"Doanh Trạch!"
Chỉ nghe thanh âm không thấy người, Doanh Trạch mới ngẩng lên đã cảm thấy gió mạnh quạt tới.
Chờ gió tan dần, Cơ Nghiêu Họa đã xuất hiện trong phòng hắn.
Doanh Trạch hơi trầm mặt, ngữ khí bất thiện: "Cơ Nghiêu Họa, ở đây không phải Cơ gia của ngươi, muốn đi vào thì phải thông báo một tiếng."
Cơ Nghiêu Họa cười đến xán lạn, căn bản không quan tâm đến lời cảnh báo của Doanh Trạch: "Ta tới gặp ngươi là muốn hỏi ngươi, chuyện ồn ào truyền khắp Trung Cổ Giới gần đây, ngươi có nghe nói chưa?"
Dứt lời, hắn không đợi Doanh Trạch trả lời, tự mình nói: "Sao ngươi có thể không biết? Chuyện phát sinh ở Tây châu các ngươi mà, làm thiếu chủ Doanh gia sao lại không quan tâm được nhỉ? Thật đúng là không thể ngờ, cái tên kia cư nhiên là người Tang gia. Ta đã phái người hỏi thăm, mẫu thân hắn chính là Tang gia Tang Lam Nhược, nói cách khác, hắn chính là ca ca của đệ nhất mỹ nhân Tây châu Tang Tuyết Vũ."
"Nhưng nếu là con cháu khác họ, vì sao trước đó chưa từng nghe qua tên hắn? Cứ như đột nhiên xuất hiện vậy. Mà trượng phu của Tang Lam Nhược cũng thần bí thực sự, không rõ chi tiết. Trong Trung Cổ Giới có gia tộc nổi danh nào họ Mộ đâu!" Cơ Nghiêu Họa bùm bùm nói một tràng, còn tự vuốt cằm suy ngẫm.
Một lúc sau, hắn sáng mắt nhìn Doanh Trạch im lặng không nói: "Nếu ta nhớ không lầm, nhị thúc của ngươi từng có hôn ước với Tang Lam Nhược nhỉ?" Vừa nói vừa nhướn nhướn mi.
Doanh Trạch rốt cuộc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Việc kia đã kết thúc từ mười mấy năm trước."
Cơ Nghiêu Họa bĩu môi, xoay chuyển tròng mắt rồi nói: "Không bằng chúng ta cũng đi Phù Sa Thành xem? Tang gia vậy mà luyện thành công Thánh khí, hẳn sẽ quật khởi lần hai. Thuận tiện chúng ta cũng đi gặp Mộ Khinh Ca, xem rốt cuộc có phải hắn luyện chế ra Thánh khí không."
"Ngươi rảnh à?" Doanh Trạch liếc hắn.
Nào biết, Cơ Nghiêu Họa gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, thật sự rất rảnh!"
"Có thời gian thì tu luyện đi. Ngươi quên chuyện trước đó bị đánh đến thê thảm rồi?" Doanh Trạch xỉa xói.
Cơ Nghiêu Họa không hề để ý, lắc lắc tay áo: "Thắng bại là chuyện nhà binh, không cần quá so đo. Với cả tu luyện cũng cần kết hợp nghỉ ngơi, không thể vùi đầu vào tu, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma."
"Ngươi thật lắm lý do." Doanh Trạch sửa sang lại công văn, nhàn nhạt nói.
Cơ Nghiêu Họa không chịu nổi tính tình lạnh nhạt của hắn, bèn cướp lấy sổ công văn, tiếp tục dụ dỗ: "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ Tang gia rốt cuộc có phải luyện ra Thánh khí hay không sao?"
Doanh Trạch bình tĩnh nói: "Nếu Tang gia dám thả tin tức này, vậy không thể là giả." Nói dối? Một Tang gia không có can đảm gánh chịu lửa giận của toàn bộ Trung Cổ Giới.
Nếu đây là lời nói dối, vậy Tang gia sẽ bị toàn bộ Trung Cổ Giới chèn ép đến ngạt thở.
"Vậy ngươi không hiếu kỳ Thánh khí kia rốt cuộc có phải do Mộ Khinh Ca luyện chế không à?" Cơ Nghiêu Họa tiếp tục nói.
Doanh Trạch rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn hắn: "Ngươi hạ quyết tâm muốn đi một chuyến?"
Cơ Nghiêu Họa nở nụ cười: "Hiện tại chắc chắn không chỉ có mình ta muốn đi Phù Sa Thành, mật thám của bao nhiêu gia tộc đều lũ lượt kéo tới Phù Sa Thành rồi."
Doanh Trạch trầm mặc, ánh mắt suy tư.
Rốt cuộc, hắn gật đầu: "Ta đúng là muốn biết, vì sao Tang gia chỉ tuyên bố chuyện Thánh khí xuất thế, nhưng lại không có động thái kế tiếp."
"Đúng vậy! Theo lý mà nói, Thánh khí xuất thế, Tang gia sẽ phải chiêu cáo thiên hạ tổ chức tiệc thưởng thức, lấy chuyện này nâng cao địa vị Tang gia." Cơ Nghiêu Họa cũng phụ họa.
Kỳ thật đối với vấn đề này, hắn không quan tâm lắm. Chỉ là muốn Doanh Trạch cùng đi với hắn nên mới cố ý phụ họa.
Doanh Trạch trầm mặc.
Tin tức Thánh khí xuất thế vừa truyền ra, rất nhiều gia tộc đều đang chờ nhận thiệp từ Tang gia. Nhưng Tang gia lại không có động tĩnh gì, đúng là khiến người ta kỳ quái.
"Ngày mai xuất phát." Doanh Trạch lấy lại sổ công văn từ tay Cơ Nghiêu Họa, nhàn nhạt nói.
...
Mấy ngày gần đây tại Phù Sa Thành rất không yên tĩnh.
Vô số mật thám từ các gia tộc dũng mãnh tràn vào, khiến Phù Sa Thành trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Tang gia công bố bên ngoài việc Thánh khí xuất thế, nhưng chậm chạp không có bước tiếp theo. Điều này làm cho không ít các gia tộc đều hoài nghi, rốt cuộc có Thánh khí hay không.
Đối lập với Phù Sa Thành náo nhiệt, Tang gia trái lại cực kỳ bình tĩnh.
Có lẽ bị Mộ Khinh Ca kí.ch thích, nên gần đây các đệ tử Tang gia đều cực kỳ siêng năng luyện khí, trong gia tộc rất ít xuất hiện bóng dáng đệ tử trẻ tuổi.
Mộ Khinh Ca ở trong tiểu viện của mình, ngồi dưới tàng cây suy ngẫm.
Lấy được Thần Sách cuốn Trung, không đại diện rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Trái lại có nhiều chuyện hơn chờ nàng xử lý.
Đầu tiên, nàng phải dùng cách gì mới tu luyện được Thần Sách cuốn Trung.
Nàng phải nhanh chóng gia tăng tu vi, đột phá liên tục, sau đó giết Mộ Thiên Âm rồi đi tìm Khương Ly.
Mộ Khinh Ca lạnh mắt, sát ý quanh người nồng đậm.
Tuyết Gia bưng trà vào, cảm nhận được Mộ Khinh Ca tỏa ra sát ý, không khỏi dừng bước. Chờ sát ý tan đi, nàng mới bước tới nhẹ nhàng đặt trà ấm xuống.
"Thiếu chủ, mời dùng trà." Tuyết Gia nhẹ giọng.
Nàng vừa nói xong, bốn bóng người đi tới chỗ nàng.
Người tới chính là Đại Tư Tế, Mộ Thần, Mộ Bằng và Hống.
Mấy ngày nay nàng không có thời gian quản Hống, không nghĩ tới hắn vậy mà thân cận với hai người Mộ Thần. Có lẽ cùng nhau trải qua sinh tử nên mới đến gần hơn chút.
"Nha đầu, để ta về đi." Hống vừa thấy Mộ Khinh Ca là nói thẳng.
Vết thương trên người hắn còn chưa khôi phục, tu luyện bên ngoài kém hơn so với không gian Mộ Khinh Ca. Trước đó tâm trạng Mộ Khinh Ca không tốt, hắn cũng không tiện đưa ra yêu cầu, nay vừa lúc nói ra.
Mộ Khinh Ca gật đầu, vung tay lên, Hống biến mất trước mặt mọi người.
Mọi người thấy cảnh này đều không kinh ngạc.
Đặc biệt là hai người Mộ Thần và Mộ Bằng, bọn họ đã vào không gian của Mộ Khinh Ca nên hiểu rõ. Ngạc nhiên lúc đó bị tan đi bởi đối mặt sống chết, nên bọn họ không muốn hỏi nhiều.
Dù sao Mộ Khinh Ca càng có nhiều lá bài tẩy, bọn họ càng yên tâm.
"Đại Tư Tế, nhiệm vụ kế tiếp của ngươi là suy tính ra Thần Sách quyển Hạ ở nơi nào. Ngươi là người đời đầu trải qua chuyện năm đó, cẩn thận nhớ lại, ít nhất phải cho ta manh mối khả thi." Mộ Khinh Ca phân phó Đại Tư Tế.
Nếu không có chút manh mối nào, vậy Thần Sách quyển Hạ quả thực như mò kim đáy biển. Chỉ cần có chút manh mối, có một phương hướng để truy tìm, vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Vâng." Đại Tư Tế khom người.
Sau đó Mộ Khinh Ca lại nhìn Mộ Thần và Mộ Bằng: "Các ngươi từng nói, Trung Cổ Giới còn có một Mộ gia."
Mộ Thần và Mộ Bằng không biết vì sao Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.
"Rất tốt." Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, phân phó hai người: "Ta muốn các ngươi về Mộ gia đó một chuyến, báo lại với gia chủ của họ rằng, hai tháng sau ta mời họ đến Lạc Tinh Thành để trao đổi về việc Mộ tộc."
Mộ Thần và Mộ Bằng cả kinh, trong lòng mơ hồ đoán được tính toán của Mộ Khinh Ca.
Hai người hít sâu một hơi, cung kính hành lễ: "Vâng, Thiếu chủ."
Trước đó bọn họ còn lo lắng, Mộ Khinh Ca bị đả kích quá nặng ở Hàn Tấc, tinh thần sẽ sa sút một thời gian dài. Không nghĩ tới mới có mấy ngày ngắn ngủn, nàng đã khôi phục như thường. Thậm chí bắt đầu bố trí chuyện kế tiếp.
An bài xong xuôi, mọi người đều lui xuống.
Lúc Tang Thuấn Vương tiến vào, nhìn thấy từng người bọn họ rời đi.
"Ca nhi, ta có việc muốn thương lượng với con." Tang Thuấn Vương tới chỗ Mộ Khinh Ca, trực tiếp ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa.
Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Tuyết Gia bưng trà xong, tự giác lui xuống.
Tang Thuấn Vương cười cười: "Tư Mạch đã rời đi hai ngày rồi nhỉ."
Mộ Khinh Ca gật đầu.
"Ừm." Tang Thuấn Vương gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Ông bảo Mộ Khinh Ca: "Hiện giờ bên ngoài đều biết Tang gia luyện ra Thánh khí. Chiếu theo quy tắc, chúng ta phải tổ chức hội thưởng giám, mời các gia tộc từ năm Châu tề tụ cùng nhau thưởng thức. Nhưng đây dù sao cũng là binh khí con luyện ra, lại còn là của con, nên ta phải hỏi ý con một chút."
Ngày ấy gây ra động tĩnh lớn, Tang gia đương nhiên phải cho bên ngoài một lời giải thích. Nhưng hội giám thưởng...
"Hội giám thưởng sao..." Mộ Khinh Ca than khẽ một tiếng. Đôi mắt thanh thấu ẩn chứa suy tư.
Một lúc sau, nàng mới nói với Tang Thuấn Vương: "Có thể. Nhưng phải do ta quyết định địa điểm."
"Được, con muốn tổ chức ở đâu?" Tang Thuấn Vương hỏi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lóe lên, cong miệng trả lời: "Lạc Tinh Thành."
...
Phù Sa Thành, Cơ Nghiêu Họa che kín mặt mũi nói với Doanh Trạch bên cạnh: "Khí hậu ở Phù Sa Thành đúng là danh bất hư truyền."
Doanh Trạch không để ý tới hắn, chỉ cưỡi linh thú chậm rãi đi vào thành.
"Chúng ta trực tiếp đi Tang gia sao?" Cơ Nghiêu Họa hỏi.
Doanh Trạch nhàn nhạt nói: "Lần này chúng ta dùng danh nghĩa cá nhân tới bái phỏng, phải trình bái thiếp trước." Nói cách khác, bọn họ không đại diện cho gia tộc tới đây.
"Vậy nhanh chóng trình bái thiếp cho Tang gia đi." Cơ Nghiêu Họa vội vàng nói.
Phản ứng của hắn khiến Doanh Trạch có chút tò mò, quay sang nhìn hắn: "Ngươi vội gì à?"
Sắc mặt Cơ Nghiêu Họa hơi cổ quái, mới nói thật: "Binh khí của ta bị Mộ Khinh Ca dùng một quyền đập nát trước đó rồi."
"Ngươi muốn tìm hắn luyện khí cho ngươi?" Doanh Trạch hiểu ra nguyên nhân Cơ Nghiêu Họa tích cực như thế.
Cơ Nghiêu Họa nở nụ cười: "Nếu có được một kiện Thánh khí, vậy ta có lòng tin chiến một trận với Ngụy Mạc Lợi! Nhân lúc này không có nhiều người tới tìm hắn nhờ luyện khí, ta phải nhanh chóng xuống tay."
"Nhưng ta nhớ rõ, hắn từng nói sẽ không luyện khí cho ngươi." Doanh Trạch hảo tâm nhắc nhở.
Cơ Nghiêu Họa hơi xấu hổ, lẩm bẩm: "Nếu sớm biết hắn luyện khí được, còn luyện thành công Thánh khí, vậy ta nào dám trêu chọc hắn. Sẽ chỉ ton hót lấy lòng hắn mà thôi."
"Biết thế rồi mà ngươi vẫn còn đi?" Doanh Trạch nói.
Cơ Nghiêu Họa nâng cằm, tràn đầy tự tin nói: "Mặc kệ, là hắn nợ ta một chiếc quạt!"