Ngày hôm sau, mùng hai tháng chạp, Kiều Vi cất bánh ngọt đã làm xong vào rổ, theo thường lệ bốn người lên trấn trên.
Hôm nay nàng làm nhiều hơn 50 cái so với hôm qua, 40 cái bánh nếp nhân đậu đỏ cùng bánh khoai môn trong đó đã được người ta đặt trước.
Lúc nàng đến phố Đại Hưng phát hiện nơi bán hàng hai ngày trước đã bị người ta chiếm, chỗ bên cạnh còn trống, nàng chuẩn bị bỏ đồ xuống, rồi đi đến nơi quản lý để giao tiền, đại tẩu tử chiếm chỗ của nàng lên tiếng: “Làm gì vậy làm gì vậy? Chỗ này có người rồi biết không?"
"Nhưng phía trên không có đồ. " Kiều Vi nói.
Đại tẩu tử hừ nói: “Lát về lấy, lập tức sẽ có!"
Đây là cố ý gây sự, xem ra hai ngày này sinh ý quá tốt, làm cho một số người đỏ mắt.
Kiều Vi mang theo hài tử, không tiện tranh chấp với người khác, nên đành cắp rổ rời đi.
Nơi bán hàng mà ngày hôm nay nàng thuê là nơi vắng vẻ nhất, tiền thuê 15 văn, còn ít hơn gian hàng trước kia 5 văn.
Chỗ này người qua lại thưa thớt, chỉ có vài người đi ngang qua, lúc mới bày hàng ra, gần như không người hỏi thăm. Nhưng chẳng được bao lâu, liền có khách quen tìm tới.
Con đường này cũng không rộng lớn, muốn tìm một gian hàng vẫn rất dễ dàng, sau khi khách quen đầu tiên qua đây, dần dần có người thứ hai, người thứ ba cũng tới, rất nhanh trước quầy hàng đã bu đầy người.
Người càng nhiều, việc kinh doanh cực tốt.
Không đến một canh giờ, điểm tâm đã bán gần hết.
Bởi vì địa điểm, mặc dù bán không nhanh như hai ngày trước, nhưng tiền thuê lại rẻ hơn hai ngày trước đắt, vậy nên hôm nay cũng lời hơn trước.
"Có câu nói thế nào nhỉ? Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ lại sâu, chính là nói về Tiểu Vi nhà ta rồi!" La đại nương vui vẻ đếm tiền, nói.
Một tiểu phụ nhân dắt một đứa bé đi tới: “Ta muốn hai cái bánh nếp nhân đậu đỏ."
Kiều Vi xin lỗi nói: “Thật ngại quá, hôm nay điểm tâm đã bán hết?"
Tiểu phụ nhân nhìn vào trong giỏ xách hỏi: “Trong giỏ xách của ngươi không phải còn sao?"
Kiều Vi nói rằng: “Là đồ người khác đã đặt."
"A? " Tiểu phụ nhân trông rất thất vọng.
Bé trai mà nàng dắt trong tay, có tuổi tác xấp xỉ Cảnh Vân, gầy teo nhỏ bé, nhìn thứ trong giỏ xách rồi nuốt nước bọt.
Kiều Vi nheo mắt nói: “Bánh ngọt thì ta là không thể bán, nhưng chỗ ta vẫn còn chút bánh củ cải, không chê, tặng hai ngươi."
Tiểu phụ nhân vừa nghe là bánh củ cải, hứng thú không lớn. Nhưng cũng không thích từ chối ý tốt của người ta, liền nhận lấy bánh củ cải từ trong tay của Kiều Vi, đưa cho con trai nói: “Nè."
Biểu tượng cảm xúc làm bằng cà rốt trên bánh nhìn rất dễ thương, tiểu nam hài rất thích, bỏ một miếng vào miệng ăn sau đó càng thích.
Bánh củ cải này cũng không phải là bánh củ cải ban đầu rồi, bên trong là nhân thịt dê và thịt kho, có thể nói là bánh nhân củ cải.
Tiểu phụ nhân vội hỏi: “Ngươi bán ta mấy cái đi !?"
Kiều Vi khẽ mỉm cười nói: “Phu nhân nếu thích, cứ lấy ăn đi, ngươi cũng là khách quen, nhờ có ngươi chiếu cố việc làm ăn của ta, cứ coi như ta biếu tặng khách quen."
Tiểu phụ nhân sờ sờ mặt: “Vậy sao được?"
"Cầm đi. " Kiều Vi lấy từ trong giỏ ra bốn cái bánh củ cải bốc khói, dùng chăn nhỏ trùm kín.
Tiểu phụ nhân cảm kích rời đi.
Nha hoàn của Ân Bá phủ phải chính ngọ mới tới được, vừa xuống xe, liền hốt hoảng đi tìm Kiều Vi: “Xin lỗi xin lỗi, nửa đường xe ngựa bị hỏng! Sửa đến giờ mới xong! Ngươi nhất định đợi ta lâu lắm!? Sao ngươi lại đổi chỗ rồi? Ta suýt chút nữa không tìm được ngươi."
"Nơi này tiền thuê rẻ. " Kiều Vi cười cười, gói kỹ điểm tâm đưa cho nàng: "Tổng cộng là 46cái."
Nha hoàn ngẩn ra: “Ngươi tặng thêm ta 2 cái sao? " mua 10 tặng 1, phải là 44 cái mới đúng.
Kiều Vi mỉm cười: “2 cái này là tặng cho cô nương tự mình ăn."
"Đa tạ ngươi. " nha hoàn cười nói: "Ngày mai ta còn muốn nhiều như vậy!"
Kiều Vi khách khí nói: “Ngày mai không được, ta không bày sạp, phải ngày mốt."
"Ngày mốt sao. " nha hoàn buồn rầu nói: “Thôi được, ngày mốt thì ngày mốt."
Nha hoàn để lại 100 văn, mang theo bánh lên xe ngựa.
"Thật ra ta cảm thấy bánh củ cải cũng sẽ bán chạy. " La đại nương vừa thu thập quầy hàng vừa nói.
Kiều Vi cũng nghĩ tới bán bánh củ cải, nhưng bánh củ cải để nguội không thể ăn, để lâu cũng không tiện ăn, người bình thường mua một hai cái ăn thì được, nếu mua nhiều mang về nhất định là sẽ dở, nhìn từ điểm này, cũng không bằng bán bánh ngọt.
Hai người dọn đồ để về, ngày hôm nay vẫn là thuê xe ngựa từ trấn trên, 40 văn.
Trên đường về, có xe ngựa đi theo bọn hắn, ban đầu Kiều Vi cho rằng đối phương là tiện đường, đợi cho đi tới nơi vắng người, đối phương bỗng nhiên tăng tốc, đi vòng ra phía trước cản đường bọn họ.
Trên xe ngựa đi xuống ba nam nhân hung thần ác sát.
Xa phu hoảng sợ nhìn bọn hắn: “Ngươi… các ngươi làm gì vậy?"
Đại hán cầm đầu quát lên: “Không phải chuyện của ngươi, tránh ra!"
Xa phu kinh sợ vội tránh ra.
La đại nương hoảng sợ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Vi lạnh lùng nói: “Ta đi xuống xem một chút, ngài và bọn nhỏ ngồi trên xe, đừng bước xuống."
"Tiểu Vi. . ."
Kiều Vi vỗ vỗ tay của đại nương, ý bảo bà yên tâm, bà căng thẳng gật đầu, ôm lấy hai đứa bé.
Kiều Vi ung dung không sợ hãi đi xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua ba tráng hán đối diện, mí mắt chưa từng chớp một cái, bình thản hỏi: “Mấy vị tìm ta?"
Mọi người thấy nàng bình tĩnh như thế, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ là ác bá nổi danh vùng này, ai thấy bọn họ không như chuột thấy mèo?
"Ngươi biết chúng ta là không? " Tráng hán cầm đầu hỏi.
Kiều Vi không chút cảm xúc nói: “Không biết."
Tráng hán nghẹn lời.
Mấy thằng trẻ trâu sau lưng hắn lên tiếng: “Lão đại, nói nhảm với ả làm gì? Mau giải quyếtả rồi ta trở về báo cáo kết quả!"
Xem ra, là có người thuê lũ lưu manh này.
Tráng hán hắng giọng một cái, nói: “Ngươi nghe kỹ cho ta, bắt đầu từ ngày mai, không cho phép lại đến phố Đại Hưng buôn bán! Bằng không ta thấy ngươi một lần, xử ngươi một lần!"
Vừa nói như vậy, Kiều Vi còn gì không hiểu? Nàng kinh doanh quá tốt, khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ.
Nàng cũng không định nhún nhường, ngày hôm nay thỏa hiệp, ngày mai dù chuyển sang nơi khác, cũng vẫn sẽ có người tới khi dễ.
Phải giải quyết gọn trong một lần.
"Ta không chuyển đi, các ngươi dự định làm sao trừng trị ta? " Kiều Vi hỏi.
Tráng hán không ngờ tới con đàn bà trông thì yếu đuối này lại không hề sợ bọn họ, là hắn biểu đạt không đủ rõ hay là ảnày đầu óc có bệnh?
"Con đàn bà thối tha! Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ có phải không? " hắn gầm lên.
Kiều Vi nhìn hắn nói: “Ai nhìn quan tài ai rơi lệ còn chưa chắc đâu, muốn xử lý thế nào, cứ xông qua đây, nếu như chỉ nói mồm, ta chịu thua."
"Mẹ kiếp ! " Tráng hán giận đến mức giơ chân, gắt lên, dương nanh múa vuốt đánh về phía Kiều Vi!