca, chỉ là sợi tóc thôi, mà khi tiếp xúc đã khiến Mộ Khinh Ca nóng ran cả người.
Nàng không tự chủ nuốt nước miếng, nhìn Tư Mạch vẫn không nhúc nhích.
"Chàng ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn..."
Mộ Khinh Ca vận chuyển não bộ, khác với từng lần khiêu khích trước đó. Hình như lần này là nam nhân thật sự muốn!
Làm sao bây giờ? Cho hay không cho?
Trong đầu Mộ Khinh Ca bị "cho" và "không cho" vần cho rối tung, Tư Mạch lại vuốt tai trái nàng, thấp giọng hỏi: "Huyễn khí đâu?"
"Bị hao tổn, đang sửa chữa." Mộ Khinh Ca trả lời theo bản năng, hoàn toàn không suy nghĩ.
Nàng thành thật khiến hơi thở Tư Mạch lạnh xuống, gương mặt tuấn mỹ vô song giăng kín khói mù: "Là ai?"
Ách!
Là ai? Đương nhiên chính là kẻ hại nàng. Có thể làm tổn hại huyễn khí, vậy chắc chắn Mộ Khinh Ca đã hứng chịu công kích cường đại, bị thương là chắc chắn.
Cư nhiên có kẻ dám làm Tiểu Ca nhi của hắn bị thương thành như vậy?!
Sát khí dần bốc ra từ người Tư Mạch, tựa hồ chỉ cần hắn chớp mắt là sẽ khiến Nhật Mộ thảo nguyên biến thành thây sơn biển máu ngay tức thì.
Cảm nhận nam nhân bên cạnh tràn ngập sát khí, Mộ Khinh Ca trấn an vuốt xuôi ng.ự.c hắn: "Không sao không sao, đều đã qua. Hơn nữa là do tự ta đáp ứng đánh cược, hiện tại ta thắng rồi."
"Lấy chính mình ra mạo hiểm?" Sắc mặt Tư Mạch chẳng tốt lên tí nào.
Nghe ra giọng hắn tức giận và trách cứ, xen lẫn vài phần bất đắc dĩ. Mộ Khinh Ca bảo đảm: "Ta bảo đảm lần sau nhất định sẽ cẩn thận, không tùy tiện mạo hiểm nữa." Dù sao mặc kệ thế nào, cứ trấn an vị đại gia này trước đã.
"Còn có lần sau?" Tư Mạch vừa tức vừa buồn cười, nghiến ra một câu. Tiểu gia hỏa này không tức ch3t mình thì không cam lòng mà!
Mộ Khinh Ca vô tội chớp chớp mắt, dáng vẻ kia nào còn là Mộ tiểu tước gia oai phong lẫm liệt?
"Tức nhiều hại thân, ta cam đoan với chàng, chàng còn muốn thế nào nữa?" Mộ Khinh Ca vuốt lông Tư Mạch, ngữ khí rất chi là ủy khuất. Nàng dễ dàng lắm sao, bị trọng thương lại còn phải đi phụ trách trấn an nam nhân này!
Vuốt rồi vuốt, Mộ Khinh Ca cảm thấy mình cũng muốn xù lông.
"Tiểu Ca nhi, ta phải bắt nàng thế nào mới tốt đây?" Tư Mạch chợt ôm Mộ Khinh Ca vào lòng, hai người dính sát vào nhau nằm trên giường.
Tư Mạch ôm nàng rất chặt, cũng rất ôn nhu.
Mộ Khinh Ca im lặng tùy ý để hắn ôm, đảo đảo con mắt.
"Có lúc, ta thật sự muốn mang nàng đi, không cho nàng bị chút nguy hiểm. Nhưng ta biết nàng không phải loại nữ nhân nuôi như sủng vật. Nàng có thứ mình theo đuổi, có thứ mình kiên trì. Cho nên ta buông tay để nàng tự do bay lượn, nhưng mỗi lần nàng đều phải tự làm bản thân mình đầy thương tích khiến ta đau lòng mới được sao?" Ngữ khí Tư Mạch tràn ngập cầu xin.
Nam nhân cường đại như vậy giờ đây lại cầu xin mình phải học cách yêu quý thân thể!
Phát hiện này, khiến Mộ Khinh Ca ấm áp, bị cảm động.
Bên cạnh xuất hiện rất nhiều nam tử ưu tú, nhưng không ai giống Tư Mạch khiến nàng động tâm. Là vì sao? Có lẽ bởi vì hắn chân chính hiểu nàng.
Nằm trong lòng Tư Mạch, Mộ Khinh Ca chậm rãi nhớ lại quá trình hai người quen biết.
Bỗng nhiên nàng phát hiện thì ra từ lúc ban đầu, nam nhân này luôn lặng yên không tiếng động, từng chút một xâm nhập vào thế giới nàng, khiến nàng quen hắn tồn tại, sinh ra tín nhiệm với hắn.
Nam nhân của nàng, từng bị nàng coi là địch nhân giả tưởng.
Nhưng giờ phút này Mộ Khinh Ca mới phát hiện cho dù là thời điểm ban đầu, nàng đều chưa từng chân chính coi hắn là định nhân, luôn bất giác thay đổi nhận thức, bắt đầu tín nhiệm hắn.
"Ta xoa xoa cho chàng, sẽ không đau." Mộ Khinh Ca vươn tay ấn lên ng.ự.c Tư Mạch, nghiêm túc xoa xoa.
Nàng muốn mạnh mẽ hơn, vậy trong quá trình mạnh mẽ sẽ không thể bảo đảm mình không bị thương.
Cho nên, chỉ có thể vất vả Tư Mạch.
Hoặc là nói, không cho hắn thấy mình bị thương, không cho hắn biết mình bị thương chắc sẽ tốt hơn nhiều.
"Nàng dám gạt ta thử xem." Bàn tay to bắt được tay Mộ Khinh Ca, uy hiếp.