Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Đó là nữ nhân chúng ta!" Tam tộc trưởng thất thanh hô.
"Đáng chết, đều là nữ nhân tộc Hải yêu chúng ta! Nơi đó ít nhất phải có mấy ngàn người!" Ngũ tộc trưởng lạnh lùng nói.
Nhị tộc trưởng lên tiếng sửa lại: "Không chỉ thế thôi! Chúng ta chỉ thấy mặt trước, không thấy mặt sau. Nếu nhìn như vậy, nữ nhân toàn tộc chúng ta đều bị bắt lên thuyền!"
"Quá đáng giận! Nhân loại giảo hoạt!" Ngũ tộc trưởng hận đến ngứa răng.
Tứ tộc trưởng kinh hãi, thì thào: "Bọn chúng sao làm được?"
Đúng vậy! Sao làm được?
Bọn họ rõ ràng canh giữ ở đây, vây khốn chúng. Chúng sao có thể không tiếng động bắt hết nữ nhân trong tộc lên thuyền?
Quang cảnh trên thuyền không chỉ có mấy tộc trưởng thấy, binh lính Hải yêu cũng thấy.
Nữ nhân bọn họ, tài phú của bọn họ, cư nhiên bị nhân loại bắt cóc!
Nếu nói trên thuyền chỉ có một Tháp Li Tát, bọn họ có thể không cố kỵ công thuyền. Nhưng hiện tại trên thuyền chính là toàn bộ nữ nhân trong tộc Hải yêu, bọn họ nên làm gì bây giờ?
Nếu mạnh mẽ công thuyền, vạn nhân các nữ nhân đó bị thương tổn thì làm sao bây giờ?
Đội ngũ tiến lên, đột nhiên ngừng lại.
Bọn họ đều thật cẩn thận, không dám có động tác lớn. Sợ sơ xảy một cái, sẽ chọc giận nhân loại trên thuyền hại người.
"Ngươi! Ngươi là nhân loại ti tiện, chiến tranh là chuyện của nam nhân, vì sao muốn lấy nữ nhân vô tội ra áp chế?" Tứ tộc trưởng trách móc.
Muốn dùng đạo đức ra áp chế nàng?
Thực xin lỗi, xác định phải thất vọng rồi!
Khóe miệng Mộ Khinh Ca xẹt qua tia cười lạnh. Từ sau khi tới thế giới này, nàng đã sớm hiểu một đạo lý. Ở đây, đạo lý, là nắm tay ai lớn thì mới tính!
Nhưng hiện tại, nàng sống vì mình, sống để đạt được mục tiêu của nàng!
Điểm mấu chốt, nàng có, chưa bao giờ vứt bỏ.
Điểm mấu chốt khi nàng không từ thủ đoạn chính là không trở nên phát rồ. Các nữ nhân ở đây, nàng sẽ không thương tổn, chỉ là lợi thế để nàng rời đi.
Cho nên Tứ tộc trưởng nói, căn bản vô dụng với nàng.
Bởi vì nàng rõ ràng mình muốn làm gì, căn bản không quan tâm ánh nhìn người khác.
"Sao có thể! Sao ngươi có thể làm được!" Nhìn thấy những nữ Hải yêu, Đại tộc trưởng khϊếp sợ khó có thể hồi phục.
Không chỉ hắn, những người còn lại đều tràn đầy nghi ngờ.
Tâm trạng Mộ Khinh Ca rất tốt, hảo tâm giải thích: "Cũng không có gì ghê gớm, ngày hôm qua các ngươi dốc toàn bộ lực lượng, ta nhàn rỗi không có gì làm nên sai thủ hạ đi dạo một vòng đảo nhỏ các ngươi, mời những mỹ nhân này lên thuyền ta làm khách. Chỉ cần các ngươi thối lui để ta rời đi, các nàng ấy sẽ lông tóc không tổn hao gì rời thuyền. Nhưng là nếu, cứ tiếp tục dây dưa như vậy... Ta sẽ không lo lắng vấn đề sinh sản của tộc Hải yêu đâu."
Mộ Khinh Ca nói, khiến năm tộc trưởng đều co rụt mắt lại, vô cùng khϊếp sợ.
Nội tâm bọn họ đều tràn đầy dấu chấm hỏi.
Bọn họ tò mò Mộ Khinh Ca làm sao biết được tầm quan trọng của nữ tử trong tộc họ? Làm sao biết được vị trí hòn đảo? Thậm chí làm sao biết bọn họ có bao nhiêu nữ nhân? Tỉ lệ nam nữ ra sao?
Chỉ sợ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới được, bọn họ hoang mang đều là do Tháp Li Tát chính miệng nói cho Mộ Khinh Ca.
Đương nhiên lúc Tháp Li Tát nói ra lời này, căn bản không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ làm vậy. Cho dù Mộ Khinh Ca nói nàng biết rằng mình sẽ bắt hết tất cả nữ tử trong tộc, sợ là Tháp Li Tát cũng không tin.
Sắc mặt Tháp Li Tát vô cùng khó coi, khϊếp sợ nhìn đồng bạn mình.
Chuyện gặp phải như ác mộng, khiến các nàng chen chúc bên nhau, khóc hu hu nức nở. Nữ tử trong tộc Hải yêu, thiên phú tu luyện không bằng nam tử, căn bản không phải đối thủ của Long Nha Vệ, càng đừng nói đến Mộ Khinh Ca.
"Đáng chết! Chúng ta xông lên đi, liều mạng với hắn! Đoạt lại nữ nhân chúng ta!" Ngũ tộc trưởng xúc động nói.
"Lão Ngũ, đừng xúc động!" Tứ tộc trưởng ngăn cản Ngũ tộc trưởng.
Mộ Khinh Ca nghe được lời Ngũ tộc trưởng, câu môi cười, hài hước nói: "Được nha! Vậy xem các ngươi hành động nhanh, hay là động tác ta nhanh."
Lời nàng vừa dứt, Long Nha Vệ phối hợp rút binh khí mình ra.
Tiếng ma sát rời vỏ chỉnh tề, khiến nhóm nữ Hải yêu run rẩy cả người.
Mộ Khinh Ca cười càng sâu: "Ta bảo đảm, khi các ngươi leo lên thuyền ta, ở đây sẽ chỉ còn lại thi thể."
Lời nàng nói khiến tất cả Hải yêu đều cảm thấy sợ hãi.
Một khi tất cả nữ Hải yêu đều chết, bọn họ sẽ đối mặt với tuyệt chủng, diệt tộc!
Đi đoạt lấy những nữ tử khác tộc để sinh đẻ sao? Ví dụ như nhân loại... Nhưng, quái vật sinh ra, sẽ vẫn là Hải yêu sao?
Điểm này, không ai dám suy nghĩ.
Mười mấy vạn Hải yêu, đều do dự.
Bọn họ không thể xông lên không hề cố kỵ như lúc nãy.
Nhìn thấy bọn họ do dự, Mộ Khinh Ca thấp giọng trào phúng: "Vô luận là nhân loại, hay là Hải yêu, chỉ cần là sinh vật có suy nghĩ, đều có thói hư tật xấu. Đó chính là chỉ khi cắt đến thịt mình, mới có thể thấy đau. Người khác vỡ đầu chảy máu, cũng chỉ là một câu an ủi bố thí, đồng thời, may mắn mình không xui xẻo như vậy."
Lời nói của nàng khiến Ngân Trần và Bạch Li, còn có Mặc Dương đều sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại.
"Thế nào, cân nhắc kỹ chưa? Ta đã dùng hết kiên nhẫn rồi! Làm, hay là không!" Mộ Khinh Ca cao giọng hô. Nói xong, nàng cười đăm chiêu, thanh âm mê hoặc: "Các ngươi không nên nghĩ là nhân loại ta phải chết thế nào mới hả giận. Mà hẳn nên nghĩ, vì một nhân loại ti tiện như ta, bồi cả toàn tộc vào có đáng giá hay không."
Nhóm Hải yêu hít ngược một hơi, Có vài binh lính đã không tự giác thối lui ra sau.
"Lui! Chúng ta lui! Toàn bộ tránh ra!" Đại tộc trưởng mở miệng.
"Đại ca!" Ngũ tộc trưởng vẫn không cam lòng.
Tứ tộc trưởng trấn an: "Đừng xúc động, trước tiên để chúng rời đi. Chúng ta theo phía sau, có cơ hội lại ra tay!"
Tứ tộc trưởng nói, trấn an không ít Hải yêu đang phẫn nộ.
Đại quân mười mấy vạn chậm rãi nhường sang hai bên, để lại lối đi trống không ở giữa.
Độ rộng đó đủ để con thuyền Mộ Khinh Ca đi qua.
Nhưng thần sắc Mộ Khinh Ca đạm mạc, lạnh lẽo nói: "Còn chưa đủ, lui nữa!"
Nhóm Hải yêu giận mà không dám nói gì.
Chỉ có thể tiếp tục lui.
Thối lui mãi đến khi hai bên không nhìn rõ nhau, Mộ Khinh Ca mới cười hài lòng: "Mặc Dương, lái thuyền."
Mặc Dương nghe lệnh đi tới bánh lái, kích hoạt đĩa tròn.
Đĩa tròn tản ra oánh quang, cự thuyền dừng lại lập tức chậm rãi xuất phát.
Hoàn thành xong, Mặc Dương về tới phía sau Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca xoay người nhìn chúng nữ Hải yêu trên boong thuyền, phân phó Long Nha Vệ: "Dẫn các nàng đi, không cần khó xử."
"Vâng, Tiểu tước gia."
Chúng nữ Hải yêu đều bị mang đi.
Mộ Khinh Ca bảo Ấu Hà và Hoa Nguyệt chuẩn bị đủ đồ ăn cho các nàng.
Sau đó nàng mới nhìn về phía Tháp Li Tát. Người sau biểu tình phức tạp nhìn nàng. Bản thân bị lợi dụng, nàng hẳn phải hận Mộ Khinh Ca. Nhưng khi nàng thấy Mộ Khinh Ca hành động với chúng nữ Hải yêu, lại không hận nổi.
Tựa hồ mục đích của Mộ Khinh Ca thật sự chỉ muốn đi qua rời khỏi biển này, chưa bao giờ nghĩ tới thương tổn bất kỳ ai.
"Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Yên tâm, sau khi chúng ta rời khỏi, sẽ tìm một chỗ thả các ngươi đi. Có tộc nhân các ngươi theo phía sau, sẽ không phát sinh chuyện gì." Mộ Khinh Ca nói với nàng.
Tháp Li Tát bị mang đi.
Trên boong thuyền, lại khôi phục yên tĩnh.
Ngân Trần lên vọng đài, nhìn phương hướng đuôi thuyền, nói với Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, bọn chúng vẫn luôn theo phía sau."
Mộ Khinh Ca cười không thấy bất ngờ: "Nhiều nữ nhân như vậy trên thuyền ta, bọn chúng chắc chắn sẽ không yên tâm. Đi theo thì đi theo, cũng tiện lúc đó cho bọn chúng đón các nữ nhân đi."
"Nhưng vạn nhất sau khi chúng ta thả người, bọn chúng ta tiếp tục truy đuổi thì sao giờ?" Bạch Li nghi hoặc nói.
Mộ Khinh Ca cười ẩn chứa thâm ý, nói: "Thuyền đẩy tốc độ toàn lực, bọn chúng không đuổi được. Với cả, không phải chúng ta còn có những nữ nhân đó sao?"
Bạch Li sửng sốt, kinh ngạc nói: "Ngài không nói đùa đấy chớ? Những nữ nhân đó sẽ giúp chúng ta?"
Mộ Khinh Ca lại cười thần bí, không trả lời nữa.