• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vi có thể sẽ sợ hãi khi phải đối mặt với đám lưu manh thành niên trẻ tuổi cường tráng, sự chênh lệch về sức mạnh và sự thiếu kinh nghiệm, nàng không chút ưu thế nào.

Song mỗi người mỗi khác.

Trên cơ thể người có rất nhiều nhược điểm, riêng Huyệt yếu hại đã có 108 chỗ, trong đó có 36 chỗ là Huyệt trí mạng, tục xưng tử huyệt.

Tử huyệt lại phân tứ Huyệt Nhuyễn Ma, Hôn Huyễn, Khinh cùng Trọng, các loại đều có cửu Huyệt.

Có bài hát quyết hát như thế này -- " Bách hội đảo tại địa, vĩ lư bất hoàn hương, chương môn bị kích trung, thập nhân cửu nhân vong, thái dương hòa ách môn, tất nhiên kiến diêm vương, đoạn tích vô tiếp cốt, tất hạ cấp vong thân."

Chỉ cần nắm giữ những kỹ xảo này, đối phó với cao thủ bình thường thì không thành vấn đề.

Trong nháy mắt tráng hán lao về phía Kiều Vi, Kiều Vi bình tĩnh nhìn thẳng đối thủ.

Gió thổi mạnh trước mặt, thổi bay mái tóc đen thùi xinh đẹp của nàng, tung bay như tơ lụa.

Nàng đưa tay ra, né tránh cánh tay tráng hán chộp vào mình, nhẹ nhàng điểm trên đầu của tráng hán, chuyện không thể ngờ được đã xảy ra -- tráng hán cứ như đột nhiên bị sét bổ trúng, con ngươi trừng, thân thể cứng đờ, ngã thẳng cẳng trên mặt đất.

Hai thằng đệ vừa thấy đại ca bị đối phương hạ độc thủ, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Đại ca của chúng là ác nổi danh bá ở trấn trên, thân thủ trong trăm có một a! Làm sao mới một chiêu đã bị ả đàn bà này đánh ngã?

Có phải ả đàn bà đã dùng ám khí hay không?

Hai người đưa mặt nhìn nhau.

"Làm sao bây giờ? Có lên hay không?"

"... Đương nhiên lên chứ... Không thấy đại ca bị nàng biến thành như vầy sao? Dù sao cũng phải báo thù thay đại ca!"

Hai người quyết tâm liều mạng, vọt tới Kiều Vi.

Lúc này bọn họ cũng không tin Kiều Vi có thể làm gì bọn họ, đại ca không cẩn thận mới trúng chiêu của ả, bọn họ đã học được bài học, sẽ cẩn thận né tránh tay phải của ả. Huống hồ hai người giáp công, không sợ bắt không được ả!

Nhưng lại xảy ra chuyện khiến hai người bất ngờ, bọn họ nhanh, Kiều Vi còn nhanh hơn bọn họ, bọn họ không hề thấy rõ Kiều Vi tung chiêu như thế nào, đã cảm thấy đầu đau nhói, cả thân thể đều mất đi tri giác.

Bọn họ té trên mặt đất, hoảng sợ trợn to mắt.

Kiều Vi cao ngạo nhìn bọn hắn: “Còn muốn xử lý ta sao?"

Thu thập cái rắm nha? Bọn họ cả mạng cũng suýt chút nữa không còn, suýt chút nữa trực tiếp đi gặp diêm vương rồi...

Ba người đau khổ lắc đầu.

Loại cảm giác không thể nhúc nhích không đau đớn như dao cắt trên người, nhưng còn khó chịu hơn cả cảm giác đau đớn.

Một người bị liệt chân, vừa lắc lắc chân để khôi phục tri giác nhưng sau đó cực kỳ khó chịu, thử nghĩ nếu toàn thân đều tê dại, toàn thân đều đang bị động khôi phục tri giác, lại không hồi phục được, phải chịu nỗi đau trước khi hồi phục --

Cảm giác này, quả thực vô cùng khó chịu!

"Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!" Tráng hán không chịu nổi, hắn là lão đại, hắn đã rất lâu không chịu khổ rồi, huhu…

Hai thằng đệ thấy lão đại đã đầu hàng, cũng nhao nhao cầu xin tha thứ.

Kiều Vi nói: “Nếu mới vừa rồi ta cầu các ngươi, các ngươi có bỏ qua cho ta không?"

Ba người sửng sốt, đương nhiên... chắc chắn là không.

Kiều Vi nhìn thấy hết biểu cảm của ba người: “Vậy các ngươi dựa vào gì yêu cầu ta bỏ qua cho các ngươi? Ta là cô nhi quả mẫu, một không trộm hai không phải cướp, bằng bản lĩnh thật sự làm chút mua bán nhỏ ở trấn trên, sao lại khiến các ngươi chướng mắt?"

"Không phải... không phải chúng ta..." Tráng hán suýt khóc.

"Ta mặc kệ là ai, sau khi các ngươi trở về, nhớ nói cho bọn chúng biết, kinh doanh ta nhất định phải làm, bọn chúng còn dám làm phiền, ta sẽ không chỉ giáo huấn đám thủ hạ đơn giản như vậy."

Tráng hán liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ, chúng ta xin nhớ kỹ lời của nữ hiệp..."

Mẹ kiếp, con ả này quá khó chọc, ra giá cao hơn nữa, chúng cũng không dám tìm nàng gây sự.

Kiều Vi đạt được cam đoan, xoay người chuẩn bị trở về xe của mình, ngay đúng lúc này, một cái bóng lao vụt tới, như con chuột chạy đến xe ngựa của Kiều Vi, bắt lấy một đứa bé!

Kiều Vi gào lên: “Vọng Thư!"

Kiều Vọng Thư oà khóc: “Nương!"

Kiều Vi thầm mắng mình thất sách, chỉ lo đối phó đám tay sai, cho rằng xa phu của đối phương cũng nhát gan sợ phiền phức giống như bên mình, không ngờ lại giả dối như vậy!

Người nọ dường như cũng không muốn dây dưa với Kiều Vi, bế hài tử nhanh chân chạy.

Tốc độ của gã cực nhanh, không phải là người mà nữ nhân như Kiều Vi có thể đuổi kịp, Kiều Vi rối như tơ vò, trong lúc bị Kiều Vi đối phương bỏ rơi càng lúc càng xa, phía trước đột nhiên bay tới một thân ảnh màu đen, đá bay xa phu!

Xa phu không tự chủ được buông tay, Kiều Vi kêu to: “Vọng Thư -- "

Thân ảnh màu đen nhảy phắt lên, vững vàng chụp lấy Kiều Vọng Thư.

Kiều Vi nhanh chóng chạy tới, từ trong ngực đối phương tiếp nhận hài tử, ôm chặt vào trong ngực: “Vọng Thư!"

Kiều Vọng Thư ôm lấy cổ của mẫu thân.

"Không sao, không sao, không sợ, ân?" Kiều Vi vỗ nhẹ lưng của nữ nhi.

Kiều Vọng Thư đỏ mắt gật đầu.

Lúc này Kiều Vi mới nhìn về phía ân nhân cứu nữ nhi, là một thiếu niên 13-14 tuổi, thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, con mắt rất to, rực rỡ mà sáng sủa, tròng mắt như đá quý màu đen nhìn mẫu nữ hai người, vô cùng tức giận.

Hắn bỏ ngón trỏ phải vào trong miệng.

Kiều Vi ngẩn người, làm một phúc lễ với hắn: “Đa tạ ân công ra tay cứu giúp, xin hỏi tôn tính đại danh của ân công."

Thiếu niên chớp đôi mắt to mê người, nhìn về phía tiểu gạo nếp trong ngực Kiều Vi.

Tiểu gạo nếp bị nhìn đến ngượng ngùng, nàng xoay mông, vùi gương mặt tròn như quả trứng gà vào trong lòng mẫu thân.

Kiều Vi thấy buồn cười, đang muốn mở miệng, thì một chiếc... xe trâu đã tiền về phía nàng.

Đúng vậy, một chiếc xe trâu vừa lớn vừa rộng, cực kỳ đơn sơ.

Xa phu là một nam nhân đội nón lá, ăn mặc vải thô, giầy rơm lớn, tay cầm một chiếc roi mềm, nhưng không sử dụng, con trâu to khoẻ dường như nhận thức được đường đi, tự mình đi về phía trước.

Kiều Vi cũng nhìn thấy người ta điều khiển xe trâu ở trong thôn, nhưng chưa bao giờ ai có thể đánh xe trâu như một bức họa thế này.

Nón trúc che gần hết khuôn mặt nam nhân, chỉ lộ ra chiếc cằm nhẵn nhụi, trắng nõn như son, thanh tú như ngọc.

Dường như... từng thấy ở đâu rồi.

Nhớ ra rồi, ở trà lâu!

Y chính là người ném cho lão Lý một đồng xu ở trên trà lâu, để cho lão Lý đầu tiếp tục kể về nam tử đội nón lá trong Ân Bá phủ đấu lạp nam tử.

Tại sao lại gặp y ở chỗ này?

"Thập Thất."

Y lên tiếng.

Âm thanh hay như tiếng đàn cello dưới ánh mặt trời, trầm và êm đềm.

Thiếu niên được gọi là Thập Thất nhảy lên xe bò.

Kiều Vi hiểu, thiếu niên đi cùng y, vừa mới sở dĩ ra tay, chỉ sợ cũng vì nghe lệnh của y.

Kiều Vi ôm nữ nhi đi lên trước, hướng về phía y thi lễ thật sâu: “Đa tạ."

Nam nhân hơi nghiêng đầu, vì đội nón lá nên Kiều Vi thấy không rõ mặt của y, lại có thể cảm giác được ánh mắt của y rơi vào trên người mình, lành lạnh, không có có một tia cảm tình.

Kiều Vi nhanh chóng nhận thức được, đối phương ra tay cũng không phải là vì cứu người, chỉ vì không thích bị người cản đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK