• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịt dê thái mỏng mềm, nước hầm cực kỳ thơm ngon, sợi bún mềm mịn tan trong miệng, chấm cùng nước súp nóng hổi rắc hạt tiêu, ngon đến mức khiến người ta nóng lòng muốn ăn cả lưỡi của họ.

Hai bánh bao nhỏ ăn hăng đến mức chảy đầy mồ hôi, từ lúc vào ở tại thôn Tê Ngưu, hai đứa con nít chưa từng được ăn đồ thơm ngon như vậy, thực sự là quá ngon!

Kiều Vọng Thư sợ cay, mùi bột tiêu hơi hăng, nàng ăn một miếng, vù vù hai cái, quai hàm của cô bé phồng lên, hai má phơn phớt hồng, khiến cho Kiều Vi cưng chết đi được. Bữa cơm này, Kiều Vi cũng ăn vô cùng hài lòng.

Phần súp miến thịt cừu khá nhiều, hai huynh muội ăn chung cũng ăn không hết, Kiều Vi ăn nốt phần còn dư lại.

Cha Xuyên Tử ăn một bát bánh chẻo, một bát canh miến thịt cừu, một cái bánh rau hẹ cùng nửa chiếc bánh rán hành, đến cuối cùng, cái bụng thực sự không chịu nổi nữa. Thông thường lúc ông đánh xe, đều không ăn cơm. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn bánh kếp mà mình mang theo, vậy mà Tiểu Kiều cho ông ăn một bữa no như vậy. Ba mẹ con ăn gì, ông ăn cái đó.

Ông không đi học, không biết nói đạo lý lớn làm như thế nào, nhưng ông cảm thấy Tiểu Kiều hành độngg không giống với thôn phụ bình thường, hào phóng, gọn gàng, ngay thẳng, biết tính toán không phải keo kiệt, đối nhân xử thế lộ ra độ lượng cuar nam nhân, không hề hẹo hòi như người ta hay đồn.

"Cha Xuyên Tử, ngài ăn no chưa?" Kiều Vi khách khí hỏi.

Cha Xuyên Tử vỗ cái bụng tròn vo nói: “Ăn no rồi! Sắp không đi được nữa."

Kiều Vi mỉm cười: “Nếu không đủ, thì cứ gọi thêm."

Cha Xuyên Tử vội vàng xua tay: “Thật không cần, ta ăn nữa sẽ nổ bụng đấy."

Kiều Vi thấy cha Xuyên Tử quả thật là no rồi, cười cười, không nói nữa, nàng hỏi con trai con gái: “Các con thì sao? Còn muốn ăn thêm chút gì không?"

Hai đứa con nít lắc đầu, bọn họ đã no đến mức không đứng lên nổi nữa.

Kiều Vi nhìn bát canh miến thịt dê trên bàn, nàng nói: “Hai con hình như rất thích ăn món này, nương cũng mua chút canh miến thịt dê về, chưng cho hai con ăn."

Sau khi trả tiền, Kiều Vi quay trở lại Tập mậu thị trường, mua một số vài chăn bông dày và một ít thịt tươi, thực ra nàng còn muốn mua giấy và bút mực, nhưng sau khi hỏi giá cả, thì đành phải chùn bước. Giấy ở triều đại này, còn đắt hơn cả hoàng kim, không phải thứ mà đám dân nghèo như bọn họ mua nổi.

Buổi chiều, đoàn người thắng lợi trở về.

Trước khi rời khỏi Tập mậu thị trường trước, Kiều Vi mua vài miếng mứt quả, để cho con trai con gái sau khi trở về phân phát cho bạn bè của bọn họ trong thôn, đương nhiên chính bọn nó cũng có phần.

Hai bánh bao nhỏ sướng đến mức nhảy cẫng lên, trước đây đều là bọn họ ăn đồ của người ta, hiện tại rốt cục cũng đến phiên bọn họ cho người ta, rốt cuộc không cần xấu hổ nữa.

Xe ngựa lắc lư rời khỏi trấn nhỏ, lúc này vừa qua khỏi chính ngọ, sắc trời còn sáng, ánh mặt trời trắng gay gắt chiếu lên trên người, xua tan cái lạnh của ngày đông giá rét. Hai bánh bao nhỏ ăn uống no nê rúc vào trong lòng cuar Kiều Vi, lắc lư lắc lư, dần dần có chút mệt rã rời. Kiều Vi mở ra một cái mền, đắp lên trên người của hai đứa con, hai người mí mắt trầm xuống, đã ngủ.

Kiều Vi cũng có chút mệt mỏi, hơi nhắm mắt lại, cũng dự định ngủ một lúc, ai ngờ chỉ vừa mới chợp mắt không bao lâu, nàng đã cảm thấy xe ngựa tự dưng dừng lại khiến cả người chúi về phía trước, nàng trong nháy mắt tỉnh hơn phân nửa, ôm chặt hai con trong ngực nói: “Cha Xuyên Tử, làm sao vậy?"

Cha Xuyên Tử nói: “Phía trước dường như xảy ra chuyện."

Vì tránh gió, Kiều Vi vẫn ngồi trên xe ngựa, nghe vậy vội vàng nghiêng đầu ra nhìn, chỉ thấy trên con đường nhỏ vốn không rộng lắm, đậu một chiếc chiếc xe ngựa của hộ nhà giàu, xung quanh có cả đống tôi tớ, khóc lóc sướt mướt, không biết chuyện gì xảy ra, đường bị bọn họ chận kín, xe ngựa của cha Xuyên Tử không sao qua được.

Cha Xuyên Tử nhảy xuống đất, đi tới nghe ngóng tình huống, những người đó sốt ruột sắp xếp gấp gáp, thái độ lại cực tốt, kệ cặn kẽ cho cha Xuyên Tử nghe. Cha Xuyên Tử nói với Kiều Vi: “Trong xe có lão thái thái, đột nhiên ngất đi, bọn họ đang định phái người lên trấn mời đại phu, nhưng tình hình của lão thái thái dường như không ổn."

Cổ nhân hiếm khi nói gỡ, nếu ngay cả bọn họ đều nói không ổn, thì chính là thật không lạc quan.

Kiều Vi đặt hai con lên chăn bông, nàng nói: “Để ta đi xem."

Kiều Vi đi tới trước chiếc xe ngựa kia, nhìn lướt qua, có hai xa phu, tuấn mã khoảng sáu con, mỗi một con đều đồ sộ uy mãnh, so với ông nội của Xuyên Tử, thì khác nhau một trời một vực. Nhìn sang những người hầu kia, nha hoàn bốn người, sai vặt bốn người, trung niên bộc phụ hai người, trung niên bộc nam hai người, mỗi người đều dáng vẻ đoan chính, khí độ bất phàm.

Cầm đầu chắc là bộc phụ mặc y phục màu xanh lục, bà quỳ ở bên ngoài xe khóc lóc, những người còn lại đều đứng ở dưới khóc.

Kiều Vi lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía bà nói: ‘Vị … a di này? Phu nhân? Cổ đại kêu bộc phụ là gì nhỉ? À đúng rồi, là mụ mụ.’ Kiều Vi kêu mụ không được, bèn hỏi: “Lão phu nhân của nhà ngươi bị bệnh sao? Bị như thế nào?"

Bộc phụ khóc không thành tiếng nói: “Ta cũng không biết, lão phu nhân đang nói chuyện với ta, đột nhiên sắc mặt xanh xao, sau đó…. sau đó liền ngã xuống..."

Kiều Vi mặt không đổi sắc nói: “Gia phụ là lang trung, không ngại để cho ta xem sao."

Bộc phụ nghe vậy, con mắt lập tức sáng ngời, nhường người ra nói: “Phu nhân, mời!"

Nếu vào lúc bình thường, vú già không thể nào để cho một thôn phụ sơn dã đến gần lão phu nhân, nhưng tình huống quá khẩn cấp, bà chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống để chữa bệnh.

Đây chính là một chiếc xe ngựa trang trí cực kỳ xa hoa, Kiều Vi vừa leo lên lập tức cảm thấy một khí tức quý trọng cổ xưa, nhưng Kiều Vi không đi đánh giá những vật ngoài thân này, mà là nhanh chóng nhìn về phía lão phu nhân, lão phu nhân mở to mắt, nhưng con mắt ngây dại, sắc mặt trắng bệch, thần sắc hết sức đau đớn.

Kiều Vi kiểm tra thân thể của lão phu nhân cùng cảnh vật chung quanh: “Lúc lão phu nhân nói chuyện với ngươi, đang ăn cái gì?"

Bộc phụ run rẩy: “Là là là..."

Kiều Vi sờ sờ lão phu nhân cổ: “Có cái gì cắm ở khí quản rồi, ta cần phải cắt khí quản của nàng ra."

Bộc phụ nhìn theo ngón tay của Kiều Vi, vô cùng sợ hãi nói: “Ngươi muốn cắt cổ họng của lão phu nhân nhà chúng ta? Ngươi điên rồi?"

Kiều Vi nghiêm mặt nói: “Nàng đã xuất hiện tình trạng khó thở, mồ hôi lạnh, tiểu tiện không kiểm soát, mất năng lực xác định phương hướng, cứ tiếp tục như thế này, bà ta sẽ nghẹt thở đến chết. Có muốn cứu bà ta hay không, ngươi tự liệu đi."

Bản thân bộc phụ cũng nhìn ra lão phu nhân sắp chết, biết tiểu phụ nhân này không hù nàng, nhưng biện pháp của tiểu phụ nhân quá hung hiểm, thái y cũng không dám động đao loạn ở trên người lão phu nhân, một lang trung nông thôn, làm được sao?

"Ngươi... ngươi... ngươi thật sự nắm chắc?"

Kiều Vi nói: “Đúng vậy, khai đao đều có nguy hiểm, nơi này cũng không phải là phòng giải phẫu, tỷ lệ nhiễm trùng rất cao. Nhưng đó dù sao cũng là vấn đề hậu phẫu, không khai đao thì bà ta ngay cả cơ hội nhiễm trùng cũng không có, trực tiếp chờ chết."

Một câu chờ chết, bóp tắt chút do dự cuối cùng của bộc phụ. Nếu lão thái thái thật có chuyện bất trắc, bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết. Thay vì chờ chết, không bằng đánh cuộc một lần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK