Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Tiểu tước gia, nàng là..." Mặc Dương nhíu mày hỏi.
"Hải yêu." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt trả lời.
Hải yêu?
Mọi người co rụt mắt lại, trong mắt có thêm mấy phần tò mò.
"Hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nữ trong Hải yêu." Bạch Li hả hê bổ sung thêm câu.
Đệt! Cái quỷ gì thế!
Nhóm Long Nha Vệ, cộng thêm Mặc Dương, Ấu Hà, Hoa Nguyệt, Ngân Trần đều bị kinh hách đến hóa đá.
Đồng thời, một ý niệm xông ra trong lòng bọn họ.
'Đệ nhất mỹ nữ tộc Hải yêu còn không dám khen tặng, những người khác sẽ mọc ra thành cái dạng gì! Mới có thể phụ trợ xưng hô nàng là đệ nhất mỹ nữ?'
"Được rồi, mau chóng chăm sóc nàng đi, tiếp đó còn một trận chiến ác liệt phải đánh." Mộ Khinh Ca nói xong. Đi tới bánh lái phương hướng, nàng muốn lái thuyền lao ra khu vực do Hải yêu quản hạt.
Tuy bọn họ không biết Mộ Khinh Ca và Bạch Li gặp chuyện gì dưới đáy biển. Vị đệ nhất mỹ nữ tộc Hải yêu này làm sao lại trở thành tù binh của bọn họ, nhưng không trở ngại bọn họ hưng phấn khi nghe đến sắp đánh nhau.
Phiêu lưu ở Khổ Hải suốt nửa năm, bọn họ đã nhàn đến ngán!
Rốt cuộc có thể vận động tay chân, bọn họ đều gấp gáp hơn ai khác.
"Đám nhân loại xấu xí các ngươi, mau chóng thả ta ra! Nếu không, các ngươi sẽ táng thân tại hải vực này!" Tháp Li Tát tỉnh táo lại từ mông lung, rốt cuộc nhận ra sự thật mình bị bắt giữ.
Nàng không nghĩ tới, cư nhiên sẽ có nhân loại lui tới hải vực thuộc về Hải yêu.
Hơn nữa không chỉ một hai tên, mà là nhiều người như vậy.
Càng không nghĩ tới, những nhân loại này cư nhiên đều xấu xí như thế!
Tùy tiện lôi một Hải yêu xấu nhất trong tộc họ đều thuận mắt hơn nhiều so với những nhân loại này. Đặc biệt là cái tên mặc áo đỏ kia!
Xấu?
Bọn họ xấu?
Rốt cuộc ai xấu!
Thẩm mỹ quan của mọi người đều dần dần sụp đổ.
Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói: "Trước tiên dẫn nàng đi."
Nàng nói cho hết lời, một tay vỗ vào đĩa tròn của Tư Mạch, cự thuyền dừng lại lập tức bắt đầu khởi động. Hơn nữa tốc độ cực nhanh chạy tới trước.
"Khinh Ca, ngài định làm thế nào?" Bạch Li đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, hỏi.
Thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói: "Làm thế nào? Trước đó không phải ngươi đã nói rồi sao?"
Bạch Li sửng sốt, nàng có nói gì à?
Bạch Li cẩn thận nhớ lại, đột nhiên sáng mắt!
Nàng hình như có nói trói 'đệ nhất mỹ nhân' này lại, sau đó làm con tin áp chế Hải yêu, thả bọn họ rời đi!
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta có nói làm vậy sẽ khiến toàn bộ Hải yêu đuổi gϊếŧ. Nhưng tình huống hiện tại đã không cho phép chúng ta lựa chọn."
Lúc nãy ở dưới biển, nàng còn không muốn làm vậy.
Nhưng khi những Hải yêu ấy phát hiện ra nàng, lộ ra ánh mắt hung ác và biểu hiện muốn ăn tươi nuốt sống. Khiến nàng cảm thấy không có hiệu quả khi dùng chính sách nhu hòa.
Vậy thì chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế!
Cho nên nàng nhanh chóng quyết định, căn bản không dây dưa nhiều với đám Hải yêu, phân phó Bạch Li mang Tháp Li Tát rời đi!
"Làm vậy, khả năng chúng ta sẽ phải đối mặt với toàn bộ Hải yêu trong Khổ Hải!" Bạch Li khϊếp sợ nói.
Mộ Khinh Ca câu môi cười khẽ, chuyển mắt nhìn về phía nàng: "Ngươi sợ?"
Bạch Li cứng lại, đồng tử màu tím trở nên yêu dã. Nàng cười mị hoặc: "Sợ? Ta tung hoành thiên địa nhiều năm như vậy, đúng là chưa từng sợ cái gì."
"Vậy được rồi!" Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu.
Cự thuyền theo gió vượt sóng, xông qua mặt biển Khổ Hải.
Đột nhiên Ngân Trần đứng trên vọng đài híp mắt lại, hô với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, bên kia có rất nhiều người đuổi tới đây!"
Mộ Khinh Ca và Bạch Li nhìn lại phía sau, quả nhiên thấy mặt biển lao ra vô số bọt sóng.
Sau đó Phụ Khang và Tiết Tang mang theo Hải yêu chạy ra khỏi mặt biển, hướng tới cự thuyền.
Dưới chân bọn hắn là loài cá cỡ lớn, trông có vẻ là linh thú cá ở Khổ Hải.
Quả nhiên đuổi tới!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh đi, thu hồi tầm mắt.
Nàng rót linh lực vào đĩa tròn, đẩy nhanh tốc độ cự thuyền.
Trước đó nàng cố ý bảo Bạch Li đi một vòng dưới đáy biển, dẫn đám Phụ Khang và Tiết Tang tới hải vực phía sau cự thuyền, tranh thủ ít thời gian.
Vậy nên đám Phụ Khang và Tiết Tang mới có thể lao ra từ mặt biển phía sau cự thuyền.
Bây giờ Tháp Li Tát đang bị nhóm Long Nha Vệ ghét bỏ ném vào khoang thuyền, cảnh này vừa vặn bị Tiết Tang nhìn thấy. Hắn nói Phụ Khang: "Mau xem! Tháp Li Tát ở con thuyền kia!"
Phụ Khang nhíu mắt lại, khóe mắt hung ác. Hắn vung tay lên với Hải yêu bộ hạ mình, quát: "Xông lên cho ta! Gϊếŧ những nhân loại này, cướp Tháp Li Tát về!"
"Gϊếŧ!!!"
"Gϊếŧ --!!"
"Gϊếŧ gϊếŧ --!!!"
Đám Hải yêu đồng thanh hét to, chấn đến cự thuyền bạo động.
Nhóm Long Nha Vệ đứng ở đuôi thuyền nhìn đám Hải yêu xấu xí kia, không khỏi cầm chặt vũ khí mình.
"Công kích!!!"
"Cung tiễn thủ lên cho ta!"
Tiết Tang và Phụ Khang đồng thanh.
Trong đám Hải yêu lập tức có một đội đứng ra, cầm lấy cung tên trong tay bắn tới cự thuyền.
Mũi tên bao trùm bởi linh lực ẩn chứa lực xuyên thấu rất mạnh, hơn nữa có tính phá hư nhất định, nhanh chóng bốc cháy phóng tới đuôi thuyền.
Mặc Dương lập tức tổ chức Long Nha Vệ dập tắt lửa, đồng thời cầm lấy cung tiễn phản kích.
"Phân tán, vây quanh bọn chúng!"
Một xạ thủ Hải yêu bị bắn chết bên cạnh Tiết Tang, hắn lập tức hạ lệnh.
Tiếng nói vừa dứt, Hải yêu nghe theo hắn lập tức phân tán ra, vây quanh hai bên cự thuyền. Không ngừng công kích từ xa tới thuyền lớn.
Lúc này quầng sáng quanh xuất hiện. Một màn hào quang màu lam nhạt bao quanh con thuyền ngăn chặn tất cả công kích.
Mặc Dương cả kinh, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ mím môi, nhàn nhạt nói: "Hẳn là Hải yêu công kích đã khởi động tính phòng ngự trên thuyền." Phòng ngự trên thuyền là phát ra từ đĩa tròn Tư Mạch đưa.
Bạch Li nhìn thoáng qua, nói: "Lấy lực độ công kích của bọn chúng, hẳn là không thể đột phá màn phòng ngự này."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Nàng đi tới đuôi thuyền, thấy được Phụ Khang và Tiết Tang chỉ huy tiến công.
Mà Phụ Khang và Tiết Tang cũng thấy được Mộ Khinh Ca, nhận ra đó là nhân loại bắt Tháp Li Tát đi.
Bọn họ lập tức vọt tới Mộ Khinh Ca.
Bọn họ vốn là Tử cảnh đỉnh, tính cách thô bạo.
Thả người nhảy khỏi linh thú, muốn cậy mạnh đánh nát hào quang phòng ngự, lên thuyền cứu người. Đương nhiên thuận tiện gϊếŧ luôn Mộ Khinh Ca, là một trong những mục đích của bọn chúng.
Nhưng khi bọn hắn vọt tới tầng phòng ngự, lại bị hào quang phòng ngự trực tiếp phản về, rơi xuống Khổ Hải.
Cảnh này khiến Mộ Khinh Ca nở nụ cười trêu tức.
Phụ Khang và Tiết Tang chật vật ngoi lên mặt biển, càng hung ác nhìn Mộ Khinh Ca.
"Nhân loại! Thả Tháp Li Tát ra, ta còn có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng!" Tiết Tang hô lớn.
Phụ Khang cũng không cam lòng yếu thế: "Nhân loại, nếu Tháp Li Tát bị thương tổn gì, ta bảo đảm ngươi chỉ có thể táng thân dưới biển cho cá ăn!"
Đám Hải yêu công kích, căn bản không thể tổn thương đến cự thuyền nửa phần.
Trong thuyền còn truyền ra tiếng hô cứu mạng của Tháp Li Tát.
Thanh âm truyền vào tai Phụ Khang và Tiết Tang, khiến bọn chúng đồng thời biến sắc.
"Nhân loại! Tháp Li Tát là nữ nhi của đại tộc trưởng chúng ta, ngươi dám làm gì nàng, Hải yêu nhất tộc chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Tiết Tang sốt ruột hô to.
Phụ Khang lại mắng: "Ngu ngốc, để bọn chúng biết thân phận Tháp Li Tát, sẽ càng thêm nguy hiểm! Nhân loại đều là âm hiểm đê tiện!"
"Ồ? Tháp Li Tát là nữ nhi đại tộc trưởng? Vậy càng tốt." Đột nhiên thanh âm hài hước của Mộ Khinh Ca truyền tới.
Phụ Khang và Tiết Tang dừng cãi nhau, nhìn về phía nàng.
Mà lời nói của nàng khiến mặt Tiết Tang nhanh chóng từ màu lục biến thành xám trắng.
Tựa hồ hắn nhận ra lời nói của mình đã dẫn tới cái gì.
"Phụ Khang, Tiết Tang, nói với đại tộc trưởng các ngươi một câu." Mộ Khinh Ca hô lớn: "Nếu không muốn Tháp Li Tát bị thương tổn, vậy triệt tiêu hàng phòng ngự, để thuyền chúng ta bình an vượt qua khu vực Hải yêu. Sau khi ta rời khỏi, Tháp Li Tát sẽ hoàn chỉnh nguyên vẹn trả lại các ngươi. Nếu không, các ngươi chờ nhặt xác đệ nhất mỹ nhân tộc Hải yêu đi."
Phụ Khang và Tiết Tang trừng mắt, rất không cam lòng.
Mộ Khinh Ca lại tà ác bồi thêm một câu: "À đúng rồi. Thiếu chút quên nói với các ngươi, thủ hạ của ta đều là tiểu tử thanh niên trai tráng. Ở trên biển lâu như vậy, các ngươi hẳn là biết bọn họ bây giờ muốn gì nhất? Không muốn Tháp Li Tát bị thương tổn, thì nhanh chóng làm theo lời ta nói!"
Những lời này, là uy hϊếp cực lớn.
Phụ Khang và Tiết Tang lập tức dừng công kích, không dám hành động.
Mà Mặc Dương và những Long Nha Vệ sau khi nghe Mộ Khinh Ca nói, yên lặng nôn mửa trong lòng. Nội tâm vô cùng ủy khuất: Tiểu tước gia của ta, ngài muốn đe dọa địch nhân cũng không cần phải lôi chúng ta ra trêu chứ! Mặt mũi vị mỹ nhân này, bọn họ thật sự không dám ăn!