Lại một tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Hống ngẩng đầu rống lên bầu trời, muốn thoát khỏi khế ước trận trói buộc.
"Phốc!"
Chợt, Kinh Thiên Hành ngửa đầu phun ra búng máu. Máu phun ra bắn đầy mặt hắn, cũng nhiễm đỏ vạt áo.
"Nhị thúc!!!" Thấy thế, Kinh Phượng Vũ kinh hãi hô.
"Rống!!!"
Tiếng gầm giận dữ truyền đến lần hai, xen lẫn lực lượng hủy thiên diệt địa. Nó phẫn nộ, phẫn nộ nhân loại cư nhiên vọng tưởng muốn thao túng tư duy nó, thậm chí còn để bọn chúng thực hiện được.
Nhân loại đáng chết cư nhiên muốn khế ước nó, khiến nó trở thành nô bộc của nhân loại!
Đôi mắt kim sắc như ngọn lửa tràn ngập sát ý sắc bén, một tia đỏ sậm du tẩu trong đó.
Nó muốn đại khai sát giới! Muốn giết sạch đám người nơi này!
"Phượng Vũ mau, mau nắm chặt cơ hội!" Kinh Thiên Hành che ngực, hô to hướng tới Kinh Phượng Vũ.
Kinh Phượng Vũ đột nhiên hoàn hồn ngẩng đầu nhìn phía Hống. Tầm mắt hắn va chạm với con ngươi lạnh băng tràn ngập sát ý miệt thị từ Hống, đáy lòng sinh ra nhút nhát.
Trong nháy mắt hắn muốn trốn, nhưng cuối cùng vẫn vọt vào khế ước trận.
"Lấy ngô chi huyết, lấy ngô chi linh, cùng ngươi khế ước, đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ!" Kinh Phượng Vũ nhanh chóng nói, cứa lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống từ miệng vết thương.
Hắn nhìn về phía Hống, muốn vỗ bàn tay chảy máu vào người Hống, khế ước trước khi nó kịp phản ứng.
Nhưng khi tay hắn mới nâng lên, một tiếng rống to gầm lên từ miệng Hống.
Tiếng gầm mang theo lực lượng cường đại như ngọn lửa bùng cháy lao thẳng tới Kinh Phượng Vũ.
"Phốc!"
Kinh Phượng Vũ ngửa đầu phun máu. Thân mình bị lực lượng cường đại đâm bay ra ngoài khế ước trận.
Con ngươi Kinh Thiên Hành co rụt lại, không màng thương thế đứng dậy bay lên, đón được cơ thể Kinh Phượng Vũ, lại không nhịn được phun ra búng máu.
Khi hắn vừa đón được thân thể Kinh Phượng Vũ, chợt cảm thấy một cỗ sát ý không thể kháng cự giáng xuống.
Không nghĩ nhiều, Kinh Thiên Hành quay người lại chặt chẽ bảo hộ Kinh Phượng Vũ hôn mê. Khi hắn vừa hoàn thành, chân trước sắc bén của Hống đã dừng lên lưng hắn. Lực lượng cường đại cơ hồ chụp nát cột sống hắn, chấn vỡ kinh mạch hắn.
Mặt Kinh Thiên Hành trở nên đỏ tím, trán lộ ra gân xanh, tròng mắt nhuộm dần huyết sắc.
Một thân tu vi của hắn cơ hồ bị hủy dưới một đạp kia.
Kinh Thiên Hành và Kinh Phượng Vũ đều rơi xuống từ không trung.
Người Kinh gia nấp trong tối đều lao ra tới đỡ họ.
Kinh Thiên Hành đẩy bọn họ, dùng sức lực cuối cùng nói: "Con thú này chúng ta không trêu chọc được, các ngươi mau mang Phượng Vũ đi, ta bọc hậu!"
"Trưởng lão!"
Mọi người đều hô.
Ai cũng biết bọc hậu mang ý gì.
Kinh Thiên Hành giọng căm hận: "Đừng có lằng nhằng với ta, nhớ kỹ sứ mệnh của các ngươi, đi mau!!!"
Người Kinh gia đều cắn răng cõng Kinh Phượng Vũ, bỏ chạy.
Nhưng tiếng gầm lại vang ra lần hai.
Chấn đến tâm mạch mọi người đều run, miệng phun máu tươi, cơ hồ mềm nhũn xuống.
Cỗ gió mạnh mẽ quét qua đất bằng, cuốn lấy bọn họ ném tới phương xa. Cùng với đó là tiếng la run rẩy từ tâm can Kinh Thiên Hành: "Đi mau!!!"
Một tiếng này khiến mọi người hiểu, ngọn gió tiễn họ chính là bảo hộ cuối cùng của Kinh Thiên Hành.
"Rống!!!" Con ngươi kim sắc như ngọn lửa lạnh băng, nhìn chăm chú đám nhân loại thoát khỏi lòng bàn tay nó. Một dòng khí ăn mòn cực mạnh tràn ra từ lân giáp phóng tới đám người Kinh gia.
Một khi tiếp xúc, bọn họ chắc chắn phải chết!
"Không!!!" Kinh Thiên Hành nhận ra dụng ý Hống, tuyệt vọng hét lớn. Cố nén đan điền đau đớn rách nát, phát ra một kích kịch liệt.
Hắn tụ hết tất cả linh lực tu vi Kim cảnh tầng hai trong cơ thể thành một quang cầu, phóng về phía Hống.
Hắm muốn giết súc sinh này!
Giờ khắc này, huyết mạch thiên phú Kinh gia không thể hiện ra nổi chút tác dụng.
Phảng phất hung thú trước mắt căn bản không hề bị ảnh hưởng bởi huyết mạch.
"Hừ, nhân loại." Hống chợt mở miệng, chân trước vỗ nhẹ chống một kích toàn lực của Kinh Thiên Hành, phát ra tiếng nổ mạnh trong rừng.
Sắc mặt Kinh Thiên Hành trắng nhợt, phát cuồng nhắm tới Hống!
Hắn hối hận, thật sự hối hận. Khi nhận ra Hống bất thường, hắn nên từ bỏ chấp niệm, mang theo những người khác an toàn thối lui, mà không mạo hiểm khế ước!
Nếu người trẻ tuổi thiên phú nhất của Kinh gia chết ở đây, hắn muôn lần chết không hết tội!
"A!!!" Thân thể Kinh Thiên Hành đột nhiên bành trướng, giống như quả bóng cực lớn.
"Tự bạo!" Con mắt kim sắc Hống hơi co lại.
Nháy mắt, Kinh Thiên Hành đi tới trước mặt nó, nở nụ cười tàn nhẫn mà quyết tuyệt...
Ầm!!!
Tiếng vang lớn bùng nổ trong núi Cô Tật.
Chấn đến toàn bộ ngọn núi đều run lên.
"Tình huống thế nào? Động tĩnh lớn vậy!" Mộ Khinh Ca xém chút đứng không vững, ngước mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm trong núi Cô Tật.
Đôi mắt hổ phách hơi nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Kim cảnh tự bạo."
"Kim cảnh tự bạo!" Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, đôi mắt co rụt lại.
Sóng khí tự bạo thổi quét ra ngoài.
Người Kinh gia chạy trốn nghe thấy tiếng này, đều cứng đờ người, bi thương quay đầu hô to: "Trưởng lão!!!"
Nhưng còn không đợi họ phát tiết nỗi bi thương, sương độc ăn mòn đã xuất hiện trong phạm vi tầm mắt họ.
"Mau mang thiếu gia đi!" Trong đó có một vị chấp sự Kinh gia Ngân cảnh nhanh chóng quyết định bảo tùy tùng Kinh Phượng Vũ.
Tùy tùng khẽ cắn môi, cõng Kinh Phượng Vũ rưng rưng cất bước chạy như điên.
Nhìn theo Kinh Phượng Vũ rời đi, hắn và những người Kinh gia còn lại đều lấy tâm thái kiên quyết chịu chết, sóng vai mà chiến.
Bọn họ phóng thích linh lực mình, kết thành màn chắn bảo hộ ngăn cản sương độc ăn mòn tới đây.
Sương độc va chạm màn phòng hộ linh lực, không ngừng ăn mòn...
Chỉ chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rừng.
Đám người Kinh gia dùng sinh mệnh của mình tranh thủ thời gian cho Kinh Phượng Vũ. Bọn họ nắm tay nhau hóa thành một vũng máu loãng trong sương độc...
Mười lăm phút sau...
"Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mộ Khinh Ca đạp lên vùng đất bị ăn mòn, đáy mắt tràn ngập khiếp sợ.
Quanh nàng năm mươi trượng, khắp nơi đều có vết tích ăn mòn. Nước mủ màu vàng đầy mùi hôi khiến người ta buồn nôn. Phảng phất đi trên con đường này, bọn họ sẽ tới địa ngục khủng bố.
"Chúng ta đi thôi." Tư Mạch chợt nói.
"Đi?" Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc: "Không phải muốn đi tìm Hống sao?"
"Nó không còn ở đây nữa." Tư Mạch bình tĩnh nói, kéo Mộ Khinh Ca rời khỏi nơi đầy thối rữa.
Mộ Khinh Ca lưu luyến bước đi, hình ảnh trước mắt thật sự quá chấn động. Lần đầu tiên nàng có nhận thức rõ ràng với sức chiến đấu của Hống.
Tận mắt nhìn thấy cảnh này, nàng đã hiểu vì sao cường giả Kim cảnh của Kinh gia lấy phương thức tự bạo chấm dứt.
Hống quá khủng bố, cũng quá cường hãn!
"Người Kinh gia đều chết sạch sao?" Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm.
Ai ngờ, Tư Mạch lại lắc đầu: "Có hai hơi thở đào tẩu, tuy rằng một trong số đó rất mỏng manh."
Còn có hai người? Sẽ là ai?
Trong đầu Mộ Khinh Ca chợt hiện lên hình dáng Kinh Phượng Vũ. Chuyện ở núi Cô Tật sợ rằng sẽ là đả kích rất lớn đối với thiên chi kiêu tử Kinh gia đi?
"Hiện tại chúng ta đi đâu tìm Hống?" Mộ Khinh Ca tập trung tinh thần hỏi.
Tư Mạch vẫn thong dong bình tĩnh, phảng phất hắn căn bản không đến vì Hống, không hề lo chuyện Hống chạy thoát: "Hống trời sinh giảo hoạt. Nó vốn trọng thương, lại đại chiến với người khác, giờ phút này tuyệt sẽ không ở lại đây mà sẽ rời đi. Hơi thở của nó không thoát được khỏi lòng bàn tay ta, đi theo thôi."
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, bỗng hiểu được.
Hóa ra nam nhân này vẫn luôn nắm giữ hơi thở của Hống, cho nên mới không hề hoang mang.
Nghĩ đến hình ảnh ăn mòn khi nãy, trong mắt Mộ Khinh Ca toát ra tiếc hận: "Đáng tiếc cảnh đẹp trên núi Cô Tật."
Cảm thán xong, nàng lại tò mò hỏi: "Rốt cuộc là kẻ nào có thể đả thương Hống khiến nó ngã xuống Trung Cổ Giới?"
Khóe miệng Tư Mạch nhẹ giương, đôi mắt hổ phách xẹt qua sắc thái mà Mộ Khinh Ca xem không hiểu: "Là một đám tự xưng quân tử."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, lập tức hiểu!
Trên đời có không ít tiểu nhân, mà ngụy quân tử cũng không ít.
Chắc là đối phương đã sử dụng âm mưu tính kế nào đó bẫy Hống thực lực cường đại thành như vậy. Đương nhiên Mộ Khinh Ca không bài xích dùng thủ đoạn, bởi dù gì nàng cũng là người chuyên dùng mưu lược.
Cho nên đối với chuyện Tư Mạch nói đùa "ngụy quân tử", Mộ Khinh Ca vừa không thích cũng không ghét.
"Bên kia có động tĩnh!" Đột nhiên, dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca nhìn thấy cái bóng khẽ nhúc nhích. Nàng dừng lại, dời mắt nhìn sang đó.
Tư Mạch cũng dừng lại, nhìn theo tầm mắt nàng.
Nhưng bên kia rất yên tĩnh, giống như chẳng có gì cả.
"Kỳ quái." Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày. Vừa rồi nàng cảm thấy có động tĩnh mà.
Tư Mạch nheo mắt, khi nụ cười nhàn nhạt nghiền ngẫm nở ra, chợt...
Sàn sạt...
Bụi cỏ bỗng nhiên lay động.
Mộ Khinh Ca nhíu mày nhìn bóng dáng nhanh như chớp vọt qua. Chờ nàng định thần lại, trong tay nàng có thêm một thứ ước chừng dài một hai thước.
"Đúng là con thỏ kỳ lạ!" Mộ Khinh Ca tò mò đánh giá con thú trong tay.
Con thỏ kỳ lạ này toàn thân tuyết trắng, hai lỗ tai màu đen vừa nhọn vừa thẳng. Miệng chúm chím dễ thương, chỉ là cặp mắt kia...
"Ta chưa bao giờ thấy qua con thỏ nào có mắt màu vàng, thật thú vị." Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm con thỏ mắt vàng. Trong đôi mắt đó ẩn chứa sợ hãi khiến người trìu mến.
Mộ Khinh Ca xách con thỏ xoay người tới trước mặt Tư Mạch, giương khóe miệng: "Bắt được một con thỏ, cơm tối có thể thêm món."
Nàng vừa dứt tiếng, con thỏ bị nàng xách theo hơi hơi cứng đờ.
Đôi mắt hổ phách xẹt qua ánh sáng đen tối, chậm rãi nheo lại nhìn con thỏ kia. Mà ở một góc Mộ Khinh Ca không nhìn thấy, đôi mắt ngây thơ vô tội của con thỏ đặc biệt nàng dẫn theo chậm rãi chuyển thành cảnh giác và lạnh băng.
"Tiểu Ca nhi muốn ăn thịt thỏ?" Tư Mạch bỏ qua uy hiếp trong cặp mắt vàng, khóe miệng nở nụ cười như có như không, chậm rãi hỏi.