• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Ngọc Khê cuối cùng ảo não rời đi.

Cơ Minh Tu cầm gói thuốc vào sân, đi vào phòng bếp nói với đầu bếp một cách chi tiết cách nấu hai loại thuốc.

Đầu bếp làm thủ hạ của Cơ Minh Tu nhiều năm, là là một người có năng lực, y nhận lấy túi thuốc và nói "Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhớ kỹ."

Cơ Minh Tu gật đầu, ra khỏi bếp, hắn nhìn thoáng qua đông sương cách đó không xa, do dự một chút không có đi vào, mà là gọi Minh An tới thư phòng của mình.

Từ thời khắc Thập Thất ném chủ tớ Kiều Ngọc Khê lần lượt ra khỏi tứ hợp viện, Minh An biết mình đã phạm đại họa.

Gã là xa phu của đại nhân, cũng là tôi tớ của đại nhân, bởi vì đại nhân yêu thích thanh tịnh, tôi tớ bên cạnh không nhiều lắm, đi ra khỏi nhà hơn phân nửa việc vặt là gã xử lý.

Thí dụ như lần này đại nhân không thể đi Linh Chi Đường thay lão phu nhân lấy tuyết liên, cũng là gã truyền lời ra.

"Gần sang năm mới, còn gọi ngươi chạy việc vặt, khổ cho ngươi rồi." Cơ Minh Tu ngồi ở trên chiếc ghế bành lớn hoàng hoa lê, lạnh nhạt nói.

Minh An nghe loại lời khách sáo này lập tức sợ đến sởn đầy gai ốc: "Đại nhân, ta biết lỗi rồi, ta không dám nói lung tung nữa."

Thực ra gã không biết nhà riêng của đại nhân không thể tùy tiện tiết lộ sao? Đương nhiên biết, chẳng qua Kiều tiểu thư không phải người ngoài, mà là chủ mẫu tương lai của phủ Thừa tướng, mình bán một món nợ ân tình cho nàng, tương lai chắc chắn có chỗ dùng.

Chỉ là không nghĩ tới, không đợi được tác dụng hư vô mờ mịt kia, ngược lại đắc tội đại nhân trước.

"Đại nhân! Đại nhân ngài tha cho ta lần này, ta thực sự không dám nữa, là Kiều tiểu thư nói muốn tới thăm bằng hữu của Thập Thất, còn nói đích thân đưa tuyết liên cho ngài. . . ta mới hồ đồ trong chốc lát, nói địa chỉ cho nàng biết."

Cơ Minh Tu thần sắc thản nhiên nói: "Hướng về nàng như thế, không bằng thưởng ngươi cho nàng?"

"Đừng mà đại nhân!" Minh An quả là nhanh khóc, "Ta thực sự biết sai rồi, ta cũng không nịnh bợ lung tung nữa! Ta có miệng rộng, lại cũng không nói lung tung nữa! Thực sự thực sự không dám nữa."

Cho hắn thêm một trăm lá gan cũng không dám!

Cơ Minh Tu nhìn về phía cổng: "Tự mình đi lãnh phạt."

"Dạ!"

Người ta mừng năm mới ăn thịt, gã lại ăn gậy, ô ô. . .

Minh An bước đi trong vô vọng.

Cơ Minh Tu đi tới đông sương, Kiều Vi cùng Thập Thất canh giữ ở trước giường, La Vĩnh Niên nằm úp sấp ở một bên bàn đang ngủ.

Kiều Vi mặc một chiếc áo bông màu tím nhạt, phẩm chất cùng chế tác đều vô cùng thô ráp, sợi bông lỏng lẻo lại dày, có vóc người béo phệ. Nhưng lúc nàng cúi đầu, hơi lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, thon dài giống như thiên nga trắng.

Đó là một cô nương gầy nhỏ.

Cơ Minh Tu giật giật mắt, cất bước đi tới: "Thuốc đã đem đi sắc rồi, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Kiều Vi đứng dậy: "Đa tạ công tử."

Cơ Minh Tu gật đầu: "Các ngươi tạm thời ở lại nơi này, đợi hài tử giảm sốt cao hẵng tính, ngày mai đại phu còn sẽ tới."

Sốt cao quá nguy hiểm, tình huống đột phát cũng nhiều, vì lý do an toàn, quả thực hẳn nên ở lại kinh thành, nhưng bọn họ chỉ bình thủy tương phùng, nàng lại nợ không ít ân nghĩa, lại nợ thêm, thật quá ngại.

Kiều Vi vội nói: "Không phiền công tử, chúng ta sẽ ở tại khách sạn."

Kinh thành phồn hoa, tìm một hai khách sạn vẫn không thành vấn đề.

"Khách sạn nấu thuốc không tiện." Cơ Minh Tu nhìn nàng, thấy nàng nắm lấy ngón tay, trông có vẻ không quá thoải mái, bèn nói: "Nếu như ngươi băn khoăn, thì cứ coi nơi đây là khách sạn được rồi, ngươi cứ trả tiền ăn ở cùng xem bệnh. Có cần thông tri người nhà ngươi hay không?"

Kiều Vi suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không cần, trước khi ta rời trấn, đã nhờ Đại Đao đưa thư cho nhà, bọn họ biết chúng ta ở kinh thành."

Cơ Minh Tu trông coi nàng: "Ý là ở lại."

Kiều Vi ngẩn ra, nàng có nói như vậy sao?

"Ngươi vừa nãy không có phản đối."

Nàng chỉ là chưa kịp phản đối.

Cơ Minh Tu nhìn phía cửa nói: "Lục Trúc, chuẩn bị phòng."

Một nha hoàn mặc tỉ giáp màu xanh lục nhẹ nhàng đáp ứng: "Vâng."

Vấn đề ăn ở cứ như vậy mơ mơ hồ hồ quyết định, Kiều Vi cùng bọn nhỏ ở đông sương, La Vĩnh Niên ở tây sương đối diện.

Tuy Kiều Vi nội tâm từ chối, lại không thể không thừa nhận, chỗ này có hoàn cảnh thích hợp để bọn nhỏ dưỡng bệnh hơn so với khách sạn, khách sạn vàng thau lẫn lộn, nàng một nữ nhân mang hài tử, lỡ bị kẻ xấu để mắt tới thì không hay rồi.

Cơ Minh Tu đi vào bếp xem thuốc đã nấu xong chưa, đi tới cửa, lại đột nhiên dừng chân lại: "Xác định không cần gọi cha đứa bé qua đây?"

Kiều Vi lắc đầu.

Nàng không rõ lắm cha đứa bé là ai, tại sao gọi? Đi đâu gọi? Nàng thậm chí ngay cả hắn sống hay chết cũng không biết.

"Được rồi, công tử, có chuyện muốn nói cùng ngươi." Nàng nói với Cơ Minh Tu.

Cơ Minh Tu lên đường: "Nếu như là về chuyện của thiên kim n Bá Phủ, thì không cần phải nói, ta đã biết rồi."

Kiều Vi yên lặng nhìn hắn: "Có phải ta đã rước lấy phiền phức cho ngươi hay không?"

Cơ Minh Tu nhìn nàng trợn to một đôi mắt to th long lanh như nước, bộ dạng ngây thơ như nai con, lại nghĩ tới lúc trước kia nàng mạnh mẽ đánh lũ ác bá ở trên trấn, bỗng nhiên có chút buồn cười: "Không hẳn."

Hầu hết mặt của hắn bị mặt nạ che lại, nhưng hơi cong con ngươi, nhếch môi, cũng làm cho người ta cảm thụ được nụ cười của hắn.

Hắn cười không lớn lắm, đường cong mờ, cũng không phát ra thanh âm nào, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thụ được loại rực rỡ, khiến cả thế giới đều sáng lên theo.

Kiều Vi không rõ hắn đang cười cái gì, chỉ cảm thấy hắn cười lên thực sự đẹp.

Chuyện về thiên kim của n Bá Phủ cứ như vậy cho qua, Kiều Vi không cố hỏi thăm quan hệ giữa đối phương cùng Thập Thất, trong sân hạ nhân cũng không có người nào đến chỗ nàng bép xép, nhưng nhìn dáng vẻ nàng rất khách khí với Thập Thất, dường như rất muốn lấy lòng Thập Thất.

Thập Thất đáng để thiên kim n Bá Phủ lấy lòng? E rằng nàng làm vậy là vì muốn lấy lòng vị công tử này.

Thân phận của vị công tử này, xem ra sẽ rất không bình thường, chí ít, là ở n Bá Phủ.

Phương thuốc của Trương thái y trị bệnh này vô cùng tốt, sau khi bọn nhỏ uống xong, lập tức chảy mồ hôi, sốt cao lập tức lui, cũng có thể bắt đầu ăn uống.

Đầu bếp vừa nấu thuốc vừa đun một nồi cháo đường nâu và hạt kê, Kiều Vi đút chút cho các đứa trẻ, Cảnh Vân bị bệnh tương đối nặng, ăn xong lại ngủ, Vọng Thư chớp chớp đôi đen thùi với con ngươi tỏa sáng, nhìn trái ngó phải trong phòng.

Lục Trúc đang cầm quần áo đi đến: "Phu nhân, ta thấy ngài không mang xiêm y để thay, không ngại mặc đồ của nô tỳ, bộ này mới, nô tỳ còn chưa từng mặc."

Kiều Vi đi quá gấp, chỉ mang xiêm y cho hai đứa trẻ, không mang theo cho mình. Nàng không nói với Lục Trúc, không ngờ Lục Trúc tỉ mỉ tự mình phát hiện.

Vất vả suốt một ngày một đêm, trong người ngoài áo đều ướt đẫm mồ hôi, quả thật cần đổi xiêm y.

"Cám ơn ngươi, Lục Trúc." Nàng tiếp nhận xiêm y.

Lục Trúc cười nói: "Chủ tử không thường trú bên này, không có làm chuẩn bị gì, buổi chiều mới đi mua thức ăn, lúc này còn đang làm thêm, phu nhân có muốn tắm rửa hay không?"

"Tốt." Kiều Vi dặn dò Vọng Thư vài câu, bảo con gái đừng chạy lung tung, sau đó theo Lục Trúc đi đến phòng tắm tại hậu viện.

Vọng Thư nằm ở trên giường, nhàm chán khẽ đảo mắt nói: "Thập Thất ca ca."

Thập Thất đạp tuyết đi mua mứt quả cho nàng rồi.

"Cậu út."

Cậu út đi vào bếp hỗ trợ.

Vọng Thư vén chăn lên, chậm rãi bò xuống giường, nàng tìm không được giầy của mình, nhưng dưới sàn có hệ thống sưởi, không lạnh có chút nào.

Nàng với đôi chân trần nhỏ bé, lộc cộc lộc cộc đi tới cửa, mở cửa phòng ra.

Cơ Minh Tu đang muốn trở về phủ Thừa tướng, từ cửa đi ngang qua, liền thấy một cái bánh bao nhỏ tử trong phòng đi ra, cô bé vóc dáng nho nhỏ, khuôn mặt hồng hồng, con mắt vừa lớn vừa sáng, giống như một búp bê gốm tinh xảo.

Bánh bao nhỏ đã dẫm chân trên mặt đất ngoài cửa, bên ngoài cũng không ấm áp, lạnh đến mức khiến cô bé vội vã rút chân về.

Nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, gió lạnh mang theo hoa tuyết, nhanh chóng đánh về phía khuôn mặt của nàng.

"Hắt xì!"

Nàng lạnh đến mức hắt hơi.

Người đã đẹp, đến hắt xì cũng đáng yêu muốn chết.

Cơ Minh Tu thấy tiểu tử kia lạnh đến run lẩy bẩy, sợi dây nào đó trong não cứ như bị vật gì đó giật đứt, quỷ thần xui khiến hắn vươn tay, ôm cô bé vào trong ngực, trùm áo choàng lên.

Vọng Thư: Ôi, thật ấm áp nha ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK