“Ngươi loại này là mắt chó xem thường người thấp, đổi trắng thay đen, cho dù có ở đó cầu xin ta, ta cũng sẽ không trở lại! Đức hạnh thấp hèn như vậy, y thuật lại có thể cao minh tới độ nào? Chỉ mong linh chi đường các ngươi, vĩnh viễn không cần có cầu đến người một ngày!”
Kiều Vi lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại mà rời đi tại chỗ.
Đám người tự động nhường đường cho nàng, mặc kệ có phải nàng thật sự vô duyên vô cớ đánh gãy tay Phòng ma ma hay không, thì hôm nay Phòng ma ma cũng đều đã quá mức.
Bọn nhỏ có làm gì sai đâu? Bị bệnh nặng đến mức từ nông thôn tới kinh thành chạy chữa, nhưng Phòng ma ma lại vì một chút ân oán cá nhân mà không cho hai đứa trẻ vô tội vào khám.
Cách làm này, quả thật khiến lòng người sôi sục.
“Aizzz, Tranh Bá gia trước kia không như này, linh chi đường không như vậy.”
“Đúng vậy, Tranh bá gia y thuật cao, y đức cũng tốt, cũng không có từ chối không khám, có một năm giao thừa nọ, Tranh bá gia vượt tuyết đi bộ hơn hai mươi dặm để cứu giúp thai phụ, hải tử ra đời, mẫu tử đều bình an.”
“Tranh bá gia là người tốt…… Đáng tiếc tuổi xuân chết sớm……”
Trong đám người, vang lên những tiếng thổn thức.
Nhưng dù thổn thức, người nên xem bệnh cũng phải đi xem bệnh, như lời Phòng ma ma đã nói, ở kinh thành không có dược phòng nào khác mở cửa, không xem ở linh chi đường, bọn họ còn có thể đi nơi nào?
Một canh giờ tiếng theo, La Vĩnh Niên đưa Kiều Vi đi khắp Nam Tây nhai tìm dược phòng, nhưng không thu hoạch được gì.
Nhiệt độ cơ thể bọn trẻ vẫn tăng, họa vô đơn chí (chó cắn áo rách) là, trên người Cảnh Vân còn nổi mẩn, cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, đợi đến lúc Kiều Vi phát hiện ra thì đã mọc lên đến trên mặt.
Xe ngựa dừng lại trước một dược phòng nhỏ, Lạc Vĩnh Niên đi xuống gõ cửa, may mắn là bên trong có người ra mở cửa, Lạc Vĩnh Niên thương lượng với đại phu vài câu, cười vẫy tay về phía xe ngựa: "Tỷ! Nơi này có đại phu!"
Kiều Vi vội vàng đưa hai đứa trẻ ra khỏi xe ngựa, nào biết được khi vị đại phu kia nhìn thấy Cảnh Vân vừa sốt lại nổi mẩn, lập tức tỏ vẻ không thể chữa khỏi.
"Các ngươi vẫn là đi linh chi đường đi, bệnh nan y như này đến chỗ đó sẽ thích hợp hơn." Đại phu kiến nghị.
Kiều Vi lắc đầu nói: “Chúng ta vừa từ linh chi đường lại đây.”
“Linh chi đường còn không trị được, thì ta lại càng bất lực, các ngươi tìm người khác đi!” Đại phu xua tay đóng cửa lại.
Đồng tử Kiều Vi rụt rụt, vỗ vào ván cửa nói: "Đại phu, hài tử của ta không phải bị bệnh nan y! Ngài xem lại đi! Đại phu! Đại phu!”
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bên người trong xe nghe được động tĩnh trong dược phòng, nói với thiếu niên bên người: “Đi xem có chuyện gì đi.”
Thập Thất nhảy xuống xe ngựa, thi triển khinh công bay đi, vững vàng dừng ở phía sau Kiều Vi.
La Vĩnh Niên bị hắc ảnh (bóng đen) từ trên trời giáng xuống làm cho khiếp sợ, còn tưởng rằng là cướp đánh tới, một tay đẩy Kiều Vi ra phía sau, song sau khi thấy rõ được dáng vẻ của đối phương, lập tức cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.
Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ có 13-14 tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề, lớn lên cũng rất khôi ngô tuấn tú,nói không phải công tử thế gia cũng chưa chắc có ai tin.
Thập Thất nhìn bóng lưng Kiều Vi, càng nhìn càng thấy quen, nhăn mày, dùng ngón tay chọc bả vai Kiều Vi.
La Vĩnh Niên đại kinh thất sắc: “Này, ngươi làm gì?”
Kiều Vi còn tưởng rằng là La Vĩnh Niên chọc nàng, vội xoay người tới, đang muốn hỏi sao La Vĩnh Niên làm vậy, lại nhìn thấy Thập Thất đứng nghiêm thẳng tắp, nàng ngẩn người: “Thập Thất?”
Kiều Vi vạn vạn không ngờ tới việc ở kinh thành gặp được Thập Thất, này có tính là trời không tuyệt đường người không? Một lần ở trấn trên nhìn theo xe ngựa của họ đi về hướng bắc, nàng lập tức đoán được bọn rất có khả năng là người của kinh thành, chỉ là kinh thành lớn như vậy, ai sẽ nghĩ đến còn có ngày tái ngộ?
Kiều Vi hỏi Thập Thất xem có biết chỗ nào có dược phòng mở cửa không?
Thập Thất nắm tay Kiều Vi lên xe ngựa.
Ngồi trong xe là một nam nhân mặc áo bào trắng hình trăng lưỡi liềm, khí chất kinh người, lần này không đội nón lá mà chỉ đeo một chiếc mặt nạ màu bạc che nửa trên khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm thanh tú như ngọc và đôi môi đỏ mọng hơi mím lại.
Kiều Vi chỉ thoáng nhìn lướt qua, nhưng vẫn kinh ngạc đến mức hít thở không thông.
So sánh ra, dáng vẻ bảo bọc hai đứa trẻ của nàng thật sự khá là chật vật.
Cơ Minh Tu nhận ra nàng chính là nữ nhân lúc trước đã gặp qua hai lần, nhưng cả hai lần đều ở bị ác bá đuổi theo, lần này tuy rằng không có ác bá đuổi theo nàng, nhưng tình trạng của nàng dường như còn tệ hơn trước.
Cơ Minh Tu có chút buồn cười: “Sao lần nào gặp ngươi, ngươi cũng đều ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng thế?”
Kiều Vi đỏ mặt.
“Hài tử bị bệnh sao?” Cơ Minh Tu nhìn nàng một trước một sau bọc hai đứa nhỏ.
Kiều Vi gật đầu.
Cơ Minh Tu vươn bàn tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng sờ lên trán Vọng Thư.
Vọng Thư hôn hôn trầm trầm, không biết ai đang sờ mình, nhưng ấm áp, thực thoải mái, cọ cọ đầu nhỏ vào lòng bàn tay Cơ Minh Tu.
Trong lòng Cơ Minh Tu xẹt qua một tia kỳ dị, đang muốn sờ thêm một chút nữa, thì Thập Thất kéo tay áo hắn lại, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn, hắn hơi hơi gật đầu: “Ta biết, ta sẽ tìm người chữa khỏi nàng.”
Trưa hôm đó, Cơ Minh Tu dẫn đoàn người Kiều Vi tới tứ hợp viện ở khánh phong nhai, lại để Thập Thất cầm danh thiếp của hắn đi Trương gia “thỉnh” Trương thái y lại đây.
Thập Thất phi ngựa như bay, Trương thái y ghé vào trên lưng ngựa, ruột gan lộn tùng phèo, khó khăn lắm mới tới được tứ hợp viện, còn chưa kịp thở đã bị Thập Thất ném vào phòng.
Trương thái y còn tưởng rằng mình là tới xem bệnh cho thừa tướng đại nhân, không ngờ lại là hai tiểu oa nhi gầy gò ốm yếu, hắn nhìn hai đứa trẻ trên giường lại nhìn cô nương gầy yếu bên cạnh, đáy mắt xẹt qua nồng đậm kinh ngạc, nhưng tuân thủ nguyên tắc sinh tồn “Không nên nói không nói, không nên hỏi không hỏi”, thành thành thật thật mà cấp hai đứa nhỏ khám bệnh.
Hắn khám cẩn thận, vọng, văn, vấn, thiết, còn hỏi Kiều Vi không ít vấn đề. Kiều Vi không biết đối phương là thái y, nhưng cũng nhìn ra được người này chuyên nghiệp hơn Chu lang trung nhiều: “Đại phu, hài tử ta sao rồi?”
Trương thái y trấn an nói: “Sốt hơi cao, nhưng ngươi không cần quá lo lắng, chỉ là cảm mạo thông thường không phải bệnh nan y khó trị, phát hiện còn tính kịp thời, lão phu sẽ kê toa thuốc cho ngươi, uống xong là có thể khỏi hẳn.Có điều…… Ngươi cho nhi tử ăn cái gì? Để dị ứng như vậy nghiêm trọng?”
Kiều Vi nhìn về phía La Vĩnh Niên: “Sang đệ mua bánh bao nhân gì vậy?”
La Vĩnh Niên đáp: “Tôm thịt.”
Cảnh Vân không dị ứng thịt, nghĩ tới tôm, Kiều Vi đáp: “Chắc là do ăn tôm.”
Trương thái y lập tức nói: “Về sau đừng cho hắn ăn hải sản, dị ứng khá nặng, nghiêm trọng là mất mạng đấy.”
“Đã biết, đại phu.” Kiều Vi đồng ý.
Trương thái y cấp nghĩ phương thuốc, nhân Cảnh Vân dị ứng, phương thuốc của Cảnh Vân so với Vọng Thư nhiều hơn một loại dược liệu —— Phòng Phong.
Phòng phong không tính là dược liệu gì quý báu, chỉ là một năm này không biết xảy ra chuyện gì, dược liệu này đặc biệt thiếu, bên ngoài rất khó mua được, tuy hoàng cung có, nhưng đáng tiếc Thập Thất không thể tùy ý ra vào.
Cơ Minh Tu lấy đơn thuốc, vào cung.
“Cái gì? Đại nhân vào cung?” Kiều Ngọc Khê không thể tin mà nhìn xa phu đến đưa tin cho nàng, “Minh An, không phải đại nhân nói sẽ đến linh chi đường lấy tuyết liên sao?”
Minh An ngượng ngùng nói: “Đại nhân tạm thời có việc gấp, thật sự xin lỗi.”
Ý cười trên khóe môi Kiều Ngọc Khê đông cứng lại: “Chuyện gì mà gấp tới vậy?”
Minh An đúng sự thật nói: "Bằng hữu của Thập Thất bị bệnh, đại nhân vào cung bốc thuốc cho bọn hắn.”
Kiều Ngọc Khê siết chặt ngón tay: “Dược liệu gì mà linh chi đường chúng ta không có? Vì cái gì thế nào cũng phải vào cung?”
Minh An ngẫm nghĩ: “Hình như là…… Phòng…… Phong?”
Phòng phong - linh chi đường đúng thật là không có!
Kiều Ngọc Khê cắn cắn môi, không cam lòng khi nhìn thấy cơ hội gặp mặt đại nhân cứ như vậy mà đánh mất, tròng mắt chuyển động, tươi cười nói với Minh An: “Bằng hữu Thập Thất ở đâu? Bằng hữu của hắn bị bệnh, theo đạo lý, ta cũng nên đi thăm một phen, thuận tiện, đưa tuyết liên lão phu nhân muốn cho đại nhân.”
Minh An chần chờ: “Này……”
Kiều Ngọc Khê ôn nhu cười: “Đại nhân nói không được cho người khác đến thăm sao?”
Minh An lắc đầu.
Kiều Ngọc Khê từ trong túi tiền lấy ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay hắn nói: “Này được chưa? Bọn họ ở đâu?”
Một khắc sau, Kiều Ngọc Khê và Phòng ma ma mang theo một cân huyết yến, một cân lộc nhung, hai chi trăm năm nhân sâm, hai hộp đông trùng hạ thảo, vui vui vẻ vẻ đi tới khánh phong nhai.
— Lời nói ngoài —
Sắp đến lúc vả mặt rồi đấy \(≧▽≦)/