Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mảng tường vỡ vụn rơi xuống khỏi vách, nện lên mặt đất.
Thanh âm phá vỡ sự an tĩnh quỷ dị. Khiến mọi người khϊếp sợ bỗng nhiên bừng tỉnh, trong đầu nhanh chóng nhớ lại chuyện vừa phát sinh...
Ách, quản sự Đậu gia bị đánh?
Đúng! Còn là bị một nữ tử nhìn qua trông mong manh yếu đuối đánh.
Một quyền đánh nặng như thế?
Ừm, rất nặng! Không thấy quản sự Đậu gia đã biến thành bãi bùn rồi sao?
"Ngươi... Các ngươi dám động thủ với người Đậu gia!" Phục hồi tinh thần, một gia nô chỉ vào Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia, còn có Kinh Hải, Thạch Ba. Thanh âm mang theo một tia run rẩy.
Thanh âm hắn hạ xuống, mấy gia nô khác đều sôi nổi chạy tới bên cạnh quản sự Đậu gia, lôi gã đang hơi thở thoi thóp xuống.
Gương mặt tuyệt mỹ của Tuyết Gia hiện lên một tia khó coi.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia lạnh băng, không để ý tới nàng, mà đi lên một bước nói với gia nô Đậu gia: "Đã đánh người rồi, các ngươi còn hỏi có dám hay không?"
"Không! Không không không... không liên quan đến, ta không biết bọn họ! Bọn họ không liên quan đến ta!" Lúc này, Thạch Ba vạn phần kinh hách ngồi bệt xuống đất, đôi tay dùng sức múa may.
Phản ứng của hắn, khiến trong mắt Kinh Hải nổi lên tia thất vọng và đau lòng.
Có lẽ hắn không ngờ người bạn chơi cùng lớn lên từ nhỏ, ở thời điểm như vậy cư nhiên muốn vứt bỏ hắn. Hơn nữa, vừa rồi thật sự muốn gϊếŧ hắn!
Nếu không có Mộ ca ca bọn họ...
Chân tướng sự thật, khiến ánh mắt Kinh Hải thống khổ, hắn nói với Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia: "Mộ ca ca, các người đi mau!" Nói xong, lại giãy giụa bò dậy, nói với những gia nô Đậu gia: "Chuyện này không liên quan đến họ, đều bởi vì ta! Các ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ ta là được! Tới đây! Gϊếŧ ta đi! Hôm nay các ngươi không gϊếŧ ta, ngày nào đó ta tất sẽ trả mối nhục hôm nay!"
Kinh Hải thất tha thất thểu đứng lên. Bây giờ hắn đã nỏ mạnh hết đà, toàn dựa vào ý chí chống đỡ.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước mặt Mộ Khinh Ca, duỗi tay chắn trước các nàng.
"Tuyết Gia, đỡ hắn đi." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng phân phó Tuyết Gia.
Tuyết Gia nghiêm mặt, mím môi đi nhanh tới bên cạnh Kinh Hải, muốn đỡ hắn một chút.
Nhưng Kinh Hải tính tình quật cường, căn bản không muốn đi, còn không ngừng nói: "Tỷ tỷ, mọi người đi mau! Đậu gia thế lớn ở Hải Tự Thành, mọi người thừa dịp họ chưa phản ứng lại, nhanh chóng rời đi."
Sau đó, lại áy náy: "Thực xin lỗi, đều do đệ dẫn mọi người tới đây. Là đệ liên lụy mọi người, mọi người đi mau!"
Tuyết Gia lắc đầu, nói: "Đệ đừng nói nữa, có chuyện gì Mộ ca ca của đệ sẽ xử lý."
Nói xong, kéo Kinh Hải tới một bên.
Mới vừa tránh ra, một viên đan dược bắn vào tay Tuyết Gia.
"Cho hắn ăn vào." Thanh âm Mộ Khinh Ca theo sau truyền đến.
Tuyết Gia nhẹ gật đầu, không do dự, lập tức đút đan dược vào miệng Kinh Hải.
Ăn đan dược, Kinh Hải lập tức cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca thản nhiên lên tiếng: "Không cần cảm tạ ta, đệ thu lưu chúng ta một đêm, việc hôm nay coi như báo đáp."
Nói xong, ánh mắt nàng đảo qua Thạch Ba dưới đất, sau đó nhìn về phía người Đậu gia: "Thiếu niên này ta muốn mang đi, nếu Đậu gia các ngươi dị nghị, có thể tới tìm ta."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, Tuyết Gia cũng đỡ Kinh Hải theo sau.
Nàng thoải mái hào phóng rời đi, bước chân không gấp gáp. Những gia nô Đậu gia trái lại không dám ngăn trở, rối rắm một lúc, bọn họ mới phái người đi theo xa xa. Người còn lại thì đưa quản sự Đậu gia trở về trước, vào nhà bẩm báo chủ nhân.
Thạch Ba, bị giữ lại.
Lúc này, không có ai sẽ đi để ý tới hắn.
Lúc Kinh Hải bị đỡ đi, cũng chỉ ánh mắt phức tạp nhìn hắn, rồi cắn môi quay mặt đi.
"Ở đây đi." Mộ Khinh Ca đi không xa, dừng ở một nhà khách điếm nhìn qua không tệ lắm. Nàng cất bước đi vào, trực tiếp bảo chủ quán muốn ba gian phòng.
Khi các nàng mang theo Kinh Hải tiến vào khách điếm, gia nô Đậu gia cũng theo tới đây, nhìn bọn họ đi vào.
Mà ở một góc ẩn núp khác, gia nô ɭệ gia cũng thấy được cảnh này, lập tức xoay người rời đi.
Đi vào phòng, Mộ Khinh Ca phân phó tiểu nhị đưa nước ấm tới, dựa theo dáng người Kinh Hải mua một bộ tố y sạch sẽ không xa hoa.
Sau khi đưa nước ấm, Mộ Khinh Ca lấy một chiếc bình lọ đổ nước thuốc màu xanh lục vào nước, sau đó mới xoay người nói với Tuyết Gia: "Đỡ hắn tới đây."
Tuyết Gia gật đầu, đỡ Kinh Hải tới bên thùng gỗ, đặt hắn vào đó.
Kinh Hải ngồi trong thùng gỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng ngay sau đó hắn cảm nhận được một sức mạnh trong nước đang theo làn da tiến vào thân thể hắn, trị liệu miệng vết thương cho hắn.
Kinh Hải khϊếp sợ há to miệng, nhìn về phía Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.
Mộ Khinh Ca không giải thích nhiều, chỉ nói: "Tự mình cởi y phục, ngâm nửa canh giờ." Dứt lời, mang theo Tuyết Gia rời khỏi phòng Kinh Hải.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, Kinh Hải vẫn còn ngây ngốc.
Hắn tựa hồ không tin, bọn họ cứ thế mà đi sao? Đám gia nô Đậu gia không gây phiền toái cho họ?
...
Ra khỏi phòng Kinh Hải, Tuyết Gia đi theo sau Mộ Khinh Ca, mím môi trầm mặc.
Mộ Khinh Ca đột nhiên dừng chân, ngữ khí hơi lạnh: "Chỉ một lần này, không có lần sau."
Tuyết Gia giật mình, cúi thấp đầu hơn, nhẹ giọng nói: "Vâng."
"Đánh người không sai." Mộ Khinh Ca ném xuống một câu, sau đó vào phòng mình.
Tuyết Gia sửng sốt, ngẫm lại dư vị lời nói của Mộ Khinh Ca.
Hắn là nói, mình động thủ cũng không sai, sai là chưa qua hắn cho phép!
Tuyết Gia hơi thở dài.
"Xem ra thân phận này, vẫn cần tiếp tục thích ứng." Lẩm bẩm một câu, Tuyết Gia đi vào phòng Mộ Khinh Ca.
"Thiếu chủ, người Đậu gia hẳn là sẽ nhanh chóng tới, còn có người Lệ gia... Kế tiếp chúng ta còn muốn tiếp tục ở lại Hải Tự Thành sao?" Tuyết Gia mở miệng hỏi.
Mộ Khinh Ca nhấc ấm trà trên bàn lên.
Tuyết Gia thấy thế, vội đi qua tiếp nhận ấm trà, châm trà cho nàng.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, mới chậm rãi nói: "Chính bởi vậy, ở lại trong thành mới an toàn nhất."
Tuyết Gia buông ấm trà, không rõ ý nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không nói thêm nữa, mà nâng chén trà tinh tế thưởng thức. Ừm, thực tế, trà dùng cho khách nhân uống trong khách điếm cũng không phải là trà ngon gì. Mà sự thật là, Mộ Khinh Ca không phải người am hiểu trà.
Đừng quên, nàng vốn là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.
Cho nên, trà tốt xấu đối với nàng, đều chỉ có một tác dụng mà thôi. Giải khát!
Ngoài đường khách điếm, có hai đội ngũ đang tới gần từ hai phương hướng khác nhau.
Khi bọn hắn đi vào khách điếm, người hai bên đều ngây ngẩn.
Không khí quỷ dị xuất hiện trước cửa khách điếm. Làm cho những người qua lại đều ăn ý lui ra vài bước, nhường lại không gian lớn.
Dẫn đội Đậu gia là một quản sự khác. Nhưng so sánh với quản sự lúc trước bị Tuyết Gia đả thương, hắn có vẻ cao cấp rất nhiều, khí thế cũng mạnh hơn.
Nhìn thấy người đối diện, hắn bước chân ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, thần sắc kiêu căng: "Đậu gia làm việc, kẻ không liên quan tản ra."
Ngữ khí kiêu ngạo, quả thực không coi người đối diện vào mắt.
Người đối diện quả thực dưới câu nói này, tản ra hai bên.
Chỉ là còn không đợi khóe miệng hắn giương lên nụ cười đắc ý, lại đột nhiên cứng đờ. Đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm người đối diện đi ở giữa.
"Lệ... Lệ gia chủ!" Thần sắc hắn biến đổi, ngẩng đầu ưỡn ngực lập tức biến thành khom lưng cúi người. Ngay cả thái dương cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu Lệ gia chủ chỉ là Lệ gia chủ, hắn thân là quản sự Đậu gia đương nhiên sẽ không sợ.
Nhưng vấn đề là, Lệ Vân Đào ngoại trừ là Lệ gia chủ, còn có một thân phận, đó là đệ nhất cao thủ Hải Tự Thành!
Đối phương vẫy tay là có thể nghiền áp hắn, cho dù hắn ỷ vào gia thế Đậu gia cũng không dám vô lễ trước mặt Lệ Vân Đào.