Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Những người này thực lực không yếu, tự xưng là Di tộc. Thống ngự trăm dặm hải vực phía tây, cho dù ngươi qua cửa tộc Hải yêu ta, cũng rất khó qua cửa bọn họ. Bởi vì bọn họ cũng giống chúng ta, đều bài xích người ngoài." Tháp Li Tát có chút hả hê nói: "Hơn nữa bọn họ không giống với chúng ta, tỷ lệ nam nữ không chênh mấy, cách ngươi dùng đối phó chúng ta vô dụng với họ."

Cùng một kế sách, nàng cũng sẽ không sử dụng hai lần.

Mộ Khinh Ca cười nhạt, cũng không giải thích Tháp Li Tát. Chẳng qua nàng lại nghe ra được một số tin tức. Di tộc tuy là nhân loại, nhưng lại bài xích nhân loại, vì sao?

Thấy Mộ Khinh Ca thờ ơ, Tháp Li Tát hơi thất vọng. Nhưng vẫn tiếp tục nói: "Hải vực Di tộc thống ngự là một khu vực trải rộng linh thú. Nơi đó tụ tập rất nhiều linh thú biển, không thông qua chúng nó thì ngươi sẽ không tiến vào được khu vực Di tộc. Về phần cách Trung Cổ Giới còn bao xa, ta không biết. Tộc Hải yêu chúng ta chưa bao giờ lên bờ, cũng không có hứng thú. Nếu ngươi có bản lĩnh, thì có thể hỏi người Di tộc."


'Linh thú, Di tộc.' Mộ Khinh Ca yên lặng nhẩm hai từ này.

Xem như đây là hai trạm kiểm soát khi tiến vào Trung Cổ Giới.

"Nhân số Di tộc có bao nhiêu, cụ thể phân bố thế nào? Thủ lĩnh là ai?" Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tháp Li Tát, liên tục hỏi.

Tháp Li Tát hất cằm, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ta không biết. Hơn nữa cho dù ta biết, thì sao phải nói cho ngươi?"

Đột nhiên, bóng râm bao phủ nàng.

Chóp mũi thoảng qua mùi thanh hương.

Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, Mộ Khinh Ca đã đi tới trước mặt, đôi tay chống lên ghế vịn của nàng, cúi người nghiêng về phía trước nhìn đôi mắt nàng.

Mộ Khinh Ca cười: "Nếu Di tộc là địch nhân của tộc Hải yêu, há lại không biết chi tiết?"

Tháp Li Tát bị nụ cười kia của Mộ Khinh Ca làm cho nao nao.

Nàng không hiểu, rõ là xấu như vậy, nhưng khi cười rộ lên lại đẹp như thế!


Không hiểu sao, Tháp Li Tát cảm nhận được tim mình đập nhanh.

Thần sắc nàng nhoáng lên, chui ra từ khe hở cánh tay Mộ Khinh Ca, đào thoát khỏi sự giam cầm khiến nàng hít thở không thông.

Mộ Khinh Ca không ngăn cản, chỉ dời mắt nhìn nàng.

Tháp Li Tát bị ánh nhìn của nàng làm cho hoảng hốt. Quay đầu đi, nàng vẫn duy trì đệ nhất mỹ nhân tộc Hải yêu, nói: "Cũng được! Ta có thể nói cho ngươi, để ngươi đi gây tai họa cho Di tộc, đặc biệt là nữ nhân xấu Tuyết Gia kia!"

Nhắc tới cái tên xa lạ, Tháp Li Tát lộ ra vẻ mặt hung ác.

Tựa hồ nàng kết thù rất sâu với người tên Tuyết Gia.

Nhưng Mộ Khinh Ca không có hứng thú quan tâm ân oán cá nhân giữa nàng và Tuyết Gia kia.

Đối với từ ngữ 'tai họa' được nàng sử dụng, Mộ Khinh Ca chỉ cười cho qua.

Di tộc là địch hay bạn, quyết định bởi thái độ Di tộc.


Giống như tộc Hải yêu bây giờ.

Nếu ngay từ đầu, bọn họ nguyện ý dùng tâm thái bình thản câu thông, để Mộ Khinh Ca rời đi. Mọi chuyện sẽ không diễn biến đến tình trạng hôm nay.

"Thật ra ta không rõ lắm tình huống Di tộc. Bọn họ quá thần bí. Sau khi hai tộc đại chiến, bọn họ cơ bản rất ít xuất hiện, chỉ khi tộc Hải yêu ta có người không cẩn thận bước vào khu vực bọn họ, mới có người đi ra cảnh cáo. Ta nghe phụ thân nói, bọn họ chỉ có một vị thống trị, xưng là Tộc vương. Dưới Tộc vương có tướng lãnh bốn phương, chia nhau quản hạt bốn phương hải vực Di tộc. Đảo bọn họ cư trú tên là Đô Nhạc đảo, nghe nói rộng lớn như đại lục. Dù sao ta chưa có đi qua, cụ thể thế nào ta không biết. Nhân số Di tộc không tính được, đại khái khoảng mười vạn. Nhưng thiên phú tu luyện của họ rất mạnh, mỗi người đều không đơn giản. Đặc biệt Tuyết Gia chính là con gái của tướng lãnh phía nam, là nhân tài kiệt xuất. Cũng là công chúa của Di tộc bọn họ."
"Con gái tướng lãnh, công chúa?" Mộ Khinh Ca lần thứ hai nghe thấy hai từ Tuyết Gia trong miệng Tháp Li Tát, cộng thêm phần giới thiệu đó khiến nàng nảy sinh một tia hiếu kỳ.

Hiếu kỳ, không phải là ân oán giữa các nàng. Mà là nếu nàng ta là con gái tướng lãnh, vậy sao lại gọi là công chúa?

"Có gì mà tò mò? Tướng lãnh phía nam là nữ, bà gả cho Tộc vương sinh ra nữ nhi. Đương nhiên là người thừa kế của tướng lãnh phương nam, cũng là công chúa Di tộc." Tháp Li Tát giải thích.

Ra là thế!

Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là có chút kinh ngạc, trong Di tộc sẽ có nữ nhân làm tướng lãnh.

Trong những người nàng biết, đây là nữ nhân thứ ba có quyền lực lớn.

Một là nữ hoàng Cổ Vu quốc Khương Ly.

Còn có Thái nữ Ly quốc Phượng Vu Phi, nữ hoàng tương lai.

Cuối cùng chính là nữ tướng quân Di tộc này.
Tuy nàng chưa tiếp xúc Di tộc, nhưng chỉ bằng phong hào này là có thể biết đây là một nhân vật có thực quyền, không uổng với tên tuổi.

Nữ nhân có thể bước lên vị trí đấy, thế tất là một nữ tử rất mạnh. Vô luận là thực lực cá nhân, hay tâm trí mưu lược đều không kém gì nam nhi.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca sinh ra hứng thú nồng đậm với vị tướng lãnh phương nam của Di tộc.

Lúc này Tháp Li Tát lại nói tiếp: "Nói về Tuyết Gia kia, ta lại tức! Lần trước ta chỉ vô ý đi vào địa bàn Di tộc, không nghĩ tới nàng ta đột nhiên xông ra đuổi ta. Dung mạo đã xấu, cố tình còn bày ra dáng vẻ thanh cao, phảng phất trên đời này có mình nàng ta đẹp nhất..."

Tháp Li Tát nói liên hồi, làm cho Mộ Khinh Ca hiểu được ân oán giữa nàng và Tuyết Gia.

Nói trắng ra, chỉ là tranh cường háo thắng thôi.
Trong lòng có chút buồn cười, Mộ Khinh Ca không tỏ ý kiến gì. Nàng có thể khẳng định duy nhất một điều là, nữ nhân xấu trong miệng Tháp Li Tát, lấy thẩm mỹ của nhân loại ra xem thì nhất định là đại mỹ nhân.

Đương nhiên, nàng không phải nam nhân hàng thật, sẽ không có lòng hiếu kỳ với mỹ nhân.

"Ăn cơm đi." Mộ Khinh Ca dùng ba chữ, đánh gãy sự căm giận bất bình của Tháp Li Tát.

Tháp Li Tát im bặt, ánh mắt nàng lại đầy u oán nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Lợi dụng ta xong, là vứt bỏ ngay được."

"..." Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười.

Nàng chỉ bảo nàng ta mau chóng ăn cơm, sao lại biến thành người qua cầu rút ván rồi?

Mộ Khinh Ca lười giải thích, chỉ lấy ra một bình dược trong lòng, đặt trước mặt Tháp Li Tát.

"Đây là cái gì?" Tháp Li Tát tò mò đánh giá bình dược, duỗi tay cầm nó lên.
"Mỗi ngày ăn một viên, có chỗ lợi cho thân thể ngươi." Mộ Khinh Ca trả lời.

Tháp Li Tát nghi hoặc nhìn nàng, tựa hồ muốn nói: Thân thể ta rất tốt, vì sao phải ăn?

Thấy nàng không hiểu, Mộ Khinh Ca không muốn hảo tâm đột phát của mình bị lãng phí, đành phải giải thích: "Tỉ lệ tộc Hải yêu thụ thai rất thấp, đa số đều sinh ra nam hài tử, nguyên nhân liên quan đến thân thể các ngươi. Dược của ta có thể cải thiện thể chất khiến các ngươi thụ thai dễ dàng, đề cao tỷ lệ sinh ra nữ nhi." Mộ Khinh Ca không giải thích bằng từ ngữ chuyên môn tối nghĩa, chỉ nói kết quả cuối cùng cho Tháp Li Tát.

Tuy nói quyền quyết định sinh nam hay nữ đều ở chỗ phụ thân. Nhưng mà bản thân cơ thể mẹ cũng rất quan trọng.

Mộ Khinh Ca đưa dược cho Tháp Li Tát, cũng không phải thần đan gì, chẳng qua là đan dược bồi bổ dành cho nữ giới và điều chỉnh cân bằng toan kiềm. Thân thể điều trị tốt, tự nhiên sẽ gia tăng tỷ lệ thụ thai.
Theo quan điểm Mộ Khinh Ca, đan dược bồi bổ này gần giống với viên thuốc điều hòa nội tiết tố Bạch Phượng Hoàn ở kiếp trước. Mà trong mắt Tháp Li Tát lại biến thành bảo bối hiếm có!

"Thật sao! Dược này thật sự thần kỳ như vậy sao?" Tháp Li Tát kích động đứng lên.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Số lượng dược có hạn, đại khái ngoài ngươi thì chỉ đủ cho ba người dùng, ngươi có thể tự do phân chia."

"Thật tốt quá!" Tháp Li Tát vui vẻ nở nụ cười.

Thân là con gái Đại tộc trưởng của tộc Hải yêu, nàng dĩ nhiên biết hiện giờ tộc Hải yêu gặp phải vấn đề lớn nhất là gì.

Nàng cười thật lòng, khiến Mộ Khinh Ca tò mò: "Lúc mới gặp ngươi, hình như ngươi ước gì Tiết Tang và Phụ Khang chết đi mới tốt, là vì sao?"

Tháp Li Tát lúc đó cho nàng cảm giác, như nữ tử tàn nhẫn rất có tâm kế.
Tháp Li Tát cứng mặt, đôi tay siết chặt bình dược, nói với Mộ Khinh Ca: "Phụ thân của Phụ Khang rất có dã tâm, là Nhị tộc trưởng trong tộc. Tuy mặt ngoài cung kính phụ thân ta, nhưng ngấm ngầm muốn thay thế phụ thân ta. Ta từ chối Phụ Khang, lựa chọn Tiết Tang là hy vọng giúp phụ thân tìm một đồng minh đáng tin cậy, ngăn cản dã tâm của phụ thân Phụ Khang. Nhưng Phụ Khang lại như phát điên, cắn chết Tiết Tang không bỏ. Lúc ấy ta đúng là muốn đi ngăn cản. Nhưng nghĩ đến ta phải gả cho người mình không thích, trong lòng cảm thấy rất giận. Thế là ta dứt khoát để họ đánh chết nhau, vậy thì hai phe thế lực đó sẽ vĩnh viễn không thể kết thành đồng minh. Có lẽ còn thù hận lẫn nhau, giải quyết xong tai họa ngầm cho cha ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK