"Muội hiểu đạo lý này, đa tạ tỷ tỷ." Tuyết Gia nhàn nhạt cười.
Nàng thông tuệ như thế, Huyễn Nhã hiểu, nàng cũng hiểu. Chỉ là, rõ ràng biết, nhưng vẫn sẽ đau lòng. Nhưng cũng chỉ đau lòng mà thôi. Nàng tuyệt không cho phép mình làm chuyện gì không nên làm, cũng tuyệt không làm Mộ Khinh Ca ghét nàng, đuổi nàng đi.
Trong phòng, hai người tâm sự một đêm vẫn còn đang ngủ.
Đối với đàm luận bên ngoài không hề biết. Nếu bị nghe thấy, phỏng chừng Khương Ly lại trêu ghẹo Mộ Khinh Ca một phen.
Ngoài cửa, Tuyết Gia và Huyễn Nhã còn chưa rời đi, Mai Tử Trọng bạch y phiêu nhiên đi tới.
Khí chất hắn sạch sẽ vô trần, khiến người ta không ghét nổi.
Nhìn thấy hắn đi tới, Tuyết Gia và Huyễn Nhã đều hơi cúi người, thở nhẹ: "Mai công tử."
Đêm qua, Mộ Khinh Ca đã giới thiệu cho các nàng về họ.
Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Hai vị cô nương đa lễ, Khinh Ca bọn họ còn chưa dậy sao?"
Tuyết Gia và Huyễn Nhã đều sửng sốt.
Lập tức hiểu trong lòng, xem ra ai cũng biết chuyện của Khương cô nương và Thiếu chủ. Trông Mai công tử bình tĩnh thế kia, có vẻ việc hai người ở cùng phòng không phải việc đầu tiên.
"Hồi Mai công tử, Thiếu chủ còn chưa dậy." Huyễn Nhã đáp.
Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, nói với hai người: "Vậy được, lát nữa ta sẽ quay lại."
Chỉ là khi hắn vừa nói ra lời này, trong phòng lại vang lên tiếng Khương Ly kinh hô...
"Khinh Ca! Ngươi không sao chứ?"
Nghe thấy vậy, Mai Tử Trọng đang định rời đi chợt xoay người phóng vào phòng. Huyễn Nhã và Tuyết Gia biến sắc, đi theo Mai Tử Trọng.
Cửa phòng đóng chặt bị mạnh mẽ mở ra.
Ba người trực tiếp vọt vào, thấy hai bóng người mơ hồ trên giường bị sa mỏng che đi.
Họ ngồi trên giường, Khương Ly đỡ Mộ Khinh Ca mồ hôi đầm đìa.
Ba người xông vào, khiến hai người ghé mắt.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca sắc bén, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"
Ngữ khí không nhằm vào ai, mà là nhằm vào hành vi đột nhiên xông vào.
"Khinh Ca, đệ không sao chứ?" Mai Tử Trọng nhíu mày hỏi.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, mới nói: "Mai sư huynh đệ không sao, mọi người ra ngoài trước đi."
Mai Tử Trọng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Huyễn Nhã và Tuyết Gia không dám ở lâu, cũng ra ngoài theo, khép cửa lại.
Những người khác đều đi rồi, Khương Ly mới nhíu mày thấp giọng nói: "Ngươi bị sao vậy?" Nàng vừa rồi còn đang ngủ, chợt cảm thấy bên cạnh có cỗ hơi thở cường hãn, mở mắt ra thấy Mộ Khinh Ca đột nhiên ngồi dậy, làn da nổi gân xanh.
Nàng lập tức sốt ruột hô lên. Một chớp mắt sau, cỗ hơi thở biến mất, Mộ Khinh Ca chỉ sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi đầm đìa.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, giơ tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán: "Ta không biết phải giải thích với ngươi thế nào, ta bất giác tu luyện một loại công pháp độc lạ trong mơ."
Nhắc tới Thần Sách quyển Thượng, trong lòng nàng cũng có bóng ma.
Tuy cho tới bây giờ, tình huống như vậy chưa thật sự dẫn tới nàng gặp vấn đề gì. Nhưng nếu lại xuất hiện việc mất khống chế như lần trước thì sao?
Lần trước nếu không phải có Tư Mạch ở bên hút đi lực lượng cuồng bạo trong cơ thể nàng, sợ rằng kiếp số khó thoát.
"Thần Sách! Rốt cuộc là quyển công pháp gì? Vì sao Tư Mạch nói nàng có thể tu tập?" Mộ Khinh Ca tự hỏi chính mình vô số lần.
Có lẽ chờ khi nàng gom đủ ba quyển Thần Sách thượng trung hạ thì sẽ có được đáp án.
"Công pháp gì đó quỷ dị vậy sao? Ngươi đừng có tùy tiện tu luyện." Khương Ly nghiêm túc cảnh cáo.
Mộ Khinh Ca lắc đầu cười khổ: "Căn bản không phải ta muốn tu luyện. Mỗi lần ta tu luyện tiến vào trạng thái không minh, nó đều tự động mang ta đi tu luyện. Gần đây thậm chí lúc ta ngủ, nó cũng sẽ chạy ra. Ta căn bản không ngăn được."
"Quá quỷ dị, không thể tiếp tục nữa." Khương Ly ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi, gật đầu: "Cho nên ta mới cần lấy được bản đồ, tìm kiếm đồ vật giấu ở đó. Hiện tại ta sở tập chính là quyển Thượng, trong bản đồ cất giấu quyển Trung. Có lẽ sau khi ta tìm được quyển Trung, là có thể hiểu rõ."
"Vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa?" Khương Ly lập tức nhảy xuống giường, vừa mặc y phục vừa thúc giục Mộ Khinh Ca: "Nhanh chóng rời giường, gọi hai hầu nô của ngươi tới đây."
Tính tình Khương Ly trước giờ nói một không hai.
Mộ Khinh Ca cũng dậy theo, rửa mặt chải đầu xong, nàng mới gọi hai người Tuyết Gia vào phòng.
"Bạch Li đâu?" Mộ Khinh Ca không thấy bóng dáng Bạch Li, mở miệng hỏi.
Tuyết Gia trả lời: "Bạch Li tỷ tỷ nói đi kiếm ăn."
Đi kiếm ăn?
Mộ Khinh Ca gật gật đầu, không quản nhiều. Nàng nói hai người: "Gần đây có suối nước nóng gì không?" Nàng nhớ rõ bản đồ sau lưng Tuyết Gia phải ngâm trong suối nước nóng mới hiện ra.
Hai người liếc nhau, đều lắc đầu.
Mộ Khinh Ca cũng cảm thấy mình hỏi sai người rồi, nói: "Vậy gọi tiểu nhị tới."
Chỉ chốc lát, tiểu nhị bị gọi tới, vẫn là người tiếp đón bọn họ đêm qua.
Hắn vừa vào liền hành lễ Mộ Khinh Ca, ánh mắt ngắm đến Khương Ly thì nhịn không được co rúm một chút, nhanh chóng thu liễm tầm mắt không dám ngó lung tung.
Mộ Khinh Ca trông thấy vậy thì kinh ngạc, nhưng không phải lúc để hỏi.
"Gần đây có suối nước nóng không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tiểu nhị ngẩng mặt gật đầu với Mộ Khinh Ca: "Công tử hỏi đúng người rồi, cách thành mười dặm phía nam có một tòa Ly sơn. Trên núi nhiều suối nước nóng, có không ít người gia tộc ở trên núi tu sửa thành sơn trang suối nước nóng."
"Vậy có cái nào dành cho du khách không?" Mộ Khinh Ca truy vấn.
Tiểu nhị nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghe nói trước đó không lâu có một khách đi3m suối nước nóng mới mở, chuyên dành cho du khách ngâm suối nước nóng."
"Đa tạ, ngươi đi xuống đi." Mộ Khinh Ca cười nói.
Tiểu nhị khom người rời khỏi, lãnh tiền thưởng ở cửa, vui vẻ ra mặt rời đi.
"Ngươi làm gì hắn mà hắn sợ ngươi thế kia?" Đợi hắn rời khỏi, Mộ Khinh Ca mới lé mắt nhìn sang.
Khương Ly nhún vai: "Ta chỉ giáo huấn một kẻ dám vô lễ ta trước mặt hắn thôi."
"Giáo huấn thế nào?" Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi, thuận tay bưng chén trà nhấp ngụm.
Khương Ly nhướng mi, mắt vàng sáng láng quang mang: "Thiến hắn!"
Phụt!
Mộ Khinh Ca trực tiếp phun nước trà.
Tuyết Gia và Huyễn Nhã hãi hùng nhìn Khương Ly.
"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca thả chén xuống, thầm hô: "Quả nhiên là chuyện Khương nữ hoàng có thể làm."
"Khó trách hắn sợ ngươi như thế, chắc từ nay về sau trong lòng sẽ có bóng ma." Mộ Khinh Ca lắc đầu cười nói.
"Liên quan gì tới ta!" Khương Ly nhướng mày đầy khí phách.
Mộ Khinh Ca đứng lên, thầm bật ngón cái với hành vi của nàng. Phân phó Tuyết Gia và Huyễn Nhã hẵng còn sửng sốt: "Chuẩn bị một chút, chúng ta tới Ly sơn."
Hai nàng mơ màng rời khỏi phòng. Đi được nửa đường, Tuyết Gia hỏi Huyễn Nhã: "Khương cô nương kia lợi hại như thế, sau này Thiếu chủ có thể bị bắt nạt hay không?"
Ánh mắt Huyễn Nhã tràn ngập đồng tình: "Không nghĩ tới Thiếu chủ thích một cọp mẹ. Hai người kẻ muốn cho người muốn nhận, chúng ta cũng chỉ có thể cầu xin Khương cô nương khoan dung Thiếu chủ chúng ta một tí."
...
Rất nhanh, xe linh thú tới Ly sơn đã chuẩn bị thỏa đáng.
Mộ Khinh Ca mang theo Khương Ly, còn có Huyễn Nhã và Tuyết Gia tới Ly sơn.
Mãi cho đến khi tới khách đi3m theo lời tiểu nhị, hai người Huyễn Nhã đều cho rằng Mộ Khinh Ca mang Khương Ly vui chơi. Nhưng không ngờ sau khi vào phòng, Mộ Khinh Ca lại bảo các nàng vào suối nước nóng, cởi y phục.
"Thiếu chủ, cái này..." Tuyết Gia bất an nhìn Khương Ly đứng một bên.
Luôn cảm thấy vẻ mặt nàng ấy mang theo bỡn cợt.
Huyễn Nhã cũng xấu hổ nói: "Thiếu chủ, ngài và Khương cô nương tắm suối nước nóng, chúng ta vẫn nên ở bên hầu hạ thôi?"
Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Hai chúng ta tắm nước nóng làm gì? Chủ yếu là các ngươi."
Câu nói này lại càng làm sắc mặt hai nàng khốn khổ.
Khó xử nhìn Mộ Khinh Ca và Khương Ly, nhìn tới nhìn lui.
"Sao vậy?" Thấy dáng vẻ các nàng bẽn lẽn ngượng ngùng, Mộ Khinh Ca không khỏi trầm giọng hỏi.
Huyễn Nhã phồng lá gan: "Thiếu chủ, ngài không sợ Khương cô nương tức giận sao?"
Khương Ly tức giận cái gì?
Mộ Khinh Ca không thể hiểu được.
Khương Ly không nhịn được cười, bảo hai nàng: "Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thiến Thiếu chủ của các ngươi."
Gò má hai nàng đỏ lên, Mộ Khinh Ca tức thì tối sầm mặt, phản ứng lại.
Nàng cho rằng nhắc tới suối nước nóng, Huyễn Nhã và Tuyết Gia sẽ đoán được dụng ý nàng. Làm sao nghĩ đến các nàng cư nhiên hiểu sai nhiều như vậy.
Xem ra, Khương Ly bưu hãn đã để các nàng khắc sâu ấn tượng trong lòng.
"Các ngươi suy nghĩ lung tung cái gì? Ta gọi các ngươi tới là muốn xem bản đồ sau lưng các ngươi." Mộ Khinh Ca không nhịn được thay mình cãi một câu.
Nghe ra ý Mộ Khinh Ca, Huyễn Nhã và Tuyết Gia mới biết được mình hiểu lầm.
Nhưng các nàng vẫn không rõ, chuyện bí mật như vậy, sao Thiếu chủ có thể nói cho Khương cô nương? Còn muốn nàng ấy cùng tới xem? Chẳng lẽ Khương cô nương đã được Thiếu chủ nhận định, sau này là nữ chủ nhân của các nàng sao?
"Tranh thủ thời gian." Mộ Khinh Ca thúc giục.
Khương Ly quay sang nhìn nàng, nghiền ngẫm nói: "Nếu không, hay là ngươi tránh đi một lát?"
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, nghĩ đến hiện giờ mình là thân nam nhi, chỉ đành rầu rĩ gật đầu xoay người lui ra ngoài.
Nàng rời đi, không phải lo Tuyết Gia các nàng để ý. Chỉ là không hy vọng hành vi của nàng khiến các nàng sinh ra hiểu lầm gì, hay là gì đó khác.
Đương nhiên, nàng có thể trực tiếp thẳng thắn lộ thân phận. Nhưng hiện tại nàng không muốn làm vậy.
Mộ Khinh Ca chờ ngoài phòng nửa canh giờ, mới nhìn thấy sắc mặt Khương Ly hồng nhuận, thái dương ươn ướt đi ra. Vừa đi, tay vừa quạt quạt: "Nóng quá, quá nóng."
Cơ thể nàng vốn mang huyết mạch Tu Xà. Loài rắn thích lạnh, kỵ nhiệt. Suối nước nóng làm nàng rất khó chịu.
Mộ Khinh Ca đứng dậy khỏi ghế ngồi, nhưng không thấy Tuyết Gia và Huyễn Nhã đi ra.
Khương Ly uống ực bát trà lạnh, giải thích: "Dù sao cũng xuống nước rồi, ta bảo các nàng ngâm thêm một lát."
"Thế nào?" Mộ Khinh Ca lại ngồi xuống, hỏi.
Khương Ly im lặng suy tư.
Mộ Khinh Ca không quấy nàng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, Khương Ly ngước mắt nhìn nàng: "Có một cách."