• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Hạnh Trúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Nàng cảm thấy bản thân rất thích tiểu cô nương này, thậm chí còn nghĩ đến khi đến Ân Bá phủ nên giấu diếm ánh mắt tiểu thư như thế nào, nhưng tiểu cô nương này không biết đối nhân xử thế, một đầu bếp mười lượng bạc một tháng, ngự trù hoàng cung cũng không có giá này!

Nếu không phải Cơ lão phu nhân thật sự thích điểm tâm của nàng, nếu không phải đại tiểu thư thật sự không lấy được lòng của Minh Tu đại nhân, nên nàng ta đành vất vả lấy lòng Cơ lão phu nhân, chứ làm gì có khả năng đối xử ưu ái như vậy với một đầu bếp!

Nhìn tiểu cô nương bước lên xe ngựa rời đi, Kiều Vi bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu cô nương không có ác tâm, chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu, nàng không muốn đến hộ nhà giàu chịu quy tắc này quy tắc nọ, hở cái là khom lưng quỳ gối với chủ nhân, há miệng ngậm miệng đều là nô tỳ.

Huống hồ, sau khi làm nô tỳ nuôi con rất phiền phức, con còn nhỏ như vậy, nhất định phải mang theo, chẳng lẽ muốn con của nàng cũng đi làm trò đùa ha ha cho thiếu gia nhà giàu?

Vẫn còn sớm, Kiều Vi quyết định không thuê xe ngựa, đi bộ về thôn.

Đi mười dặm mất một tiếng rưỡi, nhưng so với kiếp trước kém hơn nhiều, chút khoảng cách này, đổi lại kiếp trước, nàng có thể trực tiếp chạy xuống.

Nàng dứt khoát xuất phát sớm, trên đường mất nhiều thời gian như vậy cũng vừa đến giữa trưa, Kiều Vi đến nhà tú tài đón con, hôm nay tình trạng của con gái hiển nhiên tốt hơn nhiều, không khóc, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn thấy nàng liền cười tủm tỉm nhào tới.

Kiều Vi hơi mất sức, quỳ xuống ôm lấy cô bé: “Hôm nay có ngoan không?”

Vọng Thư cười híp mắt: “Ngoan ạ!”

Kiều Vi mỉm cười.

Không lâu sau, con trai nàng cũng đi ra, dáng vẻ nghiêm túc, giống như một trạng nguyên lang nhỏ, Kiều Vi nhịn không được nở nụ cười, xoa đầu con trai hỏi: “Sao chỉ có con và muội muội con vậy? Những người khác đâu?”

Cảnh Vân đáp: “Bị giữ lại rồi.”

“Tại sao?” Kiều Vi nghi hoặc hỏi.

Cảnh Vân liền nói: “Tiên sinh bảo học thuộc [Tam tự kinh] và [Thiên Tự Văn] mà ngày hôm qua học, nhưng bọn họ không thuộc.”

Dạy một hơi nhiều như vậy, ai có thể thuộc được chứ? Không phải Kiều Vi có ý kiến với tú tài, thực sự ông ấy dạy hơi nhiều.

Thật ra Kiều Vi đã trách lầm lão tú tài, lão tú tài hôm qua đã dạy một đoạn nhỏ ---- nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi ái, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên. [1]

Thiên Tự Văn chỉ dạy bốn chữ —— Thiên Địa Huyền Hoàng, mấy chữ này là yêu cầu biết nhận mặt chữ, nhưng Cảnh Vân đã biết viết chữ rồi.

Về phần hai đoạn khác mà Cảnh Vân đọc thuộc cho Kiều Vi nghe, chỉ là lão tú tài thuận miệng đọc nội dung, nhóc nghe một lần liền thuộc.

Nhóc cũng đã học được rất nhiều thành ngữ.

“Dốt đặc cán mai!” Thiết Ngưu học thuộc lòng bị mắng.

“Tâm bất tại yên” (lơ đễnh, phân tâm)

Nhị cẩu tử ngẩn người bị mắng.

“Mê muội mất cả ý chí”

Đệ đệ của Nhị cẩu tử chơi súng cao su bị mắng.

Thật thú vị khi có thể chửi người khác chỉ với vài từ như vậy.

Lúc này Kiều Vi vẫn chưa biết rằng nguồn gốc sở thích đọc sách của con trai nàng là vì việc mắng mỏ người khác sẽ thuận tiện hơn.

............

Sắp đến Tết Nguyên đán, nhà nào cũng bận rộn, Kiều Vi cũng không ngoại lệ, đầu tiên là dẫn bọn nhỏ dọn dẹp nhà cửa, sau đó cùng nhau lên trấn mua đồ tết, đồ ăn vặt không cần nhắc tới, câu đối, tranh tết, pháo... đều mua một ít.

Câu đối là Cảnh Vân chọn, đi theo tiên sinh học hơn mười ngày, cậu nhóc đã học được rất nhiều chữ.

Câu đối trên: Thuận buồm xuôi gió cát tinh đến.

Câu đối dưới: Vạn sự như ý phúc lâm môn.

Hoành phi: Tiền vào như nước

Ngoài câu đối còn có hai bức tranh Tết Thần Tài dán trên cửa, màu đỏ rực rỡ, rất đẹp.

Kiều Vi nhóm bếp, trải tờ giấy đỏ đã mua lên bàn, cùng bọn trẻ cắt giấy hoa dán cửa sổ.

Lúc ở cô nhi viện tuy có chịu khổ nhưng có rất nhiều người đến từ khắp nơi, có thể học hỏi được rất nhiều thứ, cắt giấy hoa dán cửa sổ chính là một trong số đó.

Nàng biết cắt bông tuyết, Tứ Hỉ, Phúc Lâm Môn... Bông tuyết xem như tương đối đơn giản, gấp hai lần, vẽ hoa văn, dựa theo hoa văn cắt là được.

Cảnh Vân học rất nhanh, đến đóa tuyết thứ ba đã rất đẹp, Vọng Thư làm cả buổi chà đạp một đống giấy, một cánh hoa cũng không cắt ra.

Cảnh Vân bất đắc dĩ thở dài, thừa dịp mẫu thân nấu cơm, đưa phần mình cắt cho muội muội, sau đó lấy phần của muội muội tiếp tục cắt.

Khi Kiều Vi nấu cơm xong trở về phòng, phát hiện trước mặt hai đứa nhỏ đều đặt đầy hoa cửa sổ tinh xảo: “Vọng Thư cũng học được rồi à?”

Vọng Thư không chút đỏ mặt gật đầu, cười híp mắt nói: “Ca ca dạy!”

Cảnh Vân ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

Kiều Vi: Sao cứ cảm thấy hai nhóc này có chuyện gạt mình!

Sau khi ăn xong, Kiều Vi vừa thu dọn chén đĩa vừa nói: “Ngày mai là buổi học cuối cùng, học xong các con sẽ được nghỉ, bài tập của tiên sinh cho đã làm xong chưa?”

Hai đứa trẻ lắc đầu.

Kiều Vi vội vàng thúc giục hai bé: “Nhanh đi làm, nương đi rửa chén, đợi lát nữa xuống núi một chuyến, đưa hoa giấy cho nãi nãi và cữu cữu một ít.”

Sau khi Kiều Vi ra khỏi phòng, hai đứa trẻ lấy bài tập mà lão tiên sinh giao cho, chính là chép lại “Tam tự kinh”, viết trên thẻ tre, sau khi viết xong rửa sạch bằng nước, lần sau là có thể tiếp tục dùng.

Hai huynh muội ngồi đối diện nhau trên giường sưởi, ở giữa có một cái bàn nhỏ hình vuông, Cảnh Vân viết rất nghiêm túc.

Vọng Thư vụng về cầm bút lông, nhỏ giọng nói: “Ca ca, muội không biết.”

Cảnh Vân đặt bút xuống, đi vòng qua ngồi ở bên cạnh cô bé: “Chữ nào không biết? Ca ca dạy muội.”

Chữ nào cũng không biết.

Nét chữ của cô bé to, thẻ trúc thì quá hẹp, viết cứ bị mất nét, sau đó thì thứ tự nét cô bé cũng không nhớ.

Viết hồi lâu, viết không xong, cô bé bật khóc.

Cảnh Vân bất đắc dĩ thở dài, đầu tiên dùng tay phải hoàn thành bài tập, sau đó đổi sang tay trái, viết phần của muội muội.

Khi Kiều Vi trở về phòng, hai phần bài tập với nét chữ hoàn toàn khác nhau đã được đặt ngay ngắn trên bàn.

Mấy ngày nay Kiều Vi thỉnh thoảng đi vào núi, cũng không đụng phải ai mua con mồi của nàng trong lồng sắt nữa, đoán chừng là ẩn sĩ trong núi đã về nhà ăn Tết.

Dung Ký buôn bán đến ngày đưa ông táo, sau phải đến mười lăm tháng giêng mới mở cửa lại, mấy ngày nay điểm tâm của Kiều Vi không bán được bao nhiêu tiền, ngược lại tiền thưởng công lại được khoảng vài lượng, xem ra Dung Ký cũng không phải là một quán trà bình thường, chiêu đãi cũng không phải dân chúng bình thường.

Nhưng điều này không liên quan gì đến Kiều Vi, nàng có bạc kiếm được là tốt rồi, về phần là bán cho ai, không quan trọng.

Ngày đưa ông táo, Dung Ký đóng cửa, chỗ làm của La đại thúc và tiểu nhi tử làm việc cũng đóng cửa, hai người lần lượt chạy về thôn.

La đại thúc làm việc ở huyện nha, cách nhà gần hơn nên đến buổi trưa là có mặt ở nhà, La Vĩnh Niên ở kinh thành, về đến nhà thì đã là buổi tối.

Hắn vừa vào phòng, liền nhìn thấy trên vách tường dán hoa cửa sổ màu đỏ thẫm, có bông tuyết, có hầu tử (năm nay là năm khỉ), còn có đủ loại phúc lâm môn, ánh mắt mừng rỡ, khiến cả người như bừng sáng.

Sau đó, hắn nghe được tiếng cười của tiểu hài tử, rẽ vào phòng nhìn, thấy một đôi búp bê nhỏ như chạm trổ bằng hồng ngọc, hắn làm việc ở cửa hàng lớn, không biết đã gặp qua bao nhiêu hài tử nhà giàu, nhưng chưa từng có ai xinh đẹp như vậy, quả thực giống như tiểu tiên đồng trên bức tranh tết.

Bên cạnh hai đứa bé là một cô nương mặc áo ngắn màu tím nhạt, ngồi nghiêng người, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, dáng người rất mềm mại.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, nàng chậm rãi quay mặt lại, một đôi mắt lấp lánh, sáng như suối trong.

La Vĩnh Niên trong nháy mắt nhìn ngây người.

------------------

Chú thích:

[1] Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn.

人之初 (Rén zhī chū)性本善 (xìng běnshàn)性相近 (xìng xiāngjìn)习相远 (xíxiāngyuǎn)

Giải nghĩa: Bản tính con người khi sinh ra vốn tốt đẹp, chỉ là do trong quá trình trưởng thành và môi trường học tập sau này không giống nhau, nên tính cách cũng sẽ đổi khác, có người tốt, người xấu.

* Cẩu bất giáo, tính nãi ái, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên.

苟不教 (gǒu bù jiào)性乃迁 (xìng nǎi qiān)教之道 (jiàozhī dào)贵以专 (guì yǐ zhuān)

Giải nghĩa: Nếu như không được giáo dục tốt từ nhỏ, thì bản tính lương thiện sẽ trở nên xấu đi. Để con người không trở nên xấu xa, cách tốt nhất chính là chuyên tâm giáo dục con cái.

(Trích Tam Tự Kinh – Nguồn: tamkyrt.vn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK