• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rạng sáng, Kiều Vi mở mắt, mơ mơ màng màng sờ con nhỏ bên người, phát hiện chỉ còn một đứa, sợ tới mức giật mình, ngồi dậy! Ánh mắt đảo qua, thấy con trai ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.

Lưng nhỏ thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, áo vải thấp kém cũng không ngăn được một thân thanh quý của hắn, đó là khí chất tản mát ra từ trong xương cốt.

Kiều Vi bỗng nhiên có chút tò mò về phụ thân của bọn nhỏ, có khi nào cũng phong hoa tuyệt đại như thế này không? Không biết hắn còn sống hay đã chết, là nam tử vân đoan Cao Dương nào mà không biết đến sự tồn tại của các con mình, nếu tìm được hắn rồi, cùng hắn tương nhận, nàng và bọn nhỏ là có thể trải qua nhân sinh hạnh phúc mỹ mãn ……

Xét thấy hai kiếp bi thảm đã trải qua, Kiều Vi cảm thấy xác suất loại chuyện tốt này phát sinh ở trên người nàng còn thấp hơn cả tỉ lệ trúng vé số.

Kiều Vi rửa mặt xong, làm bữa sáng cho bọn nhỏ: Mì thịt bò và trứng luộc trong nước trà, ăn xong, nàng bắt đầu đi đun dược.

Vọng Thư không còn gì đáng ngại, không cần uống thuốc nữa, dược này là cho Cảnh Vân.

Cảnh Vân ngoan ngoãn uống thuốc.

Trường tư thục của lão thư sinh phải sau mười lăm mới mở cửa trở lại, trước đó, Cảnh Vân và Vọng Thư chỉ có thể học ở nhà.

Kiều Vi làm xong việc nhà, lấy cuốn 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 và 《 nam kinh 》 tự học.

Lúc trước lật sách của con trai ra, nhận biết được kha khá mặt chữ, song như thế vẫn chưa đủ để có thể đọc hiểu được mấy cuốn y thư tinh thâm.

“Đáng lẽ nên mua một cuốn từ điển.” Nàng thở dài.

Cảnh Vân chớp mắt hỏi: “Từ điển là cái gì?”

“Là sách dạy phát âm và giải thích nghĩa của từng chữ một.”

“Nương nói chính là cái này sao?” Cảnh Vân lấy ra một quyển 《 Thuyết Văn Giải Tự 》từ trong cặp sách ra.

Kiều Vi cả kinh: “Sao con có được cái này?”

Cảnh Vân nói: “Tiên sinh cho ạ.”

Kiều Vi vừa lật sách vừa hỏi: “Mỗi người đều có sao?”

Cảnh Vân lắc đầu.

Lão tiên sinh kỳ thật là có hơi bủn xỉn, không cho một ai chạm vào sách của hắn, có một lần Thiết Ngưu không cẩn thận làm đổ nước trà lên sách của lão tiên sinh, bị lão tiên sinh phạt đứng hết một tiết. Cảnh Vân cũng không rõ lão tiên sinh vì sao lại trộm đưa sách cho mình.

“Tiên sinh thích con lắm.” Hắn nói.

Kiều Vi gật đầu cười: “Con là học bá, ông ấy đương nhiên thích con rồi.”

“Học bá là gì ạ?” Cảnh Vân khó hiểu hỏi.

Kiều Vi giải thích: “Là học trò luôn chiếm vị trí đầu.”

“Ồ, vậy người đứng cuối thì sao ạ?”

“Học tra.”

Lão tiên sinh thích hắn, là bởi vì hắn là học bá, nhưng muội muội là học tra, sao lão tiên sinh cũng rất thích nàng?

Cảnh Vân hoang mang cực kỳ.

Sau bữa trưa, Kiều Vi dẫn bọn nhỏ đi tới cánh đồng mười mẫu phía đông thôn.

Sắp đầu xuân, nàng muốn trồng trọt càng sớm càng tốt, bán điểm tâm thu nhập ổn định, nhưng lại không đủ để chống đỡ toàn bộ gia đình, đám trẻ vừa sinh một lần bệnh, đã tiêu tốn tận bốn mươi lượng bạc, nếu chỉ dựa vào tiền bán điểm tâm, chỉ sợ ngay cái số lẻ cũng không đủ.

Nàng cần phải nghĩ ra nhiều cách để kiếm tiền hơn, nếu mảnh đất không tính tiền thuê này được gieo trồng đúng cách, nó sẽ thu lại được rất nhiều tiền.

Như thường lệ nàng đi vào thôn, nhưng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng quái quái, tựa hồ... có một tia cảnh giác cùng kiêng kị.

Thiết Ngưu ngồi xổm trước cửa trêu chó nhỏ, nhìn đến một nhà ba người đi về phía bên này, vội vàng ôm thú cưng vào lòng, đắc ý dào dạt nói với Cảnh Vân: “Ta cũng có chó! Cũng có màu trắng!Đã thế còn lớn hơn của ngươi! Đẹp hơn của ngươi!”

Bang!

Thím Lưu từ trong nhà chạy ra, đập mạnh một cái vào đầu con trai nhà mình, xa xa trừng mắt liếc Kiều Vi một cái, vừa chán ghét vừa sợ hãi mà túm Thiết Ngưu vào nhà.

Kiều Vi quay đầu nhìn về phía thôn dân còn lại, bọn họ cũng từng người dọn ghế dựa trở về nhà.

Cảnh Vân và Vọng Thư chớp chớp mắt nhìn về phía mẫu thân, Kiều Vi không biết nên giải thích với hai con như thế nào, xoa đầu hai đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu thế?”

Lão tú tài đột nhiên xuất hiện phía sau, ba người đồng thời xoay người lại.

Lão tú tài đi đến trước mặt, giơ tay sờ lên trán của bánh bao nhỏ: “Ừm, hết nóng rồi, Cảnh Vân vẫn còn phát ban.”

“Sắp khỏe rồi, thưa tiên sinh.” Cảnh Vân nói.

Lão tú tài nghiêm túc nói: “Vậy là tốt rồi, mấy ngày này làm nương các con mệt đến gầy sọp cả người đi rồi!” Người ta ăn tết thì mập lên, thế mà tiểu thư ăn tết lại gầy rộc cả người, khiến hắn thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Thấy hắn không giống những thôn dân khác trốn tránh bọn họ, Kiều Vi hơi hơi yên lòng, lại nghe hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng không khỏi dâng trào cảm giác ấm áp: “Tiên sinh.”

Lão tú tài đau lòng nhìn nàng một cái, muốn hỏi chuyện trên trấn, nhưng lại cảm thấy ở trước mặt trẻ nhỏ nói này đó không thích hợp, thanh thanh giọng nói, nói: “Ngươi muốn đi xem mảnh đất kia? Ta mang ngươi đi, miễn cho ngươi không tìm thấy đường.”

Lo lắng nàng không tìm được đường là giả, đau lòng nàng tứ cố vô thân là thật, các thôn dân đại khái là đã biết chuyện nàng và lão đại Thanh Long Bang trở mặt, sợ rước họa vào thân, tránh như tránh ôn dịch, duy chỉ có duy nhất vị tú tài chưa nói quá nói mấy câu này, không sợ chết mà tiến đến trước mặt nàng.

Tuy nàng không cần bất kỳ một ai nào đồng tình, nhưng vẫn rất trân trọng lòng tốt của người khác.

Kiều Vi cảm kích gật gật đầu: “Làm phiền tiên sinh.”

Bốn người một điêu (chồn) đi tới đồng hoang phía đông thôn, tuyết còn chưa tan hết, như từng đoàn mây trắng di động, một con mương băng giá “mây trắng” uốn lượn, hoang vắng mà đồ sộ.

“Chính là nơi này.” Lão tú tài đứng trên bờ ruộng, chỉ vào mênh mông bát ngát đồng hoang nói: “Trông có vẻ lớn nhỉ? Nhưng trồng gì chết đấy, ta về thôn mười bốn năm trước , lúc đó ỷ vào việc bản thân đọc được ít sách, so năng lực với bọn họ, thuê đất tại đây, ba năm liền, không thu hoạch lại được một hạt nào. Nếu không phải thím Lưu bị chủ nợ bức cho không còn cách nào khác, cũng sẽ không tìm thôn trưởng muốn này khối đất này. Nào biết cuối cùng lại tới trong tay ngươi, nghe ta khuyên một câu, đừng trồng gì cả.”

Kiều Vi đặt bọn nhỏ xuống bờ ruộng , chính mình đi ra ngoài ruộng: “Ngay từ đầu chỗ này không trồng được gì sao?”

Lão tú tài lắc đầu: “Cũng không phải, khi ta còn nhỏ, vẫn thấy nơi này có trồng hoa màu, nhưng không biết sau này thế nào, tự dưng biến thành một mảnh đất chết.”

“Đất này từng trồng những cây gì rồi?” Kiều Vi hỏi.

Lão tú tài nói: “Lúa mạch, đậu nành, lúa nước, bông, bắp…… tất cả những loại hạt nào có thể trồng.”

“Không một cây nào sống sót sao?” Kiều Vi buồn bực.

Lão tú tài nhớ lại: “Năm ấy ta trồng ngô, có một ít cây sống được, nhưng mấy cây đó đến một bữa thịt cũng không đổi được, mệt chết ta rồi!” Lão tú tài thở dài bước vào ruộng.

Kiều Vi ngồi xổm xuống, từ trong thổ nhưỡng rút ra một gốc cỏ dại.

Lão tú tài vội nói: “Đúng rồi còn có, không trồng được hoa màu, nhưng cỏ dại thì mọc xum xuê!”

“Cỏ dại có thể phát triển, chứng tỏ mảnh đất này không phải đất chết, vẫn còn khả năng trồng trọt.” Kiều Vi đặt cỏ dại lên chóp mũi ngửi thư, “Đây không phải cỏ, mà là rau dại, khi còn nhỏ ta đã ăn qua.”

Lão tú tài sợ ngây người: Không phải chứ? Thiên kim Ân Bá phủ…… Khi còn nhỏ vậy mà lại ăn cỏ dại? Sau khi Tranh bá gia cùng phu nhân qua đời, nhị phòng, tam phòng rốt cuộc đã đối xử với tiểu thư thế nào vậy?!

Kiều Vi cắn một miếng: “Là dảm bồng*.”

*Suaeda glauca (cây thuộc họ dền).

“Dảm bồng?” Lão tú tài hoàn toàn chưa từng nghe qua loại rau dại này.

Kiều Vi dùng ngón tay lấy bùn đất, dùng đầu lưỡi nếm nếm, như suy tư gì nói: “Tiên sinh, chỗ này đã có ai trồng cao lương chưa?”

“Chưa.” Lão tú tài lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi.” Kiều Vi vỗ bùn đất trên tay đi, vui sướng cười, “Ta biết những cái hoa màu đó vì sao lại chết hết rồi, là do đất bị nhiễm mặn, hoang mạc có mã liên, đất nhiễm mặn có dảm bồng, nhiều dảm bồng thế này, có thể thấy được lượng muối nơi đây cực cao. Lượng muối cao sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng của các loại cây hoa màu bình thường, đây là nguyên nhân mọi người trồng gì chết nấy. Mà bắp chịu mặn tốt hơn hoa màu bình thường, nên vài cây may mắn sống sót.”

Lão tú tài kinh ngạc hỏi: “Làm …… làm sao mà ngươi biết được?”

Núi sau cô nhi viện là một mảnh đất nhiễm mặn, nàng lớn lên ở đó!

Có nhiều cách để hình thành đất nhiễm mặn - kiềm, bao gồm cả lý do khí hậu và hình thành địa lý, lão tiên sinh khi còn nhỏ thấy ở chỗ này trồng được hoa màu, đã nói lên vùng đất cùng những cái đó không quan hệ. Có thể do nước thấm bên mương đó làm mực nước ngầm dâng cao, thúc đẩy quá trình tích tụ muối và hình thành vùng đất mặn - kiềm.

Kiều Vi cười đến mi mắt cong cong, khó nén hưng phấn nói: “Tiên sinh, có thể trồng trọt trên đất mặn - kiềm! Ta biết nên trồng thế nào!”

— Lời ngoài —

Rốt cuộc Kiều muội cũng đi làm ruộng rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK