• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể nhỏ nhắn của Vọng Thư ấm áp lên, bé tò mò nhìn người đàn ông bế mình: “Ơ?”

Đôi mắt cô bé to tròn như trái nho mọng nước, tràn ngập vẻ ngây thơ.

Trên đường đến đây, cô bé đã hôn mê, sau khi vào ở đây, lúc tỉnh dậy chỉ nhìn thấy Thập Thất, bé không biết gì về người đàn ông đột ngột xuất hiện này.

Nhưng mẫu thân đã nói không được nói chuyện với người lạ, không được để người lạ ôm.

Bé nghe lời mẫu thân. Vọng Thư giãy giụa người muốn xuống.

Cơ Minh Tu đưa tay vuốt ve đầu của bé, nhẹ giọng nói: “Sao con chạy ra đây?”

Tay ông ấy thật ấm áp, dễ chịu, bé, bé lần sau sẽ nghe lời mẫu thân.

“Con muốn đi tiểu.” Tay Vọng Thư trong áo choàng che lại cái mông nhỏ.

Cơ Minh Tu nhếch khóe môi, bế cô bé vòng qua hành lang, vào cung phòng.

Vọng Thư nhìn “nhà xí” còn to và đẹp hơn phòng ngủ của mình trên núi, bé há hốc cả mồm.

Cơ Minh Tu bị bộ dáng ngốc nghếch của cô bé chọc cười, hắn cởi áo choàng ra, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống đất: “Con tự đi được không?”

Vọng Thư gật gật đầu.

Cơ Minh Tu xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Ta ở bên ngoài chờ con.”

Nói xong hắn xoay người bước ra ngoài.

Vọng Thư đi tiểu xong, ngoan ngoãn rửa tay, đi chân trần ra ngoài.

Cơ Minh Tu đã cởi áo choàng, thấy cô bé đi ra, vội vàng ôm bé trở về gian nhà phía đông.

Vọng Thư nằm trên giường không chịu ngủ, đôi mắt đen sáng ngời cứ nhìn Cơ Minh Tu chăm chú.

Cơ Minh Tu hiếm khi bị người khác “thưởng thức” như vậy, điều kỳ lạ là hắn không cảm thấy phản cảm.

Hắn nhìn bảo bối hiếu kỳ trên giường, bảo bối hiếu kỳ cũng đang nhìn hắn, cười ngọt ngào với hắn, khiến trái tim hắn như muốn tan chảy.

Cô bé rất giống mẫu thân mình, chiếc mũi và đôi mắt giống hệt nhau.

Cơ Minh Tu lại nhìn về phía bé trai đang ngủ ngon lành ở bên trong giường, vì phát ban nên không thể xác định được diện mạo của cậu bé, nhưng các cặp song sinh thường không giống nhau, con gái giống mẹ, con trai... chắc là giống cha rồi.

Cơ Minh Tu thu hồi ánh mắt nhìn Cảnh Vân, lần nữa nhìn lại tiểu Vọng Thư vẫn đang nhìn chằm chằm hắn như hoa si: “Cứ luôn nhìn ta như vậy, nhớ phụ thân con à?”

Vọng Thư lắc đầu.

“Không nhớ?”

“Con không có phụ thân.”

Cơ Minh Tu sửng sốt. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Vọng Thư chỉ chỉ vào mặt hắn: “Thúc đeo cái gì vậy?”

“Mặt nạ.” Cơ Minh Tu trả lời.

Vọng Thư chớp chớp đôi mắt lấp lánh, tò mò hỏi: “Tại sao thúc lại đeo mặt nạ? Con có thể đeo không?”

Cơ Minh Tu dừng một chút, nâng ngón tay thon dài như ngọc lên, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.

Vọng Thư nhìn vào mặt hắn, há hốc mồm kinh ngạc.

“Phu nhân, bên này.”

Bên ngoài phòng, đột nhiên truyền đến giọng nói của Lục Trúc.

Cơ Minh Tu đặt ngón trỏ lên môi, làm một cử chỉ bí mật.

Vọng Thư đầu tiên ngẩn ra, sau đó gật đầu thật mạnh.

Cơ Minh Tu đeo mặt nạ vào lại.

Kiều Vi xõa mái tóc dài đến eo bước vào phòng, nàng đã thay chiếc áo khoác dài màu tím kiểu nông thôn, bằng một chiếc áo ngắn màu vàng nhạt, bên trong là một chiếc váy hoa màu trắng, vòng eo nhỏ nhắn, làn da vốn trắng nõn sau khi tắm càng thêm ửng hồng, đôi mắt ướt như sương sớm, mái tóc đen nhánh như sa tanh, mượt mà mềm mại, sáng ngời động lòng người.

Nhưng cảm thấy trên đầu cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

“Tại sao không cài cây trâm kia?” Cơ Minh Tu hỏi.

“Trâm?” Kiều Vi sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại hắn đang nói tới cây trâm hoa mai hoàng ngọc trị giá trăm lượng, vội vàng giải thích: “Ta không biết sẽ tới kinh thành, huống hồ là gặp huynh, cho nên không mang theo.”

Cơ Minh Tu khẽ nhướng mày: “Nàng muốn cài cho ta xem?”

Kiều Vi không chút do dự nói: “Nếu không mang theo trả huynh thì trả ai...”

Khoan đã, cài cho hắn xem?

Sau một thoáng kinh ngạc, Kiều Vi cuối cùng cũng nhận ra rằng hai người họ đã hiểu ý sai, căn bản không phải là chữ “mang”.

Kiều Vi buồn cười lắc đầu: “Huynh hiểu lầm rồi, ý ta là muốn mang theo trả lại cho huynh.”

“Trả lại cho ta?” Cơ Minh Tu nhìn nàng: “Nàng cho rằng ta không cẩn thận làm rơi vào tai nải của nàng?”

Kiều Vi theo bản năng nói: “Không phải à?”

Hắn hỏi như vậy, chắc chắn là không phải rồi.

Lời nói tiếp theo của Cơ Minh Tu chứng thực suy đoán của Kiều Vi.

“Ta không bất cẩn như vậy.” Cơ Minh Tu bình thản nói: “Là quà cảm ơn nàng giúp ta chọn trang sức, tổ mẫu của ta rất thích.”

Kiều Vi nói: “Thế nhưng, ta giúp huynh chọn lễ vật, vốn là muốn báo đáp ân cứu mạng của huynh.”

Cơ Minh Tu nhìn nàng: “Ta đã nói rồi, chuyện trước kia không liên quan đến nàng, ta chỉ là không thích bị người khác va chạm, nàng không cần cảm thấy thiếu nợ ta.”

Kiều Vi mím môi: “Vậy lần này ta thật sự nợ huynh một ân tình rồi.”’

Cơ Minh Tu hơi nhếch khóe môi: “Nàng không ăn ở không công, không ai nợ ai gì cả.”

Kiều Vi còn có thể nói gì nữa? Với chút trình độ miệng lưỡi của nàng ở trước những đạo lý lớn của hắn thì hoàn toàn không so nổi rồi.

Đương nhiên nàng cũng hiểu cách làm của hắn, hắn là người ngay cả thiên kim của Ân Bá phủ cũng phải cố gắng hết sức để lấy lòng, thân phận cao quý đến mức nào? Mà nàng chỉ là một thôn nữ cấp thấp, chuyện hắn giúp nàng giống như tiện tay cứu một con mèo hoang trên đường trở về thôn, hắn sẽ để một con mèo hoang báo đáp ân tình cho mình ư? Làm sao có thể được?

“Canh giờ không còn sớm nữa, ta phải hồi phủ.”

Cơ Minh Tu đứng dậy cáo từ.

Vọng Thư nhìn hắn chăm chú, hắn xoa xoa đầu nhỏ của Vọng Thư, xoay người rời khỏi phòng.

Kiều Vi nhìn theo hắn, mãi cho đến khi hắn nhận lấy hai gói lễ tết lớn từ trong tay Lục Trúc, sải bước đi ra cửa viện, biến mất trong gió tuyết.

Kiều Vi trở lại bên giường, nhìn thấy chiếc áo choàng màu bạc ở đầu giường, đoán là hắn bỏ quên, vội nhặt lên rồi chạy ra ngoài.

“Công tử!”

Cơ Minh Tu ở cửa đợi Minh An mang xe ngựa tới, nghe được tiếng gọi, chậm rãi xoay người lại.

Kiều Vi băng qua những bông tuyết tung bay, thở hồng hộc chạy đến trước người hắn, đưa áo choàng cho hắn, đuôi lông mày nhướng lên: “Không cẩn thận như vậy, hử?”

Cơ Minh Tu buồn cười lắc lắc hai túi đồ lớn trong tay, ý bảo Kiều Vi, tay hắn không còn trống nữa.

Kiều Vi treo áo choàng lên cánh tay hắn.

Hắn nhìn áo choàng, lại nhìn Kiều Vi, ý như muốn nói----

Đúng vậy, thiếu gia người ta đã quen được người khác hầu hạ, sao có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm chứ?

Kiều Vi hít sâu một hơi, cầm áo choàng khoác lên người hắn.

Hắn quá cao đến nỗi nàng phải kiễng chân để đội mũ áo choàng cho hắn.

Hơi thở ấm áp của hắn phả lên đỉnh đầu nàng, có chút ấm áp, gió lạnh từ sau lưng hắn thổi tới, hơi thở nam tính cùng hương thơm trong trẻo thuộc về hắn lập tức bao trùm lấy Kiều Vi.

Tay Kiều Vi dừng lại.

“Minh Tu.” Hắn đột nhiên mở miệng.

“Hả?” Kiều Vi buộc dây áo choàng.

“Tên của ta.” Hắn nói.

Kiều Vi chăm chú buộc dây áo choàng cho hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôi họ Kiều.”

Hắn đè xuống khóe môi cong lên, cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “Kiều cô nương, nàng đỏ mặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK