• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào mùa đông khắc nghiệt, những cơn gió vô cùng lạnh giá.

Bên trong một túp lều đổ nát có hai đứa trẻ gầy gò, mặc quần áo mỏng manh quỳ trên mặt đất, canh giữ người phụ nữ bất tỉnh trước mặt.

Người phụ nữ dường như đã không còn hơi thở, trên người phủ lộn xộn ít cỏ khô và hai bộ quần áo bông của đứa trẻ, nhưng quần áo của bọn trẻ quá nhỏ, nên tay và chân của cô vẫn bị lộ ra ngoài không khí lạnh.

Cậu nhóc cởi chiếc quần bông của mình trùm lên chân người phụ nữ, vì vậy cậu nhóc chỉ còn lại một chiếc quần duy nhất.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu nhóc phải hắt hơi.

Bé gái rụt rè hỏi: “Ca ca, huynh có lạnh không?”

Cậu nhóc giơ bàn tay nhỏ bẩn thỉu của mình lên, xoa xoa đầu cô bé, dối lòng nói: “Ca ca không lạnh, muội đói bụng không? Ca ca đi kiếm chút đồ ăn về, muội trông chừng mẹ nha.”

Cô bé gật đầu, lại vội vàng lắc đầu: “Ca ca đừng đi, muội sợ.”

Trời đã tối, nơi này ngay cả một ngọn đèn cũng không có, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mới hơi chiếu sáng được vài chỗ. Nhưng ánh sáng yếu ớt này không đủ để lấy đi nỗi sợ hãi trong lòng cô bé.

Cậu nhóc nhẹ giọng nói: “Ca ca sẽ trở về nhanh thôi, muội ngoan ngoãn trông chừng mẹ biết không? Muội nắm lấy tay mẹ sẽ không sợ nữa.”

Cô bé nửa hiểu nữa không, ôm tay của người phụ nữ vào ngực, tay của người phụ nữ rõ ràng không còn ấm, lạnh như băng, nhưng cô bé như được tiếp thêm sức mạnh, bé trịnh trọng gất đầu: “Muội không sợ.”

Cậu nhóc đứng dậy rời đi.

Bé gái nắm tay người phụ nữ, cứ lớn tiếng gọi mẹ, mẹ, giống như làm vậy thì cô bé sẽ không còn sợ nữa.

Khi cậu nhóc quay lại, trên tay nhóc là hai chiếc bánh bao trắng và một chiếc đùi gà nhỏ trong miệng.

Cậu nhóc đưa bánh bao cho em gái, cầm lấy chiếc đùi gà trong tay, áy náy nói: “Ca ca chỉ có một cái đùi gà, đưa cho mẹ ăn trước được không? Chờ mẹ khỏi bệnh, ca ca sẽ cho muội một cái lớn hơn!”

Cô bé nhìn chiếc đùi gà thơm ngòa ngạt mà nước miếng chảy ròng ròng, nhưng bé biết mẹ đang bệnh cần dinh dưỡng hơn.

Cô bé nuốt nước bọt: “Dạ, muội ăn bánh bao, ca ca cũng ăn đi.”

“Được.” Cậu nhóc ăn từng ngụm bánh bao, nhóc phải chăm sóc em gái và mẹ nên nhóc không thể dễ dàng bị đói, không thể gục ngã, tuy rằng một cái bánh bao cũng không thể lấp đầy bụng nhóc.

Nhóc ăn một nửa, giữ lại một nửa và bắt đầu đút cho mẹ nhóc, một miếng thịt gà nhỏ, rồi một miếng bánh bao nhỏ.

Kiều Vi bị nhét thức ăn mà tỉnh lại, miệng lẩm bẩm, không biết ai cứ nhét đồ vào trong miệng, nàng rất ghét bị đánh thức khi đang ngủ, định túm lấy tên khốn đó đánh cho một trận tơi bời, nhưng phát hiện mình nhấc cánh tay lên không nổi.

Nàng run rẩy mở mắt ra!

Chúa ơi, nàng đã nhìn thấy gì vậy? Một đứa trẻ! Khoảng chừng năm tuổi, tóc dài, mặc quần áo sáng màu, ban đêm quá tối, nàng không nhìn thấy rõ ngũ quan của đứa trẻ, chỉ cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ sáng ngời như hắc thạch.

Trực giác mách bảo với nàng rằng đứa trẻ tóc dài này là con trai.

Đứa nhóc đùa dai nhét đồ vào miệng nàng là cậu nhóc này ư?

Nể tình là đứa nhỏ, mình không thèm so đo với nó, nhưng kỳ lạ là phòng thí nghiệm của nàng cấm người lạ vào, làm thế nào mà có một đứa nhỏ chạy vào được?

Kiều Vi phun ra thứ trong miệng ra: “Cháu là con nhà ai? Cha mẹ cháu đâu?”

Vừa mở miệng, nàng đã bị giọng nói khàn khàn của mình làm cho giật mình, hình như cô không làm gì cả, sao giọng lại khàn như vậy?

Ngoài ra, ai đã tắt đèn? Hệ thống sưởi ấm cũng dừng lại!

Một loạt những điều kỳ lạ lướt qua tâm trí nàng, đầu của Kiều Vi bắt đầu đau.

Cậu nhóc nghe thấy mẹ thở hổn hển, tưởng mẹ mình không thoải mái nên nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ còn đau nữa không? Để con xoa cho mẹ nhé?” Bàn tay nhỏ lạnh lẽo đặt lên trán Kiều Vi: “Là chỗ này đúng không?”

Kiều Vi sửng sốt.

“Ca ca, mẹ tỉnh chưa?” Cô bé con mắt sáng ngời đi tới, chớp chớp đôi mắt còn lấp lánh động lòng người hơn cả ca ca mình, nhìn Kiều Vi: “Mẹ!”

Hai bánh bao nhỏ đồng thời gọi nàng là mẹ, nếu không phải đùa giỡn, vậy ——

Kiều Vi sờ sờ mặt của mình, nàng được mệnh danh là Kiều Nhất Đao của giới mũm mĩm, khuôn mặt tròn như bánh trung thu, tuyệt đối không phải là khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn!

Hơn nữa bàn tay của nàng, ngón tay không trắng nõn mảnh khảnh như vậy.

Tuy khó tin nhưng nàng thật sự đã xuyên không.

Nàng thật xui xẻo mà, ngủ một giấc thôi mà cũng có thể đuổi kịp đội quân xuyên không rồi? Ngày mai còn có một ca phẫu thuật não nữa, vì bệnh nhân sợ động dao kéo nên nàng đã tốn rất nhiều công sức thuyết phục bên kia đồng ý phẫu thuật, nhưng họ yêu cầu nàng phải mổ chính, bây giờ thì hay rồi, nàng không có ở đó, không biết bên đó loạn thành cái gì nữa.

Hình như bây giờ không phải là lúc lo lắng chuyện này, bản thân nàng cũng giống như bồ tát qua sông, vẫn nên nghĩ cách đối phó với tình thế hiện tại.

Kiều Vi mất ba mươi giây để chấp nhận sự thật mà không thật này, sau đó bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình, toàn bộ cơ thể mang đến cho nàng cảm giác một từ: gầy, bụng phẳng, cũng không biết bao lâu rồi không ăn, có vài vết thương ngoài da, nhưng xương cốt không bị tổn thương, sau đầu còn có một vết thương dài, hẳn là vết thương chí mạng, vết thương này tựa hồ không phải do hung khí sắc bén gây ra, mà giống như bị ngã hơn. Sau khi ngã bị thương, không được cứu chữa kịp thời, nên đã qua đời.

Hai đứa nhỏ tội nghiệp không biết mẹ của mình đã ra đi, vẫn kiên trì canh giữ.

Kiều Vi đã quen nhìn sự sống và cái chết, tự hỏi bản thân không phải là người dễ mềm lòng, giờ phút này đối mặt với hai đứa trẻ đang dính lấy “nàng”, nàng bất giác cảm thấy xót xa.

Nàng không thể tưởng tượng nếu như nàng không tỉnh lại, hai đứa nhỏ phải chăng cứ ngồi đó đợi hay không?

“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?” Bé gái nhẹ nhàng nằm trong lòng nàng, dụi cái đầu nhỏ vào cổ nàng, mẹ hôn mê mấy ngày rồi, bé có kêu thế nào mẹ cũng không tỉnh, bé hoảng sợ vô cùng.

Cậu nhóc cũng hoảng sợ, nhưng nhóc là nam tử hán, không thể hiện ra mặt như em gái.

Kiều Vi cảm nhận được sự lo lắng của hai đứa trẻ, nàng khẽ thở dài, nàng lớn lên trong cô nhi viện, nói tuổi thơ hạnh phúc như thế nào thì thuần túy là nói nhảm, tính tình từ nhỏ đã lầm lì, không hòa đồng với người khác chứ đừng nói là nuôi con, nàng nên làm gì với hai hạt đậu này đây?

Nhìn thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, cậu bé tưởng nàng lạnh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng đưa lên miệng hà hơi, bé gái thấy ca ca làm vậy liền bắt chước theo.

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm nàng thật lòng như vậy.

Mũi Kiều Vi bỗng nhiên chua xót, cơ thể của hai đứa nhỏ còn lạnh hơn nàng, vì muốn nàng được ấm hai đứa nhỏ đã đắp áo bông cho nàng, nhất là cậu nhóc chỉ còn mỗi cái quần, lạnh biết cỡ nào?

Đứa trẻ ngoan như vậy nếu nàng nhẫn tâm bỏ rơi, thì thật vô lương tâm rồi.

“Mẹ ổn rồi, không có việc gì, mẹ sẽ không bệnh nữa đâu. Nào, con mặc quần áo vào đi.”

Ca ca tự mặc quần áo, còn em gái thì Kiều Vi mặc cho bé.

Kiều Vi hiển nhiên không biết nhiều về trang phục cổ trang, hồi lâu vẫn chưa cài được khuy áo: “Khoan đã, mẹ đi tìm xem có thứ gì để nhóm lửa được không.”

Nhưng thân thể của nguyên chủ quá yếu, nàng vừa mới đứng lên, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, lại ngã xuống đất.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Hai đứa trẻ vô cùng sợ hãi, sợ mẹ sẽ không thể đứng dậy sau cú ngã như lần trước.

Kiều Vi mỉm cười yếu ớt: “Mẹ không sao, là do mẹ ngồi dậy quá nhanh, máu cung cấp lên não không đủ.” Cô ngồi một lúc rồi nói với cậu bé: “Con dìu mẹ được không?”

Cậu bé gật đầu, nắm tay dìu Kiều Vi.

“Con cũng muốn.” Cô bé cũng dìu Kiều Vi.

Nhìn xem, ông trời thật tốt với nàng, không để nàng một mình xuyên đến nơi hoang vu này chờ chết, mà gửi hai thiên thần nhỏ đến bên cạnh nàng.

Trong lòng Kiều Vi như có một luồng nước ấm, nàng chậm rãi đứng dậy, tìm trong bọc đồ của nguyên chủ một vật dài, hẳn là chiết hỏa tử mà nàng đã từng xem trên TV, nàng đốt đống củi khô có sẵn, nhóm đống lửa ở trong góc, căn phòng cuối cùng cũng ấm lên.

Nương theo ánh lửa Kiều Vi cài nút cho con gái, thuận tiện quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, nơi này quá đơn sơ, ngay cả giường cũng không có, nó trông không giống một nơi để ở cho con người ở. Trên mặt đất trải một ít cỏ khô, bên cạnh đống cỏ khô rải rác là một bọc vải, trong bọc vải ngoại trừ vài chiếc khăn tay và một ít quần áo trong để thay, thì không có gì cả.

Sau đó, Kiều Vi nhìn thấy rõ diện mạo của hai đứa trẻ, ngũ quan của hai đứa rất thanh tú, đôi mắt long lanh, ánh mắt của con gái thì dịu dàng hơn, cô bé cười rộ lên hai mắt giống như vầng trăng lưỡi liềm cong cong, trong sáng và xinh đẹp; con trai thì hơi lạnh lùng nghiêm nghị, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện vẻ quý phái bẩm sinh. Chỉ là do suy dinh dưỡng nên hai đứa trẻ đều rất gầy, tay chân nhỏ như cây que, nàng nắm mà không không dám dùng sức, sợ không cẩn thận làm gãy.

Kiều Vi không kế thừa ký ức của nguyên chủ, nàng không biết mình là ai, vì sao ba mẹ con lại rơi vào tình cảnh này, trong nhà còn người thân hay không. Những điều này không quan trọng nữa, những người đó sau khi nàng chết cũng không xuất hiện, sau này cũng không cần xuất hiện.

Kể từ hôm nay, hai đứa nhỏ là của một mình nàng.

Kiều Vi ăn nửa cái bánh hấp còn lại, nửa cái đùi gà để hai anh em chia nhau ăn, ban đầu hai đứa không chịu ăn, nhưng sau khi nghe Kiều Vi nói người bệnh không nên ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, hai đứa mới chịu chia nhau ăn cái đùi gà.

Nếu ở kiếp trước nàng tuyệt đối sẽ không để trẻ con ăn những thứ rác rưởi lạnh lẽo này, nhưng hiện tại nàng không còn cách nào khác.

Sau khi ăn xong, bọn trẻ ngủ trên đống cỏ khô, Kiều Vi vừa đắp cỏ khô cho bọn trẻ vừa nghĩ xem bữa sáng ngày mai nên ăn gì.

-------------- đường ngăn cách ---------------

Đây là lần đầu tiên viết văn về bánh bao nhỏ, tôi có hơi căng thẳng, văn phong tương đối chậm rãi, theo lối kể chuyện, hy vọng mọi người thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang