Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ánh mắt Lệ Phù âm lãnh liếc xéo Tuyết Gia. Khi nhìn Mộ Khinh Ca, lại thu liễm biểu cảm âm ngoan, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi đại danh công tử."

Dáng vẻ thẹn thùng kia, thật sự không hợp với khí thế của nàng ta.

Người trong quán trà đều nín thở nhìn, chờ mong tình thế phát triển.

Mộ Khinh Ca im lặng, cũng không có ý tứ mở miệng.

Nụ cười bên miệng Lệ Phù hơi cương, tùy tùng nàng ta lập tức tiến tới, chỉ vào mũi Mộ Khinh Ca mà mắng: "Này! Có nghe thấy tiểu thư nhà ta đang hỏi ngươi không? Lỗ tai bị điếc à!"

Gia nô sống dựa vào chủ nhân, Mộ Khinh Ca cũng không để bụng.

Nàng chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: "Ồn ào."

Mọi người hít ngược, bội phục nhìn nàng. Tựa hồ bội phục nàng cư nhiên dám đi khiêu khích Lệ gia, khiêu khích đại tiểu thư Lệ gia.


Hai chữ 'ồn ào', có thể hiểu lời này là nói Lệ gia đại tiểu thư, cũng có thể hiểu thành gia nô chó cậy thế chủ. Đương nhiên, có thể hiểu là ám chỉ cả hai người.

Khi mọi người suy đoán Lệ đại tiểu thư sắp nổi bão, nàng lại xoay người đột nhiên tát một phát vào mặt gia nô, đồng thời trách cứ: "Có nghe hay không! Ngươi dám nhao nhao xen vào ta và công tử nói chuyện, cút!"

Chậc chậc!

Người vây xem đều chửi thầm: Ngài lấy đâu ra tự tin vậy? Nói không chừng công tử người ta ghét bỏ chính là ngài! Không thấy bên cạnh người ta còn có một vị đại mỹ nhân đang ngồi sao.

Gia nô ɭệ gia co rụt cổ lại, nhanh chóng lui thân vài bước.

Xử trí xong gia nô, Lệ Phù mới xoay người nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nụ cười thẹn thùng lại xuất hiện: "Công tử, không có ai quấy rầy chúng ta rồi."


Mộ Khinh Ca thầm cười lạnh, không chút khách khí nói: "Còn ngươi nữa."

Phốc!

Trong quán trà, có người không nhịn được cười một tiếng.

Mộ Khinh Ca 'tìm đường chết' khiến bọn họ thấy đều muốn lớn tiếng khen ngợi! Rốt cuộc cũng có người thu thập vị nữ bá vương này rồi!

Nhưng mà bọn họ không dám thể hiện ý nghĩ chân thật của mình ra.

Gia hỏa không cẩn thận cười ra tiếng kia, nhanh chóng bưng kín miệng mình rúc vào đám đông, sợ bị Lệ Phù tính sổ.

Cũng may Lệ Phù bây giờ đang bị Mộ Khinh Ca chọc giận, căn bản không để ý tới phản ứng của người khác.

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Lệ Phù lạnh đi, mi tâm có thêm mấy phần khói mù.

Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng mắt, khóe miệng nổi lên ý sắc lạnh: "Cần lỗ tai làm gì?" Ý ngoài lời, chính là đang mắng 'ngươi điếc'!


Thái độ Mộ Khinh Ca khiến sắc mặt Lệ Phù âm tình bất định.

Khi tất cả mọi người cho rằng nàng ta sắp bùng nổ, Mộ Khinh Ca sắp gặp xui xẻo, nàng ta bỗng dưng nở nụ cười. Ánh mắt nàng ta nhìn Mộ Khinh Ca, càng tràn đầy khí thế quyết tâm: "Tốt! Ta thích ngươi có tính cách như vậy!"

Lời này, khiến Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.

Nghe kiểu gì cứ mất tự nhiên vậy? Đây không phải lời kịch của bá vương ăn chơi trác táng cường đoạt dân nữ nhà lành sao?

"Ngươi nghe cho ta! Mặc kệ ngươi là ai, tên gì. Hôm nay ngươi phải đi theo ta! Làm hôn phu của ta!" Lệ Phù kiêu ngạo bá đạo tuyên bố.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, ánh mắt thấu triệt bị sự trêu tức xâm chiếm. Nàng khẽ nhếch môi, chậm rãi hộc ra hai chữ: "Có bệnh."

Mọi người hút không khí!

Gặp qua người không sợ chết, nhưng chưa gặp qua người nào vội vàng đi chịu chết!
Chẳng lẽ, hắn không biết thế lực Lệ gia ở Hải Tự Thành sao? Chẳng lẽ hắn không biết vị Lệ đại tiểu thư này không chỉ là một cường giả Hôi cảnh tầng một, mà còn có người cha là đệ nhất cao thủ Hải Tự Thành sao?

Đắc tội Lệ gia, trừ khi hắn là người Đậu gia, nếu không sợ là kết cục sẽ không quá tốt!

Quả nhiên sắc mặt Lệ Phù đã bị Mộ Khinh Ca nói làm cho âm trầm xuống. Mắt nàng ta xuất hiện lệ khí, nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, nghiến răng: "Đừng có chọc giận ta! Xem ở gương mặt này của ngươi, ta có thể chịu đựng ngươi một lần, hai lần, nhưng tuyệt không có lần thứ ba. Không muốn đột tử đầu đường, không muốn mỹ nhân bên cạnh ngươi gặp tai ương, thì ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đứng lên hồi phủ cho ta. Đêm nay, chúng ta phải bái đường thành thân!"
Tuyết Gia nhíu mày, chuẩn bị đứng lên ra tay giáo huấn.

Nhưng nàng vẫn nhớ rõ thân phận Mộ Khinh Ca, nhìn sang bên cạnh hỏi dò.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca hơi cong, nhàn nhạt nói: "Không chết là được." Nếu cái kẻ gọi là cao thủ đệ nhất Hải Tự Thành còn không bằng nàng, cần gì phải ủy khuất mình?

Thật cho rằng nàng có thể tùy tiện bị lôi đi thành thân sao?

Được mệnh lệnh của Mộ Khinh Ca, khóe miệng Tuyết Gia hơi giương lên. Đứng dậy, khi Lệ Phù còn chưa kịp phản ứng Mộ Khinh Ca nói có ý gì, đã ra tay.

Mộ Khinh Ca vẫn là lần đầu nhìn thấy Tuyết Gia ra tay.

Tuyết Gia đứng lên, vung tay, một quang mang màu xám bay thẳng tới ngực Lệ Phù. Ra tay sạch sẽ lưu loát, không có tí dây dưa dài dòng nào.

Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày.

Lệ Phù không nghĩ tới có người ở Hải Tự Thành dám ra tay chống đối mình, cho nên căn bản không kịp tránh né lúc Tuyết Gia đánh tới.
Huống chi nàng ta chỉ là Hôi cảnh tầng một, Tuyết Gia là Hôi cảnh tầng bốn.

Cho dù nàng ta muốn tránh, cũng không tránh được.

Phanh!

Một tiếng vang lớn, mọi người nhìn thấy thân ảnh Lệ Phù bay ra khỏi quán trà, trực tiếp ngã xuống mặt đường.

Cùng với đó là tiếng kêu thê lương của Lệ Phù.

Lệ Phù đập hư cửa sổ quán trà, chật vật dừng trên đường phố, rước lấy mọi người vây xem. Nhưng khi bọn họ nhận ra đây là vị Lệ gia đại tiểu thư, lại e sợ không kịp muốn tránh xa. Giống như sợ bị Lệ Phù ăn vạ đến họ.

"Khụ khụ...!"

"Đại tiểu thư!"

Lệ Phù quỳ rạp dưới đất, ngực đau đớn, há mồm phun ra búng máu. Cả người như bị rút hết sức lực, không thể động đậy. Gia nô nàng ta mang đến cũng bị hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần, đồng loạt biến sắc vọt tới trước mặt nàng ta.
Lúc này, Mộ Khinh Ca dẫn theo Tuyết Gia rời khỏi quán trà.

Người xem diễn ban đầu trong quán trà đều sôi nổi nhường đường, không dám trêu chọc, càng không muốn Lệ gia hiểu lầm là do bọn họ mà dẫn đến họa sát thân.

"Ngươi...!" Lệ Phù quỳ rạp dưới đất, ánh mắt hung ác ngửa đầu nhìn Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

Sát ý trong mắt căn bản không che giấu được.

Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói: "Ngã một lần cho khôn, nhớ kỹ không phải ai ngươi đều có thể trêu chọc. Trở về nói cho vị phụ thân đệ nhất Hải Tự Thành của ngươi. Nếu không phục, còn dám tìm tới, ta sẽ không thủ hạ lưu tình."

Dứt lời, nàng mang theo Tuyết Gia nhanh nhẹn rời đi.

Phương hướng các nàng rời đi không phải ngoài thành, mà là trong thành. Bước đi nhẹ nhàng, càng không có nửa ý chạy trốn.

Đặc biệt là Mộ Khinh Ca lúc sắp đi còn ném xuống câu kia, quả thực khiến quần chúng đều bốc lên 'ngôi sao nhỏ', xôn xao bàn tán đây là quý công tử của gia tộc nào? Không ra tay, nhưng mở miệng lại nói năng tàn khốc!
Dám ở Hải Tự Thành thả xuống câu nói này với Lệ gia đại tiểu thư, thậm chí là Lệ gia chủ.

Vô số bá tánh bị Lệ gia ức hϊếp đều yên lặng 'khen' Mộ Khinh Ca!

"Tiểu... tiểu thư..." Mộ Khinh Ca đi xa, gia nộ Lệ gia mới thật cẩn thận nâng Lệ Phù dậy.

Mới vừa đỡ một nửa, nàng ta như bị đụng đến miệng vết thương, la mắng: "A! Đám phế vật vô dụng các ngươi, muốn gϊếŧ ta sao?"

Gia nô bị nàng dọa, nhẹ buông tay, làm nàng ta lại ngã trở về.

"A!!!" Trên đường vang lên tiếng kêu gào của Lệ Phù.

Sau đó, liên tiếp xả ra tiếng mắng: "Nô tài đáng chết! Ta nhất định phải lột da các ngươi! Nâng ta về, ta phải đi tìm cha ta! Ta muốn tìm cha ta báo thù! Kẻ khi dễ ta đều không được chết tử tế --- a a a a a!"

Tiếng mắng của Lệ Phù vang vọng khắp con phố náo nhiệt Hải Tự Thành.
Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia không bị ảnh hưởng tiếp tục cất bước.

"Thiếu chủ, nếu Lệ gia chủ tự mình tìm tới, hắn thật sự sẽ gϊếŧ ngài sao?" Tuyết Gia tò mò hỏi.

Mộ Khinh Ca cười nhẹ nhàng, nhàn nhạt nói: "Hắn sẽ không."

Trong mắt Tuyết Gia hiện lên một tia nghi hoặc, mím môi không nói. Nàng không vội vã hỏi cho rõ, mà là tự ngẫm. Nàng rất thông minh, càng có thể nhìn thấu lòng người. Khuyết thiếu, chỉ là rèn luyện va chạm xã hội.

Giây lát, Tuyết Gia nghĩ cẩn thận gật gật đầu: "Địch nhân lớn nhất của Lệ gia là Đậu gia. Nhưng hắn có thể ẩn nhẫn nhiều năm, nói rõ đây là người có tâm cơ. Nữ nhi ngang ngược càn rỡ có lẽ cũng là kết quả do hắn phóng túng nuôi dưỡng nên, dùng để mê hoặc địch nhân. Người như vậy sẽ không bởi vì nữ nhi chọc phải người lợi hại mà trả thù. Có thể là sẽ tìm đến thiếu chủ, hy vọng có thể lôi kéo thiếu chủ vào trận doanh mình."
Nàng phân tích, khiến Mộ Khinh Ca ghé mắt cười.

"Không sai. Lệ gia chủ bị truyền ra là đệ nhất nhân Hải Tự Thành, thanh danh quá thịnh. Cố ý nuôi ra một người kiêu ngạo bá đạo, có thể khiến đối thủ hạ thấp đề phòng. Đối thủ của hắn sẽ theo bản năng cho rằng đây chỉ là mãng phu, không đáng sợ hãi. Huống chi người Lệ gia có thể kiêu ngạo như thế, hai nhà kia không phải không có công lao. Phủng sát, chính là chiêu gϊếŧ người không thấy máu." Mộ Khinh Ca nói.

Tuyết Gia gật đầu tán đồng: "Vậy nếu vị Lệ gia kia tìm tới cửa, thiếu chủ định làm thế nào?"

"Tìm tới rồi hẵng nói." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.

Đột nhiên, nàng ngừng lại trước một cánh cửa viện.

Tuyết Gia ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên trạch viện, nói khẽ: "Lưu Khách thị tộc." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK