Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Một đêm qua đi, Tuyết Gia chưa ra khỏi sơn động.

Lúc sắc trời hơi tối, bên tai Mộ Khinh Ca nghe thấy tiếng bước chân từ rừng cây.

Nàng chuyển mắt nhìn cỏ dại gẩy loạn. Chỉ chốc lát có một thiếu niên thanh tú mười một mười hai tuổi chui ra từ cỏ dại. Trên tay hắn cầm đao đốn củi, lưng vác sọt tre, bên hông còn buộc một con thỏ màu mỡ.

Con thỏ cụp đầu xuống, trông có vẻ đã chết một thời gian.

Thiếu niên chui ra từ cỏ dại, đột nhiên thấy bên ngoài sơn động có người đứng, hoảng sợ cầm lưỡi hái hô: "Là ai!"

Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, hơi nhướng mi, không đáp lời.

Không được đáp lại, thiếu niên lại lớn gan đi thêm hai bước, như muốn thấy rõ dáng vẻ Mộ Khinh Ca.

Ngay khi hắn thấy rõ diện mạo Mộ Khinh Ca, đôi mắt bỗng trợn to, đao đốn củi rơi bịch xuống đất. Hắn si ngốc nói: "Ca ca, huynh thật xinh đẹp!"


Người mặc nam trang, bị khen xinh đẹp...

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.

Nàng nhíu mày, khiến thiếu niên bừng tỉnh. Hắn giống như con thú nhỏ xông loạn vào địa bàn người khác, hoảng loạn vẫy tay, sắc mặt xấu hổ giải thích: "Không, không, ý đệ là... là ca ca trông rất đẹp. Đệ chưa từng thấy ai đẹp như ca ca!"

Ánh mắt hắn rất trong suốt chân thành, không có tạp niệm.

Mộ Khinh Ca hơi cong môi, nhàn nhạt nói: "Đa tạ." Đa tạ đã khen.

Ách...

Thiếu niên không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ mở miệng nói chuyện, lập tức sửng sốt. Trong lúc nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Mộ Khinh Ca liếc mắt đánh giá hắn, thấy hắn ăn mặc đơn giản mộc mạc, thậm chí có thể nói là kham khổ. Nhưng y phục rất sạch sẽ, không hề dơ bẩn. Sọt tre trên lưng hắn đều có ít củi, và một số dược liệu bình thường.


"Đệ là người thôn này?" Vừa mới tỉnh lại, Mộ Khinh Ca từng suy đoán đây là làng chài nhỏ, có vẻ quy mô không lớn.

Giờ phút này gặp được thiếu niên, vừa lúc tìm hiểu xem.

Thiếu niên cười hồn nhiên, gật đầu: "Đúng vậy! Đệ từ nhỏ tới lớn sống trong thôn. Ca ca từ nơi khác tới sao?"

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu.

Thấy Mộ Khinh Ca gật đầu, thiếu niên vui vẻ nói: "Đệ biết ngay mà. Trong thôn nhỏ như vậy, có bao nhiêu người đệ đều biết. Nhưng đệ chưa từng gặp qua ca ca."

"Ca ca tới chỗ chúng ta, là có chuyện gì sao?" Thiếu niên nhiệt tình hỏi.

Mộ Khinh Ca đáp lại đơn giản: "Đi ngang qua."

Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cũng không hỏi thêm.

Chỉ là nhìn nhìn Mộ Khinh Ca, rồi nhìn nhìn sơn động phía sau nàng, bỗng nói: "Ca ca định nghỉ chân trong sơn động sao? Gần đây không có gì ăn cả, cũng không có nguồn nước." Hắn nhìn khắp nơi xung quanh một chút, rồi nói: "Chi bằng ca ca tới nhà đệ nghỉ đi." Mời xong, hắn lại ngượng ngùng vò đầu: "Nhưng mà nhà đệ rất đơn sơ, ca ca đừng ghét bỏ."


Thiếu niên mời, làm Mộ Khinh Ca phải tự hỏi một lát.

Thiếu niên bảo chỉ là làng chài nhỏ. Nhưng đối với hiểu biết về Trung Cổ Giới, chắc chắn hơn xa nàng tưởng. Nếu đối phương cho nàng cơ hội tìm hiểu tin tức, sao nàng có thể lãng phí chứ?

"Vậy làm phiền." Ánh mắt Mộ Khinh Ca chứa ý cười nhìn hắn.

Nghe Mộ Khinh Ca nhận lời mời, thiếu niên vui vẻ 'a' một tiếng, vội nói: "Không phiền không phiền, một chút cũng không phiền. Ca ca nguyện ý tới nhà đệ, đệ vui vẻ còn không kịp."

Hắn vừa nói xong, sau lưng Mộ Khinh Ca có động tĩnh.

Chỉ chốc lát, Tuyết Gia đi ra khỏi sơn động, giống như tiên tử khoác ánh trăng.

Nàng nhìn thấy thiếu niên, không khỏi sửng sốt.

Mà nàng đột nhiên xuất hiện, làm cho thiếu niên nhìn đến ngốc.

Tuyết Gia nhìn về phía Mộ Khinh Ca, định hỏi lai lịch thiếu niên.
Chỉ là còn chưa chờ nàng mở miệng, thiếu niên đã tỉnh táo lại, ngơ ngác nói với Mộ Khinh Ca: "Ca ca, vị tỷ tỷ này xinh đẹp như tiên tử vậy, là thê tử huynh sao?"

Hai chữ 'thê tử' thốt ra từ miệng thiếu niên, làm cho Tuyết Gia theo bản năng muốn giải thích.

Nhưng cổ tay nàng lại bị Mộ Khinh Ca bắt lấy.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mà Mộ Khinh Ca lại mỉm cười nhìn thiếu niên: "Đúng vậy! Nàng là thê tử ta. Chúng ta tới du ngoạn, trong lúc vô ý tới đây, bị lạc đường."

Mộ Khinh Ca nói, khiến Tuyết Gia nháy mắt hiểu.

Nàng không giải thích nữa, mà là thuận theo lời Mộ Khinh Ca, hơi mỉm cười với thiếu niên. Tư thái kia, giống như nàng là thê tử của Mộ Khinh Ca vậy.

"Thì ra là thế! Đệ nói mà, ca ca đẹp như vậy, thê tử chắc chắn phải là tỷ tỷ xinh đẹp mới được!" Thiếu niên cười hàm hậu. Gương mặt thanh tú nở rộ cảm xúc ngây ngô non nớt.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tuyết Gia, giọng điệu nhu hòa: "Tiểu huynh đệ mời chúng ta tới nhà hắn làm khách."

Những lời này khiến Tuyết Gia càng hiểu rõ dụng ý Mộ Khinh Ca. Nàng chuyển mắt nhìn sang thiếu niên, nhẹ gật đầu: "Làm phiền."

"Không không không cần khách khí với đệ như vậy. Đệ gọi là Kinh Hải, ca ca tỷ tỷ gọi đệ Tiểu Hải là được rồi." Thiếu niên Kinh Hải nói với Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

"Ta họ Mộ." Mộ Khinh Ca mở miệng.

Không nói ra tên, là nàng cảm thấy với Kinh Hải mà nói, mình chỉ là khách qua đường, là một sinh mệnh vụt ngang đời hắn, không cần phải nhớ kỹ nhiều.

"Thì ra là Mộ ca ca." Kinh Hải cũng không so đo việc Mộ Khinh Ca không nói đầy đủ họ tên. Đôi mắt cười lên như trăng khuyết, khóe mắt phát ra tia sáng lộng lẫy bắt mắt.

"Đi thôi, đệ mang hai người về nhà." Kinh Hải nói. Sau đó hắn lại nhấc con thỏ bên hông lên, tươi cười xán lạn: "Hôm nay vận khí không tồi, trở về đệ làm thịt thỏ kho tàu cho mọi người ăn."
"Đệ nói cho Mộ ca ca, tỷ tỷ nghe nè. Đệ làm thịt thỏ kho tàu rất ngon đó..." Trên đường, thanh âm Kinh Hải lảm nhảm không ngừng.

Hắn chỉ nói một chút việc vụn vặt liên quan đến mình, như muốn biểu đạt lòng nhiệt tình của mình hoan nghênh Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

Nhà Kinh Hải ở trong làng chài nhỏ.

Nhưng lại có chút lệch, hàng xóm gần nhất cũng cách một khoảng cách.

Nhà hắn y như lời hắn nói, cực kỳ đơn sơ.

Đơn sơ đến mức chỉ có hai gian phòng rách rưới.

Mộ Khinh Ca chú ý tới phòng ốc nơi đây đều xây khung cao, dưới đáy để lại không gian nhất định. Muốn đi vào nhà thì phải bước lên mấy bậc thang.

Phòng ốc như vậy chắc là để phòng ngừa hơi ẩm từ bờ biển.

Vì nhà Kinh Hải xa thôn, nên hai người xa lạ xuất chúng tới đây không kinh động đến ai.

"Mộ ca ca, tỷ tỷ mau vào đi. Trong nhà tuy đơn sơ, nhưng đệ thu dọn rất sạch sẽ. " Kinh Hải dẫn đường đi trước, quay đầu nói với Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.
Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia theo hắn dẫm lên bậc thang xiêu xiêu vẹo vẹo, lên hành lang bước vào phòng.

Nhìn quanh một vòng, Mộ Khinh Ca thu hết nhà Kinh Hải vào đầu.

Hai gian phòng này, một gian là phòng bếp, một gian là phòng ngủ và ăn cơm.

Trong phòng cơ bản không có bài trí gì, chi có một chiếc giường, một án thư, một bàn ăn, và một tủ quần áo.

Tuy đơn giản, nhưng như lời Kinh Hải nói, cực kỳ sạch sẽ. Trong phòng không có một hạt bụi, tất cả đồ vật đều được cất gọn chỉnh tề.

Kinh Hải dẫn hai người vào phòng, xoay người đi rót nước bưng tới trước mặt các nàng, xin lỗi: "Thực xin lỗi, Mộ ca ca, nhà đệ không có lá trà, chỉ có nước lọc."

"Nước lọc là đủ rồi, đa tạ." Mộ Khinh Ca mỉm cười nhận lấy cái chén trong tay Kinh Hải, không hề ghét bỏ.

Tuyết Gia cũng nhận lấy chén nước.
Kinh Hải thấy hai người không hề để ý, tâm treo cao mới trộm rơi xuống.

"Hai người nghỉ ngơi một chút đi, đệ đi nấu con thỏ trước." Kinh Hải nhoẻn miệng cười, nói với hai người Mộ Khinh Ca.

"Không vội." Mộ Khinh Ca ngăn cản hắn. Trong ánh mắt nghi hoặc của Kinh Hải, nàng tiếp tục nói: "Chúng ta vô tình lạc vào đây, không biết đây là nơi nào. Nếu đệ biết, không bằng giới thiệu cho chúng ta một chút."

"A! Được ạ!" Kinh Hải phản ứng lại, lập tức gật đầu đáp ứng.

Hắn tiếp đón Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia ngồi xuống. Trong nhà hết ghế, hắn tùy ý kéo tới thân gỗ cây tròn đã chẻ đặt dưới mông mình.

Ngồi xuống, hắn mới nói: "Làng chài nhỏ của chúng ta không có tên, bởi vì thật sự quá nhỏ, chỉ có mười mấy hộ gia đình. Nhưng mà cách thôn chúng ta không xa có một thành trì, gọi là Hải Tự Thành. Hải Tự Thành lớn lắm!" Kinh Hải nói, còn duỗi đôi tay ra vẽ một cái vòng tròn lớn trước mặt mình để hình dung diện tích Hải Tự Thành.
"Hải Tự Thành." Mộ Khinh Ca yên lặng nhớ kỹ cái tên này.

Nàng phát hiện, Kinh Hải hiểu biết có hạn. Nếu như nàng muốn nhanh chóng hiểu rõ tình huống Nam châu, nghe ngóng tin tức liên quan đến Nhạc gia, nhất định phải đến Hải Tự Thành một chuyến.

Chỉ khi tới thành trì lớn, mới có khả năng lấy được tin tức mình muốn.

"Tiểu Hải, từ nơi này tới Hải Tự Thành đi thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Kinh Hải nói: "Mộ ca ca muốn đi Hải Tự Thành sao? Hải Tự Thành cách thôn chúng ta vài trăm dặm, ngoài thôn có đường đi chuyên môn dẫn đến Hải Tự Thành."

Sau đó, Kinh Hải lại kể một chút về văn hóa phong thổ nơi đây. Lúc bụng hắn kêu lên, mới ngượng ngùng cầm con thỏ đi phòng bếp.

Hắn rời khỏi, Tuyết Gia nhe giọng nói: "Tu vi đứa nhỏ này là Tử cảnh sơ giai. Người ở Trung Cổ Giới sinh ra đã là Tử cảnh sơ giai, tu vi hắn bây giờ vẫn luôn dừng ở cảnh giới này, chỉ có thể nói là hắn chưa từng tu luyện qua."
Mộ Khinh Ca nghe thế, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn.

Người ở Trung Cổ Giới vừa sinh ra đã là Tử cảnh sơ giai, mà ở Lâm Xuyên giới biết bao người cố gắng tu luyện chính là vì đạt được Tử cảnh? Sự chênh lệch này thật khiến người ta nản lòng thoái chí mà!

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca đã hiểu vì sao người Nhạc gia từ Trung Cổ Giới xuống, đều coi toàn bộ người Lâm Xuyên như kiến hôi rồi.

Thì ra ở trong mắt bọn chúng, người chưa đến Tử cảnh ở Lâm Xuyên còn chẳng bằng đứa trẻ nơi này.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tuyết Gia, ánh mắt lóe lóe: "Hôi cảnh tầng bốn."

Tuyết Gia lập tức rũ mắt, nhẹ giọng: "Thiên phú ta không bằng Thiếu chủ."

Mộ Khinh Ca cười khẽ: "Hà tất tự coi nhẹ mình?"

Hai người nói một lúc, mùi thịt thơm phức bay tới.

Chỉ chốc lát, Kinh Hải bưng nồi thịt thỏ kho tàu nóng hầm hập, cười tủm tỉm đi đến.
"Có thể ăn cơm rồi!" Kinh Hải nhiệt tình tiếp đón.

Thưởng thức tay nghề Kinh Hải, Mộ Khinh Ca tùy ý tán gẫu: "Tiểu Hải, ta thấy hình như đệ sống một mình."

Kinh Hải vừa nhai thịt thỏ, vừa gật đầu: "Đúng vậy! Từ nhỏ đệ đã sống một mình."

Hắn nói, khiến Tuyết Gia buông đũa xuống, nhìn về phía hắn. Cặp mắt sáng ngời kia có thứ gì đó lập lòe.

Mộ Khinh Ca cũng ngước mắt nhìn hắn: "Người nhà đệ đâu?"

Vốn Mộ Khinh Ca cảm thấy đề tài này có quá đường đột hay không, vạn nhất kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta thương tâm thì không tốt.

Nhưng Kinh Hải phản ứng rất bình tĩnh.

Hắn nuốt thịt thỏ xuống, mới nói: "Lúc đệ sinh ra chỉ có mẫu thân. Bà ấy bảo đệ rằng, cha đệ vì muốn mạnh lên nên rời khỏi làng chài. Đến khi đệ năm tuổi, mẫu thân đi rồi. Bà nói bà muốn đi tìm cha đệ, mang cha đệ về nhà, muốn cha nhìn đứa con trai là đệ."
Nói xong, Kinh Hải gắp một miếng thịt thỏ.

Nhưng Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia lại phát hiện lúc hắn kẹp thịt, đều kẹp phần có xương. Miếng thịt đầy đặn hắn không động, nhường lại cho khách nhân hai nàng.

"Tiểu Hải! Tiểu Hải!!!" Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng hô của thiếu niên.

Kinh Hải nuốt ực, buông chén đũa xuống đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia đã nghe thấy tiếng hai thiếu niên kích động đối thoại.

"Tiểu Hải, ngươi biết không? Đậu gia ở Hải Tự Thành muốn tìm gia đinh, chúng ta cùng đi đi! Chi cần vào Đậu phủ, trở thành gia đinh Đậu phủ, chúng ta sẽ có cơ hội luyện tập công pháp, trở thành cường giả!"

"Thật vậy chăng? Tốt quá rồi! Ta đã sớm chờ đến ngày này! Ngày mai chúng ta cùng đi!"

Sau đó, mặt mũi Kinh Hải hưng phấn chạy về, nói với Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia: "Mộ ca ca, không phải huynh muốn đi Hải Tự Thành sao? Ngày mai đệ dẫn hai người đi! Đệ cũng phải đi Hải Tự Thành!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK