Đại Tư Tế giương mắt lên, thở dài nhìn họ: "Chỉ là ta đã rời Thần Ma đại lục lâu lắm rồi, lực lượng Thiên Lộc giả liên tục bị suy yếu dưới pháp tắc của vị diện, sợ là không duy trì được lâu."
"Chúng ta có bao nhiêu thời gian?" Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi.
"Nhiều nhất bảy ngày." Đại Tư Tế đưa ra thời gian chuẩn xác. Ông lấy nén hương đưa cho Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, thời gian ở Hàn Tấc khác với Trung Cổ Giới. cây hương này một khi vào Hàn Tấc sẽ tự động cháy. Nó không có mùi hương, cũng không có lửa, càng không có khói, nhưng sẽ giảm bớt theo thời gian. Khi ngài nhìn thấy nó chỉ còn đoạn ngắn, nhất định phải lập tức chạy về nơi xuất phát, sau đó rời đi. Nếu mọi người nhầm thời gian, sẽ vĩnh viễn ở trong Hàn Tấc không ra được."
Kết quả như vậy khiến cho năm người ở đây ngoại trừ Nguyên Nguyên đều có chút ngưng trọng.
Mộ Khinh Ca cất kỹ nén hương, nói với Đại Tư Tế: "Một mình ngươi ở bên ngoài sẽ xảy ra vấn đề không? Có cần điều người tới bảo vệ ngươi không?"
Đại Tư Tế lắc đầu: "Thiếu chủ không cần lo cho ta, địa điểm ở đó không có dân cư, cũng không có ai quấy rầy. Nơi đó có không gian loạn lưu, chắc hẳn đã từng tồn tại một cái truyền tống trận nhưng đã bị phá hủy. Nó vừa lúc tiện nghi cho chúng ta, càng có thể nắm chắc lối vào Hàn Tấc."
Sau đó, ông lại nói: "Thiếu chủ, sau khi ngài đi vào, dựa theo bản đồ mau chóng tìm được Thần Sách cuốn Trung, rồi rời đi nhanh chóng không cần ở lại thêm. Tuy ta nói có thể kiên trì bảy ngày, nhưng sớm vẫn hơn muộn."
"Ta hiểu rồi." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Đi một ngày đường, mọi người rốt cuộc tới nơi Đại Tư Tế chỉ.
Nơi này quả nhiên hoang tàn vắng vẻ, hẻo lánh không dấu chân người.
Cỏ dại mọc thành bụi trên mặt đất, đá vụn lởm chởm. Những đá tảng đó đều mang theo dấu vết nhân công đào bới.
"Nếu chuẩn bị xong, vậy ta hiện tại bắt đầu." Bóng đêm trên trời cao, ánh sao chiếu xuống. Đại Tư Tế nhìn mọi người.
Năm người vây quanh chỗ Mộ Khinh Ca đứng, Đại Tư Tế dặn dò với bốn người còn lại: "Các ngươi nhất định phải bảo vệ Thiếu chủ an toàn." Tiếp theo, ông lại dặn riêng Khương Ly một câu: "Khương cô nương, lão phu biết ngài có quan hệ mật thiết với Thiếu chủ, nhưng lão phu vẫn muốn nói một câu. An nguy Thiếu chủ rất quan trọng, thỉnh ngài nhất định phải chiếu cố."
"Được rồi, ta sẽ chú ý an toàn, mọi người đừng lo cho ta quá." Mộ Khinh Ca cắt ngang Đại Tư Tế.
Khương Ly liếc nàng, hứa với Đại Tư Tế: "Ngươi yên tâm, cho dù ta ch3t, sẽ không để hắn có việc gì."
"Khương Ly!" Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Nàng không hy vọng nghe Khương Ly nói vậy trước khi xuất phát.
"Lão đại, ta cũng sẽ bảo vệ ngài!" Nguyên Nguyên đứng bên cạnh bảo đảm. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp mang theo nghiêm túc, phảng phất trong nháy mắt từ thiếu niên đã thành đại nhân, ngọn lửa chu sa giữa mi tâm cực kỳ chói mắt, đại diện cho quyết tâm của hắn.
"Mộ Thần, Mộ Bằng, hai vị đi cùng ta một chút." Đại Tư Tế chợt gọi hai người Mộ Thần sang một bên.
Mộ Thần và Mộ Bằng đi theo ông đến nơi xa, hỏi: "Thiên Lộc giả, có gì phân phó?"
Đại Tư Tế nhíu mày: "Trước đó ta tính ra Thiếu chủ sẽ gặp đại kiếp nạn liên quan đến sinh tử. Ta có cảm giác đại kiếp nạn sợ rằng sẽ có liên quan đến chuyến này. Ta muốn nói với hai vị rằng, trên đường nhất định phải chú ý. Nếu có bất kỳ phát sinh nào, thà rằng không cần Thần Sách cuốn Trung, cũng phải bảo hộ Thiếu chủ bình an trở về."
"Đại kiếp nạn!"
Mộ Thần và Mộ Bằng kinh ngạc nói. Đây là lần đầu tiên họ nghe nói.
Đại Tư Tế gật đầu: "Chuyện này Thiếu chủ cũng biết. Chẳng qua với tính tình Thiếu chủ, cho dù biết nguy hiểm cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, đến lúc đó phải dựa vào hai vị."
Mộ Thần và Mộ Bằng nhìn nhau cười khổ.
Mộ Thần nói: "Tính tình Thiếu chủ, nếu thật có chuyện, ngài ấy sao nghe chúng ta an bài. Chỉ là Thiên Lộc giả yên tâm, hai người chúng ta cho dù có mất mạng, cũng tuyệt đối bảo hộ Thiếu chủ bình an."
"Tốt! Có lời này của hai vị, lão phu yên tâm nhiều."
Ba người nói xong, trở về.
Mộ Khinh Ca đại khái đoán được gì đó qua thần sắc họ, mím môi không nói gì. Lúc này nàng có đi nói không cần lo gì đó, thì cũng không có tác dụng quá lớn.
Điều Đại Tư Tế lo lắng, còn không phải liên quan đến đại kiếp nạn sinh tử của nàng sao?
Nên tới không tránh khỏi, một khi đã vậy, đơn giản cứ ngẩng đầu hiên ngang đối mặt! Ch3t? A, không phải nàng từng ch3t một lần rồi sao.
"Ta sắp bắt đầu đây." Đại Tư Tế trầm giọng nói.
Năm người lui về sau mấy bước, để Đại Tư Tế thi triển.
Đại Tư Tế khoanh chân ngồi lên tảng đá, miệng lẩm bẩm. Dần dần có một quang hoa màu bạc quấn quanh ngón tay ông. Cỗ lực lượng phảng phất như hô ứng cùng sao trời nhật nguyệt, cư nhiên dẫn ngôi sao xuống hội tụ trong tay ông.
Càng nhiều ngôi sao rơi xuống, ánh sáng trong tay Đại Tư Tế càng sáng, giống như bàn tay đang cầm mặt trời nhỏ.
Miệng ông niệm ra ngôn ngữ cổ xưa, trúc trắc khó hiểu, tốc độ đọc càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, miếng ngọc la bàn bay ra từ lòng ng.ự.c ông, trôi nổi trước mặt.
"Đó là cái gì?" Mộ Bằng hỏi.
Mộ Thần thấp giọng nói: "Hôm qua ta có nghe Đại Tư Tế nhắc đến, ông dùng Tinh Lộ La Bàn được chế tác từ mật pháp để suy tính ra tọa độ Hàn Tấc, không biết có phải vật ấy không."
Tinh Lộ La Bàn?
Mộ Bằng chưa từng nghe qua.
Đột nhiên, tinh quang hội tụ Đại Tư Tế b4n r4 như kiếm, chiếu vào Tinh Lộ La Bàn trôi nổi. La Bàn bị tinh quang k1ch thích, lập tức chấn động ong ong.
Khơi dậy, La Bàn hướng lên trời đêm bắn vầng ánh sáng. Ánh sáng tản đi, xuất hiện rất nhiều phù tự huyền diệu thần bí. Phù tự đó tổ hợp lại hình thành một la bàn lớn, từng vòng phù văn không ngừng chuyển động.
Hình ảnh rơi vào mắt Mộ Khinh Ca, giống như khóa mật mã nàng từng thấy kiếp trước.
Từng vòng phù văn chuyển động đến vị trí chính xác, mới có thể mở khóa ra.
Răng rắc!
Trận đồ phù văn trên không trung truyền ra tiếng cách nhỏ, giống như đã chuyển động tới vị trí đúng. Cánh cửa ở giữa luôn đóng chặt chậm rãi mở ra, để lộ thông đạo thần bí.
Từ thông đạo thở ra khí tức viễn cổ, ánh sao rơi vào không nhìn thấy cuối đường.
"Mau! Chính là hiện tại, đi theo con đường này là có thể tiến vào Hàn Tấc!" Đại Tư Tế đột nhiên hô to.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn ông. Chỉ thấy sắc mặt ông tái nhợt, trán lộ gân xanh.
"Chúng ta đi." Không tiếp tục lãng phí thời gian, Mộ Khinh Ca dẫn đầu nhảy lên không trung. Một chân bước vào cánh cửa tinh vực, dẫm lên ánh sao tạo thành mặt đường.
Nàng vừa động, những người khác đương nhiên sẽ không chậm. Đều nhảy lên đi vào con đường sao rơi.
Năm bóng người đi vào trong, dần biến mất trước mặt Đại Tư Tế.
Ông thoáng thở ra, nhưng không dám có bất kỳ lơi lỏng.
Ông cần phải kiên trì bảy ngày, tận lực tranh thủ thời gian cho nhóm Mộ Khinh Ca.
...
Phảng phất sao trời thoi đưa, hai bên đều là ánh sao vô ngần. Đám người Mộ Khinh Ca không biết đi qua con đường này bao lâu, đột nhiên trước mắt lóe lên chùm sáng bao phủ bọn họ.
Lập tức một cỗ lực lượng cường đại kéo họ lên, rồi đột ngột thả họ xuống.
Cảm giác mất trọng lượng khiến người ta kinh hoảng.
Mà ở trên bầu trời một không gian phong bế khác, chợt xuất hiện vết rách sâu. Năm bóng người liên tiếp bị thả xuống hết, nó mới chậm rãi khép lại viết thương.
"Ai da!" Chật vật té ngã, Khương Ly không nhịn được xuýt xoa mô.ng đau.
Lại nhìn Mộ Khinh Ca, cái con người này vậy mà nhân lúc rớt xuống mượn lực cành cây, điều chỉnh góc độ nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh.
"Không sao chứ." Mộ Khinh Ca vươn tay tới Khương Ly.
Khương Ly đặt tay lên tay Mộ Khinh Ca, tùy ý để Mộ Khinh Ca kéo mình lên, lắc đầu nói: "Không sao, mô.ng hơi đau xíu thôi."
Mộ Khinh Ca gật đầu, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện Mộ Thần, Mộ Bằng và Nguyên Nguyên đều rơi xuống không xa.
Năm người nhanh chóng tập hợp, xong mới cẩn thận đánh giá địa phương.
"Khu rừng ở đây thật rậm rạp!" Mộ Bằng đánh giá một vòng, kinh ngạc cảm thán.
Mộ Khinh Ca tán đồng. Khu rừng trông như chưa từng có ai đặt chân đến, cực kỳ nguyên thủy hoang sơ, giống rừng mưa nhiệt đới nàng từng đi qua.
"Đại Tư Tế nói, chúng ta phải nhớ kỹ chỗ này, lúc trở về cũng phải về từ chỗ này." Mộ Thần khẽ rên, nói với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, chúng ta có cần đánh dấu không, tránh lạc mất không tìm thấy?"
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Mộ Thần và Mộ Bằng đang định động thủ, Nguyên Nguyên bỗng nói: "Không cần phiền toái đâu, để ta." Nói xong, hắn b4n r4 một chùm Bát Hoang Hư Không Viêm xuống mặt đất.
Ngọn lửa trong suốt lập tức thiêu trụi quanh đây thành hố to.
Cái hố to nhìn trông cực kỳ rõ ràng. Cho dù đứng ở xa, chỉ cần nhìn thấy cái hố này là có thể tìm tới đây.
"Hiện tại chúng ta xuất phát đi." Khương Ly nói.
"Trước từ từ đã." Mộ Khinh Ca nói, nhắm mắt lại. Trong đầu nàng hiện lên bản đồ Hàn Tấc, miêu tả vị trí Thần Sách cuốn Trung.
Chợt, nàng mở mắt ra, nói với mấy người: "Có chút kỳ quái."
"Làm sao vậy?" Khương Ly hỏi.
Mộ Khinh Ca nhăn mày, lại nhắm mắt lần nữa: "Chờ một chút." Nàng nhìn lại bản đồ, phát hiện trên bản đồ có thêm mấy cái chấm.
Nàng mở to mắt, nói với Mộ Thần: "Hiện tại ngươi đi ra phía bắc mười dặm đi."
Mộ Thần không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời nhanh chóng chạy ra phía bắc mười dặm.
Mộ Khinh Ca lại nhắm mắt, quả nhiên thấy một cái chấm trong mấy cái chấm trên bản đồ đang di động một chút lên phía bắc.
"Ta hiểu rồi!" Mộ Khinh Ca mở mắt, đáy mắt thanh thấu chiết xạ quang mang nóng rực.
"Ngươi hiểu cái gì?" Khương Ly nhíu mày truy hỏi.
Mộ Khinh Ca cong môi, vừa vặn Mộ Thần trở về, nàng bảo mọi người: "Ta phát hiện sau khi tiến vào Hàn Tấc, mấy người chúng ta xuất hiện trên bản đồ. Hơn nữa chúng ta di động, chấm đen đại diện cho chúng ta trên bản đồ cũng di động."
"Nói vậy là ngươi có xác định vị trí chúng ta? Cho dù tách ra cũng không cần phải lo." Khương Ly sáng mắt, lập tức phản ứng lại.
"Không sai." Mộ Khinh Ca gật đầu: "Vậy thì chúng ta càng dễ dàng tìm được Thần Sách."
"Thiếu chủ, vậy chúng ta cách nơi cất giấu Thần Sách còn bao xa?" Mộ Bằng hỏi.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Trên bản đồ không chỉ ra khoảng cách, nhưng ta biết vị trí chôn giấu Thần Sách nằm ở góc đông bắc."
"Vậy thì chúng ta còn chờ cái gì!" Mộ Thần cũng kích động.
Sớm ngày tìm được Thần Sách, sớm ngày rời khỏi chỗ này, Mộ Khinh Ca càng sớm được an toàn.
"Chúng ta đi." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Năm người xuất phát tới vị trí Thần Sách trên bản đồ. Để tiết kiệm thời gian, họ trực tiếp ngự không phi hành, xuyên qua tán cây um tùm.
Nguyên Nguyên vừa bay vừa nói thầm: "Nếu lão đại có thể xác định vị trí chúng ta, vậy ký hiệu tiểu gia để lại chẳng phải mất công sao?"
"Không tính là mất công, khu rừng to lớn như thế, dù Khinh Ca có bản đồ cũng không thể dễ dàng xác định địa điểm chúng ta rơi xuống. Có hố của ngươi, chúng ta tìm dễ dàng hơn nhiều." Khương Ly cười nói.
Sáu người phi hành tới phía đông bắc nửa ngày, chỉ thấy nơi xa đột nhiên xuất hiện cánh đồng tuyết trắng bạt ngàn và sông băng vô tận. Trên con sông băng, có đủ loại dị thú hình thù kỳ quái chậm rì rì đi lại.
Ngay cả trên bầu trời, cũng sẽ có loài chim rảnh rỗi bay xẹt qua.
Năm người lập tức đáp xuống, ẩn giấu trong rừng.
"Kia là linh thú gì? Sao ta chưa bao giờ thấy qua?" Mộ Bằng nhỏ giọng nói, ngữ khí tràn ngập khiếp sợ.
Mộ Khinh Ca càng khiếp sợ hơn hắn, bởi vì nàng biết dị thú đó...
"Khủng long bay, khủng long cổ dài, tam giác long, khủng long vây kiếm..." Càng nhận ra thân phận dị thú, Mộ Khinh Ca càng mở to mắt.
Nàng không nhịn được thầm mắng một câu: "Mịa nó! Rốt cuộc không gian này là Hàn Tấc hay kỷ Jura?" Mịa nó không bình thường nhất chính là, khủng long sao lại sống ở bình nguyên tuyết vực?
"Khủng long biến mất trên địa cầu sáu mươi triệu năm, sao đều chạy hết tới đây thế?" Mộ Khinh Ca không nhịn được rít gào trong lòng.
Đột nhiên nàng cảm giác có động tĩnh, nhắm mắt lại, bản đồ Hàn Tấc hiện lên trong đầu nàng.
Ở góc đối diện với vị trí của họ, có thêm năm cái chấm. Mà vị trí của đối phương cách vị trí Thần Sách ngày càng gần..