Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca tự nhận câu nói này rất chi là lễ phép, hoàn toàn không có hàm ý nào khác. Nhưng vào tai Mộ Liên Dung lại biến thành ám chỉ ái muội.
Nàng lập tức mở rộng cửa ra, thẳng lưng lên lớn tiếng nói: "Bất tiện cái gì? Trong phòng làm gì có ai!"
Mộ Khinh Ca bị phản ứng quá lớn của cô cô làm sợ tới mức chớp chớp mắt.
Nhưng ngay sau đó nàng đã bị cô cô kéo vào phòng, đóng cửa lại.
Mộ Khinh Ca quay người nhìn về phía Mộ Liên Dung, thấy thần sắc nàng hình như có chút khẩn trương trộm thở hắt ra.
"Cô cô, ngài không sao chứ?" Mộ Khinh Ca quan tâm hỏi.
Mộ Liên Dung vội lắc đầu: "Ta không sao, có thể có chuyện gì chứ. Khinh Ca, con tới tìm cô cô có chuyện gì. Mau, ngồi xuống. Uống chén trà."
Mộ Khinh Ca theo Mộ Liên Dung ngồi xuống cạnh bàn. Nàng âm thầm đánh giá một vòng, xác thật trong phòng không có ai.
Nàng hồ nghi nâng chén trà lên, uống một ngụm mới đặt xuống.
Lúc này Mộ Liên Dung đã khôi phục trấn định, nàng cũng rót một chén cho mình, sau đó mới hỏi: "Tìm ta có việc?"
Thần sắc Mộ Khinh Ca trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Mộ Liên Dung hỏi: "Cô cô có tốt không?"
Mộ Liên Dung sửng sốt, cười xấu hổ, hơi xoay người tránh tầm mắt cháu gái: "Ta biết con lo lắng chuyện gì. Con lo lắng ta bởi vì xúc động nhất thời mới hạ lời thề. Sau khi tỉnh táo sẽ hối hận, do vậy phải trả giá đại giới."
Mộ Khinh Ca mím môi, nói với nàng: "Cô cô hẳn là biết đại giới này bất kể con hay là gia gia, đều không thể thừa nhận."
Mộ gia đã lá rụng xơ xác, chỉ còn lại ba người họ.
Thiếu ai, đều không được!
"Ta biết." Mộ Liên Dung giơ tay vén tóc mái ra sau tai.
Mộ Liên Dung cúi đầu, hàng mi dài chặn ngang cảm xúc trong mắt nàng.
Nhưng Mộ Khinh Ca có thể cảm nhận được trong mắt nàng ấy đều là ôn nhu, giống như thiếu nữ chìm trong bể tình.
Cuối cùng, nàng nở nụ cười hạnh phúc, ngẩng đầu nói với Mộ Khinh Ca: "Hoàn hảo, chàng dũng cảm hơn ta. Nếu hai chúng ta đều nhát gan, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ duyên phận này."
"Cho nên..." Mộ Khinh Ca nói: "Cô cô có tình cảm với hắn phải không?"
Mộ Liên Dung nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Được đáp án của cô cô, tâm treo cao của Mộ Khinh Ca lập tức buông xuống. Lúc trước lo cô cô bởi vì xúc động mới thề, lo cô cô sẽ hối hận. Bây giờ biết được tâm ý của cô cô, nàng cũng yên tâm.
Quả nhiên nên như Khương Ly nói, nếu lo lắng thì hỏi cho rõ, đừng có nhọc lòng không đâu.
"Nếu trong lòng cô cô đã tỏ, vậy con không nói thêm gì nữa." Cả người Mộ Khinh Ca lập tức nhẹ nhàng. Nhớ tới lời đề nghị của Khương Ly, nàng lại nói: "Nữ hoàng nói đồ vật hôn lễ đều có sẵn trong hoàng cung. Nếu cô cô và dượng đã hạ thề ước, không bằng tổ chức hôn lễ ở Cổ Vu quốc? Chờ trở về Tần quốc, lại dựa theo phong tục Tần quốc làm thêm một lần, chuyện bên dượng con mặc kệ. Tóm lại không thể ủy khuất cô cô."
"Tổ chức hôn lễ ở đây?" Mộ Liên Dung kinh ngạc nói.
Có chút không phản ứng kịp với đề nghị này.
Mộ Khinh Ca gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu cô cô đồng ý, hôn lễ sẽ định ba ngày sau. Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Tần quốc."
"Cái này... ta phải thương lượng với Tiết Kiều một chút." Mộ Liên Dung do dự nói.
"Không cần thương lượng, ta nguyện ý!" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm kiên nghị của Tiết Kiều.
Mộ Khinh Ca và Mộ Liên Dung quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiết Kiều bước vào, trong mắt chỉ có Mộ Liên Dung. Hắn đi tới bên cạnh nắm lấy tay nàng, nói: "Ta sợ nàng sẽ đổi ý, vẫn nên định danh phận trước đi, như vậy ta sẽ không sợ!"
Mộ Liên Dung gần như chìm trong đôi mắt ôn nhu quyến luyến của Tiết Kiều, bị hắn nói đến mặt đỏ lên.
Hai người thâm tình hoàn toàn quên mất người khác, khiến Mộ Khinh Ca bị bức tự động lui ra khỏi phòng.
Mãi cho đến khi rời khỏi điện rồi, Mộ Khinh Ca mới cảm giác loại tình cảm ngọt mía lùi này mới cách xa mình.
Ra khỏi cung điện, Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Cô cô nói không phản cảm Tiết Kiều thổ lộ, trong lòng rất vui. Ngài ấy không hy vọng bên cạnh Tiết Kiều xuất hiện nữ nhân khác, bởi vì ngài thích hắn. Vậy còn ta? Hắn... lúc hắn thổ lộ, hình như ta không hề phản cảm, không hề bài xích hắn tới gần... Đây là thích sao?"
Nghĩ không ra kết quả, Mộ Khinh Ca không nhìn trời nữa, nhắm mắt lắc đầu.
Lúc mở hai mắt ra, con ngươi nàng đã khôi phục thanh thấu.
Hỏi thăm nơi ở Khương Ly, rất dễ dàng tìm được nàng ấy. Sau khi nói quyết định của cô cô ra, Khương Ly lập tức tuyên bố hôn lễ cử hành ba ngày sau.
...
Tin tức trong hoàng cung tổ chức hôn lễ lập tức viết thành hoàng bảng dán ở ngoài cung, thông cáo cả nước.
Hôn lễ ngày đó, tân lang tân nương sẽ đi dạo phố ngoài hoàng cung, tiếp nhận bá tánh chúc phúc, sau đó hồi cung tổ chức nghi thức. Buổi tối còn có hội diễn pháo hoa, món ngon rượu thơm sẽ lần lượt đưa ra ngoài cung, khiến bá tánh khắp chốn mừng vui.
Mà khiến dân chúng Cổ Vu quốc bất ngờ là hôn lễ này dành cho người mới chứ không phải Nữ hoàng bọn họ, lại còn là hai người giằng co với Nữ hoàng ở quảng trường lúc trước.
Tin tức này lập tức trở thành đề tài nóng hổi nhất Khương thành, vô số người đều chờ đợi hôn lễ ba ngày sau, muốn tận mắt nhìn vì sao tân lang tân nương bỗng dưng thay đổi!
Tin tức hôn lễ cũng truyền vào trong phân viện Luyện Đúc tháp.
"Hừ, đắc tội Luyện Đúc tháp ta, cho rằng chạy tới Cổ Vu quốc là có thể an gối vô lo sao? Cư nhiên còn dám trắng trợn cử hành hôn lễ!" Viện trưởng Nghiêm Hoa phân viện Luyện Đúc tháp vỗ án, giọng nói lãnh lệ tràn ngập sát ý.
"Viện trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì? Có cần hội báo tổng viện hay không?" Người đến bẩm báo lập tức xin chỉ thị của Nghiêm Hoa.
Ánh mắt Nghiêm Hoa sắc bén, ngữ khí thô bạo: "Chờ sau khi tổng viện nhận được tin tức, thiếu nữ đều thành đàn bà rồi! Không cần xen vào, triệu tập đội ngũ động thủ ngay ngày hôn lễ!"
Thuộc hạ hơi chần chờ, hỏi: "Nhưng hôn lễ không phải cho hắn mà?"
"Vậy thì cũng có quan hệ với hắn, không phải sao?" Ánh mắt Nghiêm Hoa miệt thị hạ xuống: "Hắn và tân nương hôn lễ hình như là thân thích. Nếu hắn muốn làm hôn lễ long trọng, vậy chúng ta phải đi chúc mừng cho tốt!"
Hôn lễ nhuộm máu, chẳng phải càng có ký ức mới mẻ?
Trong lòng Nghiêm Hoa tàn nhẫn nghĩ.
"Nhưng tu vi của hắn không thấp, hơn nữa có rất nhiều thủ đoạn. Tổng viện chúng ta bị thiệt hại lớn như vậy, ngay cả trưởng lão Kim Quý cũng bỏ mạng trong tay hắn. Với cả hôn lễ cử hành ngay hoàng cung, chỗ Khương nữ hoàng..." Thuộc hạ vẫn có chút lo lắng.
Vẻ mặt Nghiêm Hoa ngạo mạn, không đồng ý: "Kim Quý chết là vì hắn tự bạo. Huống chi Kim Quý chỉ ở Lam cảnh đỉnh, mà ta vừa mới tấn chức lên Tử cảnh!"
Gã nói khiến mắt thuộc hạ lập tức mừng như điên, quỳ xuống đất chúc mừng: "Chúc mừng viện trưởng tiến vào Tử cảnh, bước vào Thần đạo!"
Nghiêm Hoa phất phất tay, trên mặt khó nén đắc ý. Gã tràn đầy tự tin nói: "Quyết định vậy đi, ngươi tự mình đi xuống bố trí. Ta muốn hôn lễ biến thành ác mộng của bọn chúng!"
"Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm!" Thuộc hạ cáo lui đi xuống.
Nhưng bọn hắn bởi vì nguyên nhân khách quan và chủ quan mà không kịp thời biết chuyện Phùng Khôn Hải cũng chết trong tay Mộ Khinh Ca, toàn bộ Vạn Phong thành bị một mình nàng quấy đến nghiêng trời lệch đất. Ngay cả Vạn Thú Tông Hắc Mộc đại trưởng lão cũng bị thương nặng!
Những tin tức vẫn còn đang trong quá trình truyền lại. Phân viện Luyện Đúc Tháp cũng đã bắt đầu bố trí tất cả hành động.