Ánh trăng mờ ảo, chiếu sáng nhu hòa...
Mộ Khinh Ca đợi ở Phù Sa Thành ba ngày. Trong ba ngày này, mỗi ngày Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đều sẽ tới tìm nàng, rồi lại bị nàng đuổi về.
Không phải không muốn gặp, mà do đoán được họ muốn nói gì nên không cần thiết phải gặp.
Khương Ly dựa lưng vào tường, ghé bên cửa sổ, nhìn Mộ Khinh Ca đang đứng trước cửa sổ.
Mộ Khinh Ca nhìn ánh trăng ngoài cửa, chắp tay sau lưng. Lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát chỉ bộ Linh Lung Thương trên ngón trỏ. Từ nét mặt nàng không thể đoán ra được nàng đang nghĩ gì.
May là Khương Ly lười nghĩ ngợi, muốn nói gì đều trực tiếp hỏi.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Đáy mắt thanh thấu hiện lên một tia u quang. Mộ Khinh Ca rũ mắt, thấp giọng trả lời: "Đang nghĩ làm thế nào để thi thể không bị thay đổi bởi nhiệt độ."
Mộ Liên Thành quanh năm đều nằm trong hoàn cảnh cực hàn. Nếu đột nhiên thay đổi môi trường, kể cả trong cơ thể có Địa Hoàng Đan, vẫn sẽ bị hao tổn.
Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ của Mộ Khinh Ca.
Nếu nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vậy sao dám bốc đồng muốn nói mang Mộ Liên Thành đi? Từ khi nàng rời khỏi Tang gia, đã phân phó Manh Manh tìm một chỗ có nhiệt độ cực thấp trong không gian rồi.
Muốn mang Mộ Liên Thành đi, vậy khối huyền băng cũng phải mang đi. Cho nên vấn đề thay đổi môi trường đã sớm được giải quyết.
"Nói dối." Khương Ly thẳng thừng chọc thủng lời nói dối của nàng.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng. Khóe miệng cong lên ý cười như có như không.
Khương Ly đứng thẳng người chen tới chỗ nàng, sóng vai đứng trước cửa sổ ngắm ánh trăng: "Nếu ngươi chưa cân nhắc đến vấn đề này mà đã tới Tang gia đòi người, vậy không phải là Mộ Khinh Ca. Nói đi, có tâm sự gì, nói cho tỷ tỷ nghe, nói không chừng tỷ tỷ đây có kế sách tốt thần kỳ nha."
Mộ Khinh Ca hơi lắc đầu, rất là bất đắc dĩ: "Tới Trung Cổ Giới, vẫn không thể thay đổi tính nết hóng hớt bát quái của ngươi."
Khương Ly trừng mắt đẹp, đúng lý hợp tình biện giải: "Ta chỉ hóng mỗi chuyện của ngươi thôi được không? Chẳng lẽ ngươi chỉ nhìn thấy mỗi ta hóng chuyện, mà không thấy đằng sau cái sự hóng chuyện đó là ta đang quan tâm hả?"
Mộ Khinh Ca rút khóe miệng, cũng chỉ có Khương Ly mới nói theo kiểu... lẽ thường hẳn là... "cảm động lòng người"!
Tầm mắt dời khỏi Khương Ly, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mộ Khinh Ca thở hắt ra, thấp giọng chậm rãi nói: "Ta chỉ đang nghĩ về Tang gia."
"Chuyện gì?" Khương Ly hỏi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca tối lại, sâu trong đôi mắt thay đổi thất thường: "Vì sao Tang Lam Nhược phải nói dối Tang Thuấn Vương, rằng ta không có kế thừa huyết mạch Tang gia. Là thật sự không biết, hay cố ý giấu giếm? Và cả, những lời giải thích đó của Tang Lam Nhược."
Khương Ly gật đầu, cùng nói chuyện với nàng: "Kỳ thật sau khi ngươi trở về thuật lại lời nói của bà ấy, ta cũng cảm thấy chuyện này hơi phức tạp."
"Phức tạp?" Mộ Khinh Ca khó hiểu nhìn nàng.
Nàng không thấy có chỗ nào phức tạp.
Khương Ly nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nếu trước kia bà ấy không thật sự cố gắng mà rời đi luôn, hơn nữa mười chín năm qua chưa từng nhớ tới ngươi, vậy thì dễ xử lý. Trực tiếp không nhận vị mẫu thân này là được. Nhưng như ngươi nói. Bà ấy giải thích rằng lúc trước muốn để lại tin tức, nhưng không tìm thấy cơ hội, năn nỉ Tang gia truyền tin về Mộ gia thì bị lừa gạt. Sau khi trở lại Trung Cổ Giới, bà dùng luyện khí cầu người khác truyền tin về Lâm Xuyên, chỉ tiếc đều không thành công. Nói ra thì bà ấy cũng rất tận lực, vẫn chưa quên ngươi. Vậy bắt đầu khó xử rồi. Còn về giấu giếm huyết mạch của ngươi, đơn giản chỉ có hai khả năng. Một là năm đó ngươi quá nhỏ, bà ấy thật sự chưa phát hiện ra huyết mạch. Hai là không muốn ngươi bị Tang gia kiềm chế, bị bắt ở lại."
"Nếu ta không muốn ở, Tang gia không giữ nổi ta." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Nàng lại mở miệng: "Nhận hay không nhận, không phải là vấn đề. Thứ tình cảm rắc rối của con người, rất nhiều quan hệ không chỉ cần dựa vào một cái xưng hô là có thể hiểu rõ."
Nàng nhìn Khương Ly, ngón tay chỉ vào ng.ự.c mình, gằn từng chữ một: "Có nhận hay không, không phải ở miệng, mà là ở tâm." Tối thiểu chỉ mới trước mắt thôi, trong lòng nàng vẫn chưa coi Tang Lam Nhược là mẫu thân.
"Nếu ngươi hiểu rồi, vậy còn phiền não cái gì?" Khương Ly không hiểu buông tay.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, thanh âm càng ép thấp hơn: "Bởi vì ta còn mục đích nữa tới Tang gia, chính là chỉ pháp luyện khí Tang gia."
"Chỉ pháp luyện khí Tang gia?" Khương Ly kinh ngạc.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Không sai, chỉ pháp luyện khí Tang gia. Vô luận thế nào, chỉ pháp luyện khí của Tang gia là chính thống. Nếu có thể được nhìn một lần, vậy cực kỳ có lợi cho việc luyện khí của ta. Hiện giờ ta muốn tăng cường binh khí Long Nha Vệ, cần xây dựng lại thành trì, cần rất nhiều binh khí. Nhưng thuật luyện khí của ta vẫn dừng chân ở Bảo cấp luyện khí sư, khó đột phá. Ta cảm thấy thuật luyện khí của Tang gia có thể giúp ta đột phá cửa ải này."
"Luyện khí sư Thần cấp ư!" Khương Ly sợ hãi trừng to mắt, đột nhiên kêu lên: "Mịa nó! Ngươi định chế tạo năm trăm bộ trang bị Thần cấp sao?" Nàng nhớ Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca có tận năm trăm người. Nếu mỗi người đều khoác một bộ Thần cấp ra ngoài, vậy hình ảnh đó quả thực là!
Khương Ly kinh ngạc, Mộ Khinh Ca chỉ gật đầu.
Không hề thấy to tát gì đối với năm trăm bộ trang bị Thần cấp.
Khương Ly cảm thán lắc đầu, trêu chọc: "Mộ Khinh Ca, hiện tại nếu ngươi nói cho ta biết muốn hái ánh trăng trên trời làm hoa cài đầu, ta cũng không thấy lạ đâu."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, lập tức nghe hiểu Khương Ly ám chỉ.
"Ngươi không tin ta?"
"Tin! Đương nhiên tin." Khương Ly cười nói. Duỗi tay vỗ vỗ vai Mộ Khinh Ca, nghiêm túc nói: "Ừm, lúc nào chế tạo thì tiện thể chế một món Thần khí cho ta, đa tạ."
Năm trăm bộ trang bị Thần cấp đó!
Đây không phải chuyện cho thời gian là có thể hoàn thành! Dù là gia chủ Tang gia cả đời luyện khí cũng không thể luyện ra từng ấy số lượng binh khí Thần cấp.
Đương nhiên, nếu là Mộ Khinh Ca ôm lòng "chí nguyện to lớn" thì đúng là có thể hoàn thành. Năm trăm Long Nha Vệ đồng loạt xuất trang bị Thần cấp, hiệu quả đánh sâu vào thị giác đúng là k1ch thích.
Nghe ra sự khó tin trong lời nói của Khương Ly, Mộ Khinh Ca cười cười không định giải thích.
"Vậy ngươi muốn làm thế nào để có được chỉ pháp luyện khí Tang gia?" Khương Ly hỏi.
Đây cũng là chỗ khiến Mộ Khinh Ca nan giải. Mộ Khinh Ca nhíu mày, mím môi không nói.
Khương Ly lẩm bẩm: "Ngươi muốn có được chỉ pháp luyện khí Tang gia, vậy chỉ cần bày ra huyết mạch Luyện khí sư của mình, nguyện ý vào cửa Tang gia, ta nghĩ họ sẽ không keo kiệt. Nhưng ngươi lại phải dây dưa với Tang gia, càng không muốn bị trói ở Tang gia. Vậy chỉ còn lại một cách, chính là moi từ miệng muội muội ngươi thôi."
Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Há có thể tùy ý nói ra? Ta cần gì phải khó xử nàng. Nếu chuyện bị bại lộ, nàng còn sẽ bị liên lụy."
"Ngươi nha." Khương Ly thở dài lắc đầu: "Ngươi thật là, người khác liên lụy ngươi thì ngươi chẳng hó hé nửa câu. Nhưng chuyện của ngươi, ngươi lại không muốn liên lụy bất cứ ai."
"Trên thế giới này, khó báo đáp nhất chính là ân tình." Mộ Khinh Ca cười nhạt.
Ngay sau đó, nàng giải thích: "Cũng không phải lỗi của ai cả, là ta sẵn sàng gánh."
"Đúng đúng, nhưng chỉ cần là người ngươi nhận định, ngươi cũng sẽ không đùn đẩy. Ta hiểu vì sao Long Nha Vệ trung thành ngươi thế rồi, nhóm Mai Tử Trọng vì sao nguyện ý nếm thử tư vị cửu tử nhất sinh, chỉ vì muốn tới tìm ngươi." Khương Ly thổn thức.
Con mắt Mộ Khinh Ca cơ hồ phiếm ra ý cười, nhìn Khương Ly: "Ngươi nói thiếu một người."
"Hở?" Khương Ly kinh ngạc.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Người kia chịu bỏ xuống giang sơn xã tắc, lụa là gấm vóc, cẩm y ngọc thực, muôn vàn con dân chỉ vì muốn làm bạn bên cạnh ta."
Sắc mặt Khương Ly dần trở nên cổ quái.
Nàng không nhịn được rùng cả người, nổi da gà. Vừa xoa xoa cánh tay, vừa nói: "Kinh quá! Ta nói rồi, ta tới Trung Cổ Giới là vì chưa bao giờ được tới, ta rất tò mò thế giới này. Không chỉ vì mỗi ngươi!"
"Vậy nguyên nhân trong đó cũng có ta, ngươi không cần ngại." Mộ Khinh Ca cong môi.
Khương Ly liếc trắng mắt, xoay người ngáp một tiếng: "Buồn ngủ quá! Ta đi ngủ, không thèm hứng gió đêm cùng ngươi đâu."
Đi đến mép giường, Khương Ly quay người ngồi trên giường. Từ khi ở cùng Mộ Khinh Ca, đêm nào nàng cũng ở đây, hành vi như vậy càng thêm khẳng định thân phận "nam tử" của Mộ Khinh Ca với bên ngoài.
Trước mặt Tuyết Gia và Huyễn Nhã, thậm chí trước mặt Mộ Thần và Mộ Bằng, nàng quả thực chính là nữ chủ nhân tương lai.
Trước khi nằm xuống, Khương Ly hỏi: "Ngày mai ngươi muốn đi Tang gia đón người, có cần ta đi cùng không? Hay là ngươi muốn thu hút sự chú ý của Tang gia, sau đó ta giúp ngươi trộm thuật luyện khí. Bằng không sau ngày mai, ngươi sẽ không còn lý do gì để tiếp cận Tang gia, hay tiếp tục ở Phù Sa Thành tìm kiếm cơ hội."
Ai bảo Mộ Khinh Ca không muốn nhận nương đây?
"Không cần, chỉ pháp luyện khí Tang gia không thể gấp. Trước tiên đón người ra rồi nói sau." Mộ Khinh Ca nói.
Thấy Mộ Khinh Ca đã có dự định, Khương Ly gật đầu không nói nữa, nằm xuống giường.
Khương Ly ngủ rồi, Mộ Khinh Ca vẫn chưa ngủ.
Trộm hoặc lừa lấy chỉ pháp luyện khí Tang gia đều không thể. Ngay cả nàng đi hỏi Tang Tuyết Vũ, trước không nói đến có bị vi phạm quy định Tang gia không, kể cả có nói cho mình cũng không chắc đó là chỉ pháp luyện khí hoàn chỉnh.
Nếu muốn có được chỉ pháp luyện khí hoàn chỉnh, e là vẫn phải xuống tay ở chỗ Tang Thuấn Vương.
Nhưng mà...
Mộ Khinh Ca nhìn ánh trăng, hơi chau mày. Hôm đó Tang Thuấn Vương thử nàng, tư thái kia tựa hồ nếu nàng mang huyết mạch Tang gia, vậy chắc chắn sẽ bắt nàng về.
Nếu nàng thật sự thừa nhận, vậy sẽ phải luyện khí cho Tang gia cả đời?
Nàng rất bận, thật sự không rảnh luyện khí cho Tang gia.
Nếu không thể thẳng thắn, vậy chỉ có thể trao đổi.
Nhưng nàng lấy gì mới có thể trao đổi với Tang Thuấn Vương.
"Đúng rồi!"
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca sáng mắt, chợt có chủ ý.
Đôi mắt nàng thay đổi liên tục, thấp giọng nỉ non: "Tuy không tính là quang minh chính đại gì, nhưng cũng coi như hai bên có nhu cầu. Nếu không nhận, vậy sao phải sợ bị bêu danh bất hiếu?"
Dứt lời, thần sắc trong mắt lắng xuống, trở nên vô cùng kiên định...
...
Ngày hôm sau, đúng hẹn đến.
Sáng sớm, Mộ Khinh Ca mang theo Mộ Thần, Mộ Bằng và Bạch Li được thả ra tới Tang gia. Đồng hành còn có Mai Tử Trọng.
Cho ba người đầu đi theo là Mộ Khinh Ca đoán rằng chuyến đi hôm nay chắc sẽ không suôn sẻ. Ba người này có thể mang đến uy hiếp, khiến Tang gia muốn ra quyết định gì thì phải cẩn thận cân nhắc.
Không thả Nguyên Nguyên ra, là vì Nguyên Nguyên là dị hỏa. Nàng không chắc Tang Thuấn Vương có nhìn thấu không. Nếu bị nhìn thấu, vậy chẳng phải bại lộ mình sao?
Dù sao hắn cũng ở trong không gian, nếu có chuyện khẩn cấp thì có thể triệu hồi hắn ra.
Còn mang theo Mai Tử Trọng, là vì một chuyện khác.
"Mai sư huynh, tới Tang gia, tất cả phải nghe lệnh ta. Đúng rồi, hiện giờ sư huynh có thể luyện chế ra đan dược cấp bậc gì?" Mộ Khinh Ca đứng ngoài cửa Tang gia, hỏi.