"Không phải Bách Luyện ta lấy chiến lợi phẩm của các ngươi." Không khí bắt đầu khẩn trương, gã dẫn đầu Bách Luyện vẫn còn muốn phủi sạch quan hệ.
Gã nói lời này, khiến Cung Mi Phương khó chịu. Lập tức hô: "Này, ngươi nói gì đấy?"
Gã dẫn đầu Bách Luyện không thèm đếm xỉa nàng ta, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Dương đề phòng hắn đột nhiên động thủ.
Mặc Dương nhàn nhạt nhìn gã, châm biếm: "Nàng ta không hiểu quy củ, Bách Luyện cũng không hiểu?"
Đúng là chê cười!
Gã dẫn đầu Bách Luyện nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta chỉ phụ trách bảo vệ an nguy Cung tiểu thư, không can thiệp vào hành vi của nàng ta."
Nói xong, gã nhìn sang Cung Mi Phương.
Nếu lúc này Cung Mi Phương thông minh hơn chút, thuận theo thả Độc Dực thú xuống, vậy chuyện này coi như thôi. Nhưng nàng ta không làm vậy, trái lại càng giữ chặt Độc Dực thú hơn, la lớn: "Do ta nhặt được, dựa vào cái gì các ngươi nói là của các ngươi thì chính là của các ngươi?"
Nàng ta chỉ vào thi thể linh thú khác dưới đất, đúng lý hợp tình nói: "Hơn nữa các ngươi có nhiều như vậy, sao lại vô liêm sỉ đi cướp đoạt của ta?"
Vào Thương Lan sơn mạch bảy ngày, nàng ta còn chưa tự mình gi3t linh thú.
Tuy Độc Dực thú không phải do nàng ta gi3t, nhưng nàng ta nhặt được. Nói thế nào thì cũng coi như là chiến quả của nàng ta, sao nàng ta có thể từ bỏ!
Trong mắt Cung Mi Phương chiết xạ quang mang kiên quyết, không hề muốn thỏa hiệp.
Nàng ta cưỡng từ đoạt lý, khiến Mặc Dương không kiên nhẫn nhíu mày.
Tang Dực Trần không nhịn được nói: "Ngươi còn biết xấu hổ hay không? Cư nhiên nói đến dõng dạc!"
"Tiểu tử thúi ngươi nói cái gì?" Cung Mi Phương lập tức rống Tang Dực Trần.
Nàng ta nghiêm túc nhìn Tang Dực Trần, cẩn thận đánh giá. Lập tức nàng ta nhận ra thân phận hắn: "Ồ, ta biết ngươi là ai rồi. Ngươi chính là tên phế vật Tang gia kia, uổng có túi da tốt, lại không kế thừa được huyết mạch Tang gia."
Ngữ khí Cung Mi Phương tràn ngập khinh thường và chế nhạo.
Nàng ta chú ý tới Tang Tuyết Vũ đứng giữa đám người, đều là gia tộc ở Tây châu, nàng ta đương nhiên nhận ra Tang Tuyết Vũ. Huống chi trong khoảng thời gian này, Tang Tuyết Vũ cũng coi như nổi danh ở Nhật Mộ thảo nguyên.
Đoán được thân phận Tang Tuyết Vũ, nàng ta mới đoán ra nam tử cãi nhau với nàng ta là đệ đệ phế vật nổi danh của Tang Tuyết Vũ.
"Ngươi!" Tang Dực Trần tức giận đến phát run.
Tang Tuyết Vũ lập tức xuất hiện bên cạnh Tang Dực Trần, ngũ quan tuyệt mỹ lạnh lẽo nhìn Cung Mi Phương: "Cung tiểu thư ăn nói cho cẩn thận, Dực Trần không phải phế vật."
Tầm mắt Cung Mi Phương hung hăng xẻo qua Tang Tuyết Vũ, ghen ghét nồng đậm. Nàng ta châm chọc: "Thế nào? Ta có nói sai sao? Đây chính là sự thật cả Tây châu đều biết!"
"Ngươi nói ai là phế vật?" Thanh âm thanh lãnh cuồng tứ đột nhiên chen vào, lập tức thu hút chú ý của hai bên.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy sau lưng Long Nha Vệ có hai bóng người đi ra.
Một người hồng y nhẹ nhàng, tiêu sái phong lưu. Một người huyền y cao lớn, thần bí khó lường. Rõ ràng thấy hắn, nhưng trí nhớ lại mơ hồ về hắn, thậm chí không thể nhớ nổi dáng vẻ. Chỉ na ná nhớ rằng hình như hắn có ôm một con thỏ xuẩn manh.
Mọi người tự động bỏ qua hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào công tử hồng y.
Gương mặt tuyệt mỹ khó phân nam nữ, tựa như ánh dương trên bầu trời khiến mọi người bất kể nam hay nữ đều ngây ngốc.
Khi Mặc Dương nhìn thấy người, lập tức chân sau quỳ xuống, Long Nha Vệ cũng quỳ xuống theo hắn, cùng hô lên: "Tiểu Tước gia!"
Mộ Khinh Ca nhàn tản đi qua bọn họ, tới đằng trước giằng co với bên Bách Luyện: "Đều đứng lên đi."
Đám người Mặc Dương nghe lệnh đứng lên, Mộ Khinh Ca xuất hiện khiến khí thế bọn họ tăng vọt, giống như bảo kiếm rời vỏ muốn chà lau một phen.
"Là ngươi nói hắn phế vật?" Mộ Khinh Ca lại mở miệng, trực tiếp bỏ qua đám Bách Luyện, nhìn thẳng vào Cung Mi Phương.
Tựa hồ Bách Luyện chẳng đáng cho nàng quan tâm.
Cảm giác này khiến Bách Luyện bỗng dưng xấu hổ.
Thanh âm Mộ Khinh Ca khiến Cung Mi Phương tỉnh táo lại, thấy nàng nhìn mình, hai má không khỏi đỏ ửng, xấu hổ gật đầu.
Dáng vẻ hốt hoảng kia, căn bản là không nghe ra Mộ Khinh Ca đang hỏi cái gì.
"Rất tốt." Thấy nàng ta thừa nhận, Mộ Khinh Ca chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.
Rất tốt? Rất tốt cái gì?
Cung Mi Phương mơ hồ.
"Lại đây." Mộ Khinh Ca không giải thích, chỉ nói một tiếng.
Tang Dực Trần biết Mộ Khinh Ca đang gọi mình. Hắn lập tức vọt tới trước mặt nàng, ủy khuất như hài tử thấp giọng hô: "Lão đại."
"Khiêu chiến nàng ta." Mộ Khinh Ca không liếc hắn, mà trực tiếp hạ lệnh.
Ơ?
Tang Dực Trần khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca, rồi nhìn sang Cung Mi Phương vẫn còn đang mơ hồ.
Không chỉ Cung Mi Phương, ngay cả Bách Luyện và Tang Tuyết Vũ đều khó hiểu Mộ Khinh Ca có ý gì.
Thấy Tang Dực Trần không động, ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng liếc hắn trào phúng: "Thế nào? Yêu thích không nỡ rời với danh hiệu phế vật này?"
Tang Dực Trần giật mình, lập tức hiểu ý Mộ Khinh Ca.
Hắn hít sâu một hơi, bước nhanh ra, nói với Cung Mi Phương: "Ta muốn khiêu chiến ngươi." Dứt lời, lại nhìn sang Bách Luyện, tự tin mười phần: "Đây là chuyện giữa gia tộc bọn ta, Bách Luyện chẳng lẽ muốn nhúng tay?"
Câu nói này chính là đáp trả gã dẫn đầu Bách Luyện đang định nói chuyện.
Lúc trước gã phủi sạch thật mượt, bây giờ còn muốn can thiệp vào khiêu chiến giữa gia tộc, chẳng phải là tự vả mặt mình?
Gã dẫn đầu Bách Luyện khó coi ra mặt, ngậm miệng không nói. Cung Mi Phương giận dữ cắn môi, trừng mắt Tang Dực Trần.
Tang Dực Trần châm chọc nở nụ cười: "Đến cả một phế vật mà ngươi cũng không dám nhận khiêu chiến?" Hắn nhấn mạnh hai chữ "phế vật" mang theo oán khí tụ lại đã lâu.
Tang Tuyết Vũ nghe mà đau lòng.
Bởi vì Dực Trần không kế thừa huyết mạch luyện khí Tang gia, cho nên vẫn luôn bị cười nhạo phế vật.
Bởi vì hắn không có huyết mạch luyện khí, cho nên dù thiên phú tu luyện có cao, cũng không được coi trọng.
Dần dần hắn ẩn mình, chỉ yên lặng tu luyện, không giải thích cho bất kỳ ai. Chỉ có nàng và mẫu thân biết Dực Trần căn bản không phải phế vật.
Tang Tuyết Vũ ngước mắt nhìn Mộ Khinh Ca, chóp mũi chua xót.
Trưởng tỷ xuất hiện dường như yên lặng thay đổi cuộc sống bọn họ, khiến bọn họ chậm rãi thả lỏng, được là chính mình.
Tuy Mộ Khinh Ca không thừa nhận bọn họ, lại khiến bọn họ cảm thấy có chỗ dựa.
Cho nên nàng mới có đủ dũng khí cự tuyệt khi Cơ Nghiêu Họa châm chọc Tang gia. Cho nên Dực Trần mới dũng cảm đứng ra khi bị mắng thành phế vật, chứng minh với thế nhân!
Điểm này, nàng không làm được, nhưng tỷ tỷ lại có thể dễ dàng làm được.
Không dám tiếp nhận khiêu chiến của phế vật?
Cung Mi Phương bừng cháy lửa giận! Ở đây có nhiều người như vậy, nếu nàng ta thật sự luống cuống, việc hôm nay truyền ra chẳng phải là mất mặt về nhà?
"Khiêu chiến thì khiêu chiến! Một tên phế vật muốn bị ngược, ta sẽ đồng tình không cho sao?" Đầu óc nóng lên, Cung Mi Phương đáp ứng.
Nhanh đến mức Bách Luyện không cản được, thầm mắng to: "Đúng là óc heo! Phép khích tướng rõ ràng thế kia còn không hiểu?" Gã chính là Lưu Khách thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú hơn đám con cháu gia tộc ếch ngồi đáy giếng nhiều.
Từ lúc Tang Dực Trần đứng ra chủ động khiêu chiến, gã cảm thấy phế vật trong lời đồn không đơn giản như vậy. Bảo vệ Cung Mi Phương cả đoạn đường, nàng ta có mấy cân lượng, gã có thể không biết sao?
Một đứa Hôi cảnh tầng hai, với hắn chỉ như con gà còi.
Đáng tiếc, Cung Mi Phương đã đáp ứng, giờ phút này gã cũng chỉ đành hy vọng Tang Dực Trần đúng là phế vật trong truyền thuyết, đánh không lại cả Hôi cảnh tầng hai.
"Cung tiểu thư, nếu không địch lại thì chủ động nhận thua, đừng hành động theo cảm tính." Trước khi Cung Mi Phương bước ra, gã dẫn đầu Bách Luyện hảo tâm nhắc nhở.
Dù sao bọn họ phụ trách bảo vệ Cung Mi Phương, nếu Cung Mi Phương bị thương lúc khiêu chiến. Sau khi trở về, bọn họ không biết ăn nói thế nào với Cung gia.
Nhưng Cung Mi Phương không hề cảm kích, mày liễu dựng ngược quát gã: "Ngươi cảm thấy ta sẽ bị bại bởi một tên phế vật?"
Đáy mắt Mộ Khinh Ca phiếm lạnh, tương tự không nhanh không chậm dặn dò Tang Dực Trần: "Muốn đánh thế nào thì đánh, đánh ch3t chẳng sao."
Đối với Tang Dực Trần mà nói, đây là câu nói ủng hộ lớn nhất!
"Đã biết, lão đại!" Hắn ưỡn thẳng ng.ự.c, dứt bỏ băn khoăn từng có!
Đương nhiên hắn không có khả năng thật sự đánh ch3t Cung Mi Phương, gây phiền toái cho Mộ Khinh Ca. Nhưng hung hăng giáo huấn thì được.
Tang Dực Trần cười đến méo mó, bắt đầu hoạt động cổ tay.
Cung Mi Phương ra đằng trước đứng đối diện hắn.
Nàng ta ném Độc Dực thú cho gã dẫn đầu Bách Luyện, ngữ khí bất thiện phân phó: "Trông kỹ cho bổn tiểu thư. Chờ ta giáo huấn xong tên phế vật này, rồi trả lại ta."
Tới lúc này nàng ta vẫn còn tràn đầy tự tin.
Chỉ là trước khi nàng ta bắt đầu, lại không yên tâm nhìn về phía Tang Tuyết Vũ, nói: "Nói rõ trước, ta thắng ngươi không thể khiêu chiến ta nữa." Tang Tuyết Vũ chính là người trên Phượng Hoàng Bảng, nàng ta căn bản không đánh lại.
"Ta sẽ không ra tay." Tang Tuyết Vũ trả lời dứt khoát.
Đệ đệ của nàng có thể đánh bại cặn bã này đến nhừ tử, chỗ nào cho nàng có cơ hội ra tay? Với cả, nếu Tang Dực Trần không đánh thắng được, nàng cũng không thể thắng được. Tu vi của Tang Dực Trần cao hơn nàng đấy.
Được Tang Tuyết Vũ bảo đảm, Cung Mi Phương yên tâm. Sau đó mị nhãn như tơ phóng về phía Mộ Khinh Ca, thẹn thùng nói: "Mộ công tử, đây là chuyện gia tộc bọn ta. Nếu Mi Phương may mắn thắng, ngươi cũng không được nhúng tay giúp bọn hắn khi dễ ta."
Điệu bộ ỏn ẻn khiến Long Nha Vệ đều nổi cả da gà. Ngay cả Bách Luyện cũng không ngoại lệ!
Thần sắc Mộ Khinh Ca như thường, cười nói: "Yên tâm."
Nhìn xem!
Cái gì gọi là chênh lệch?
Có thể nhẫn mà người thường không thể nhẫn, Tiểu Tước gia của bọn họ quả thực là người phi thường!
Ở góc độ không thấy, nhóm Long Nha Vệ đều bắn ánh mắt sùng bái tới Mộ Khinh Ca. Chỉ có Tư Mạch bị bỏ qua là dùng ánh mắt gi3t người nhìn nữ nhân dám câu dẫn nữ nhân của hắn ngay trước mặt hắn... Ừm... nữ nhân.
Cung Mi Phương vô tư không hề nhận ra đủ loại ánh mắt khác thường, hất cằm kiêu ngạo chỉ vào Tang Dực Trần: "Nè, phế vật Tang gia, đừng nói bổn tiểu thư khi dễ ngươi, ta để ngươi ra tay trước."
Đầu heo này!
Gã dẫn đầu Bách Luyện sắp tăng xông.
Tang Dực Trần cười lạnh nghiền ngẫm, không hề khách khí: "Vậy đa tạ!"
Cười xong, thân ảnh hắn chợt lóe xuất hiện ngay trước mặt Cung Mi Phương. Tốc độ nhanh đến mức nàng ta căn bản không cảm giác được hắn tới gần. Mãi đến khi Tang Dực Trần xuất hiện trước mặt, nàng ta sững sờ đứng tại chỗ, quên mất phản ứng.
Tang Dực Trần cười ngại ngùng với nàng ta, bàn tay chém ra không hề lưu tình.
Phanh!
Thương hương tiếc ngọc là cái gì? Đối với thiếu niên mới lớn như Tang Dực Trần, căn bản không hiểu đâu!
Một quyền trực tiếp đấm vào mặt Cung Mi Phương, đau đến mức nàng ta tỉnh táo lại, chả.y nướ.c mắt.
"A! Ngươi dám đánh ta, ta gi3t ngươi!" Cung Mi Phương hoàn toàn nổi giận mất trí.